Rượu hợp cẩn là phải uống, nếu không uống, chiếc ly lưu ly kia mọc chân chạy mất thì làm sao bây giờ.
Dung Ly được ôm bay trở về đại điện, khi đáp xuống đất thân thể như còn uyển chuyển nhẹ nhàng, gió thổi qua liền bay xa. Nàng lảo đảo đi đến cầm ly lưu ly lên, nhìn về phía Hoa Túc.
Vào đại điện, Hoa Túc ngồi xuống ghế dựa, kéo nàng tới bên cạnh, "Bộ dáng này của nàng giống hệt mê rượu như mạng, sao vừa nhìn thấy rượu liền sáng mắt?"
"Rõ ràng là nàng vội vã trở về." Dung Ly nhẹ nhàng nói, "Uống rượu hợp cẩn xong, thì không còn giống như trước."
Hoa Túc ngước mắt lên, "Không giống chỗ nào?"
Ghế dựa vốn chật hẹp, Dung Ly ngồi rất thận trọng, miễn cưỡng vòng cánh tay qua khuỷu tay của nàng ấy, miệng ly chạm vào môi, "Nàng liền có danh phận."
Hoa Túc xùy một tiếng, liếc mắt nhìn qua, "Nàng vào Thương Minh Thành của ta, sao lại thành nàng cho ta danh phận?"
"Vậy......" Dung Ly thử hỏi nhỏ: "Ta về Động Minh Đàm đi?"
"Nàng đi một bước thử xem." Hoa Túc hừ một tiếng, sắc mặt lại không hề lạnh lùng, "Xem ta không......"
Nàng ấy ngừng lại, không thể nói nên lời tàn nhẫn, tức giận nói: "Xem ta không ngày ngày nhớ nàng."
Nghe vậy, Dung Ly cong khóe môi nở nụ cười, đôi mắt như có hơi nước bao phủ, vừa mềm mại vừa dịu dàng, nàng nghiêng người hôn lên khuôn mặt của quỷ này.
"Nàng muốn uống hay không?"
"Uống, sao lại không uống, nàng muốn cho ta uống giấm hay sao?" Hoa Túc nâng tay lên, không nhìn vào chiếc ly đang cầm, mà chỉ nhìn nàng chằm chằm, rõ ràng là uống rượu, nhưng lại như nhai kỹ nuốt chậm, chầm chậm nuốt xuống cổ họng.
Dung Ly uống xong cảm giác mặt nóng lên, nàng không biết khi mình làm Động Hành Quân có bao giờ uống rượu chưa, thời điểm làm người phàm thì một ngụm cũng chưa đụng tới, không biết có phải uống rượu của thế gian cũng giống như vậy hay không, chỉ uống vào một chút liền cảm giác có một ngọn lửa từ cổ họng cháy đến lồng ngực, rồi dọc theo lồng ngực lan tràn khắp toàn thân.
Hoa Túc thấy ánh mắt nàng mê ly, long lanh ướt át, cánh môi hé mở, bộ dáng như ngây dại, không khỏi hỏi: "Say?"
Suy nghĩ của Dung Ly hơi mơ hồ nhưng vẫn nghe được rõ ràng, lắc đầu nói: "Không biết, đầu của ta có chút choáng váng." Vừa dứt lời, eo lưng của nàng như hóa thành nước, bất chợt dựa vào người Hoa Túc.
Thật sự đã say, chỉ là còn cậy mạnh.
Cơ thể nàng mềm như bông, cúi người xuống làm mũ trên đầu nghiêng qua một bên, nàng vô lực giơ tay lên đỡ một chút, "Đầu thật nặng."
Hoa Túc dứt khoát lấy ly rượu trong tay nàng ra, rồi thong thả ung dung tháo mũ trên đầu nàng xuống, "Còn nặng sao?"
Mũ được lấy đi, mái tóc hơi rối loạn, đầu lại nhẹ hơn, Dung Ly lắc đầu, "Không nặng, nhưng lồng ngực rất nóng."
Thật sự là nóng vô cùng, mùi rượu như ngưng ở đầu quả tim, nàng nóng không chịu nổi, còn cảm thấy cổ họng cũng nóng, rõ ràng đã thành quỷ nhưng vẫn cảm thấy cả người muốn đổ mồ hôi.
Nàng vừa kéo vạt áo ra, vừa nói: "Nàng sờ ngực của ta thử, xem có phải sắp bị thiêu cháy hay không."
Phía dưới tơ lụa trắng bóng một vùng, nàng còn kéo tay Hoa Túc tới, muốn quỷ này thăm dò vào ngực mình.
Hoa Túc lập tức nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi, "Say thì say, kích ta làm cái gì!"
Đã say đến mức này, Dung Ly làm việc gì đều là từ tâm. Nàng ngước mắt lên, đuôi mắt hồng toàn bộ, hai gò má cũng ửng đỏ, rất là vô tội, "Rượu này của nàng là loại rượu âm phủ gì, sao ta khó chịu như vậy."
Hoa Túc một mực chắc chắn, "Nàng rõ ràng muốn kích ta."
Dung Ly đã kéo tay nàng ấy qua, bàn tay kia thật lạnh, nàng không khỏi thở nhẹ một hơi.
Tay của Hoa Túc bị đè xuống, bên dưới mềm mại, nàng ấy tức giận khép năm ngón tay thon dài lại, ngón cái khẽ quét qua nụ hoa trên núi tuyết kia, nheo mắt tiến sát tới nhìn nàng: "Trước kia sao không thấy nàng thích kích ta như vậy?"
Dung Ly nghiêng đầu dựa lên vai nàng ấy, mềm mại như bông, thì thầm: "Trước kia sợ nàng còn không kịp, sao dám kích nàng."
Hoa Túc dứt khoát rút tay ra, kéo vạt áo lại cho nàng, "Hiện tại thì sao?"
"Không sợ, rượu hợp cẩn đã uống rồi, nàng còn nói theo ta, vì sao ta phải sợ nàng nữa." Dung Ly không chỉ nói ngoài miệng, còn ngẩng đầu hôn cằm Hoa Túc như con chim sẻ mổ, lúc có lúc không.
Hoa Túc bị hôn đến tâm loạn như ma.
Uống rượu thêm can đảm, Dung Ly giơ tay rút trâm cài của Hoa Túc, cây trâm vừa rời khỏi, mái tóc liền xõa ra hơn phân nửa, buông xuống trên vai.
Hoa Túc vốn xinh đẹp sắc sảo, bây giờ mái tóc rối mù làm bất giác lộ ra vài phần chật vật yếu ớt. Nàng ấy thả lỏng khớp hàm đang cắn chặt, ôm hồ ly làm loạn này lên, có vẻ hết sức tức giận, "Sau khi thành quỷ đều không biết tiết chế, sớm biết vậy thì hẳn nên để nàng tiếp tục làm người."
Dung Ly dựa vào nàng ấy, ngã lên chăn gấm, dường như rượu vẫn còn thiêu đốt trong cổ họng lẫn trái tim, nàng dứt khoát kéo đai lưng ra, nhẹ nhàng thở phì phò, không biết sao thành quỷ rồi còn cảm thấy nóng.
Nàng nằm trên chăn gấm thêu đôi uyên ương, đôi uyên ương này tựa cổ vào nhau, nàng tự đưa tay chạm vào ngực mình.
Hoa Túc đẩy tay nàng ra, cúi người xuống hôn nàng, mái tóc rơi rụng bên má.
Dung Ly nâng nửa thân trên lên đòi hôn, bờ vai mệt mỏi run run, chỗ đó bị xoa đến như muốn tan chảy. Nàng ôm lấy eo Hoa Túc, dựa vào linh lực của mắt đầm, hơi dùng sức xoay người lại nằm ở trên.
Một cái nghiêng người làm vải mỏng buông thõng, rèm đỏ rủ xuống trên người các nàng.
Thật sự là điên loan đảo phượng*.
(*Thành ngữ so sánh thứ tự đảo lộn, thế sự thất thường, cũng so sánh với chuyện phòng the kịch liệt.)
Dung Ly nằm phía trên, nhưng lại bị làm đến không thể động tay, cuối cùng khi toàn thân vô lực mới bị kéo tay làm lại cho quỷ này, học hỏi được một hồi.
Thời gian trên mặt đất và dưới mặt đất tương tự nhau, trên mặt đất qua mấy ngày, dưới mặt đất cũng qua mấy ngày.
Quỷ trong Thương Minh Thành hầu hết đều biết trong đại điện này có một vị chủ bút khác, chỉ là nghĩ thế nào cũng không ra, sao có thể có hai vị chủ bút, Họa Túy có thể kết hai ước sao.
Không nghĩ ra, nhưng chung quy vẫn là chủ bút, bọn họ đối với Hoa Túc thế nào, thì cũng kính trọng Dung Ly như vậy.
Dung Ly không thường xuất hiện, mà mỗi khi ra khỏi đại điện, quỷ binh đi ngang qua thấy nàng liền đứng thẳng thi lễ, nàng sợ tới mức cho rằng những quỷ đó muốn tấn công.
Hoa Túc biết ở trong thành quỷ hơi buồn nên đưa nàng đến Kỳ An một chuyến.
Vừa lúc hoa đào nở, cánh hoa hồng bay khắp thành, trên đường có một chỗ thật náo nhiệt, khách đến đông đúc xếp một hàng dài, đa phần là các cô nương, cũng có không ít nam tử, không biết đang đợi cái gì.
Dung Ly mới vừa thành quỷ không lâu, cho dù trong linh tương có mắt đầm thì vẫn nên tránh ánh nắng mặt trời, vì vậy Hoa Túc công khai đi dưới ánh nắng, còn nàng che một cây dù mà người phàm không thể nhìn thấy.
Nàng mơ hồ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, đi theo hàng dài lên phía trước tới một cửa hàng, mới biết nơi này bán các loại son phấn.
Có hai người đang bận lên bận xuống, bên trong có một người đang ngửi mùi hương, đó không phải là Dung Tề sao.
Dung Tề thật sự làm ăn mua bán đứng đắn, làm về hương liệu, bây giờ việc buôn bán đã có khởi sắc, thậm chí còn rất được hoan nghênh.
Dung Ly quay đầu lại kéo tay áo Hoa Túc, "Mua một ít đi, đem qua cho ba nha đầu."
"Sao không thấy nàng tặng cho ta." Hoa Túc nói một câu giấm chua.
Dung Ly cười: "Nếu nàng muốn, vậy thì mua."
Hoa Túc xùy một tiếng, "Đồ vật thế gian, ta mới không cần."
Nàng ấy cầm Họa Túy vẽ ra một con rối, lệnh nó đứng xếp hàng ở phía sau, mua mấy phần son phấn được gói trong hộp gấm khăn lụa.
Dung Ly nhận lấy từ tay con rối, đưa một phần cho Hoa Túc, "Đây là tặng cho nàng."
Hoa Túc khinh thường duỗi tay cầm, trong lòng kỳ thật vẫn rất vui vẻ, nhưng vui vẻ chỉ trong chớp mắt, bởi vì rốt cuộc tiền mua son phấn vẫn là nàng ấy trả.
Hồ ly này, thật sự học được toàn bộ cách mượn hoa cúng phật.
Đi đến chỗ ở của ba nha đầu, Dung Ly xuyên tường vào nhà, đặt hộp gấm trên bàn của các nàng.
Bạch Liễu đang nấu cháo, miệng ngâm nga ca khúc ngắn, thấy cháo đã chín, lên tiếng nói: "Cháo nấu xong rồi!"
Bên ngoài không có ai trả lời, nàng sốt ruột đi ra ngoài, thấy Không Thanh cùng Tiểu Phù đang ngơ ngác đứng trước bàn, nhìn chằm chằm ba hộp gấm trên bàn.
Bạch Liễu sửng sốt, "Các ngươi ra ngoài khi nào, son phấn này hình như là của Tứ thiếu gia làm, bán được rất tốt ở trong thành."
Không Thanh lắc đầu: "Không phải chúng ta mua, không biết sao lại ở trên bàn."
Ba người nhìn nhau, chắc không phải là ăn trộm đưa tới, đâu có tên trộm nào không trộm đồ mà còn tặng đồ chứ, chưa kể các nàng đều ở trong nhà, tên trộm nào có lá gan lớn như vậy.
Tiểu Phù đột nhiên đỏ mắt lên, nhìn khắp nơi một vòng, "Có phải cô nương tới hay không, lúc trước cô nương nói sẽ đến thăm chúng ta."
Nghe vậy, Bạch Liễu cũng vội vội vàng vàng nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng nào, sốt ruột gọi một tiếng: "Cô nương?"
"Cô nương, người đã trở lại sao?" Không Thanh cũng hỏi.
Thấy ba nha đầu nhìn lên nhìn xuống, chỉ thiếu chưa tìm ở dưới bàn, Dung Ly đành phải đứng bên cạnh các nàng mà nói: "Là ta."
Thanh âm nhẹ nhàng, quả thật là cô nương đang thì thầm.
Vừa nghe tiếng nói này, Tiểu Phù suýt nữa bật khóc thành tiếng, hồi lâu không nói nên lời, nuốt xuống một chút mới nghẹn ngào hỏi: "Dạo này cô nương có khỏe không?"
"Khỏe." Dung Ly quan sát nàng ấy, nha đầu này không béo không gầy, có lẽ cuộc sống vẫn tốt, "Ta cùng Hoa Túc tới, nàng muốn đưa lễ vật cho các ngươi."
Hoa Túc ở bên cạnh hừ một tiếng, vô cùng bất mãn, "Rõ ràng là chính nàng muốn đưa, sao còn kéo theo ta."
Ba nha đầu cũng nghe thấy tiếng quỷ này nói chuyện, trước kia còn sợ, hiện nay tự nhiên lại không sợ, chỉ là nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Dung Ly cầm dù, "Vậy các ngươi gần đây có tốt không?"
Không Thanh gật đầu, không biết cô nương nhà mình ở phía nào, đành phải đứng yên bất động, "Khá tốt, chúng ta làm một số đồ thêu thùa và trâm cài, thỉnh thoảng đem đi bán. Cô nương cùng đại nhân...... Để lại cho bọn nô tỳ rất nhiều tiền, nô tỳ không lo ăn mặc, nhưng rảnh rỗi quá cũng không tốt, dù sao cũng phải tìm chút việc để làm."
"Thật hiểu chuyện." Hoa Túc cười nhẹ, nói xong lật lòng bàn tay lại, lấy túi thơm đựng Thùy Châu ra.
Trong mắt ba nha đầu là một cái túi thơm lơ lửng giữa không trung.
Tiểu Phù còn đang khổ sở, thấy thế mở to mắt.
Ban đầu Dung Ly chưa biết nên làm thế nào với Thùy Châu, thấy Hoa Túc lấy túi thơm ra, lập tức hiểu được, mèo này là của thế gian, nên trở về thế gian, nàng dứt khoát nói: "Trong túi thơm chính là Thùy Châu, các ngươi tháo nút thắt ra, nó sẽ chạy ra ngoài."
Trong nhà này, Tiểu Phù và Bạch Liễu đều có lá gan nhỏ, chỉ Không Thanh đưa tay cầm lấy, do dự một lúc mới tháo nút thắt ra.
Túi thơm phồng lên một cục, miệng túi lập tức bị mở rộng, một cái túi thơm nhỏ bằng bàn tay, thế mà lại có con mèo chui ra.
Thùy Châu nhảy ra ngoài, vốn định dụi vào chân Dung Ly, nào ngờ đụng vào hư không, nó hoang mang ngẩng đầu lên kêu to.
Một quỷ hồn...... Làm sao dụi được.
Nó vừa kêu, ba nha đầu mới biết cô nương nhà mình đang đứng ở chỗ nào, tuy chẳng nhìn thấy gì nhưng vẫn nghiêng người về phía bên kia.
"Để Thùy Châu lại cho các ngươi, nuôi nó cho tốt." Dung Ly nhẹ nhàng nói.
Thùy Châu không biết gì cả, đã ăn no ở trong túi thơm, không dụi vào chủ nhân được cũng không nóng nảy, chốc lát lại vui vẻ chạy đi xa, ngửi ngửi khắp nơi.
Tiểu Phù muốn nói chuyện với cô nương nhiều một chút, đôi mắt xoay chuyển, suy nghĩ rồi nói: "Lúc trước còn gặp phải quan binh, những quan binh đó đi ra từ trong Dung phủ, hình như lại đến điều tra một lần nữa, nghe nói Ngũ phu nhân cùng Tứ thiếu gia, còn có lão quản gia bị gọi đi hỏi chuyện, Tứ thiếu gia khẳng định trong phủ bị quỷ ám, Ngũ phu nhân và quản gia cũng nói là việc làm của quỷ quái, quan phủ đành phải kết án tử này thành chuyện kỳ lạ."
Bạch Liễu gật đầu, "Vốn tưởng Tứ thiếu gia sẽ không chấp nhận được, chẳng hiểu sao hắn lại không làm ầm ĩ."
Dung Ly cười khẽ một tiếng, "Như vậy không tốt sao."
"Tốt," Tiểu Phù lẩm bẩm, "Chính là nhớ cô nương."
Dung Ly định giơ tay vuốt tóc nàng ấy, nhưng ngẫm lại đành thôi, nàng không muốn trên người nha đầu này bị dính quỷ khí, "Ta không thể thường xuyên đến thế gian."
Tiểu Phù sửng sốt, vội vàng nói: "Vậy cô nương đừng nên đến, quỷ hẳn là không thể gặp ánh nắng, cô nương đừng, đừng để bị đốt cháy."
Hoa Túc cười nhạt, "Không đốt cháy."
Dung Ly lại nói: "Các ngươi sống tốt là được rồi, tự chăm sóc bản thân, đừng để lần sau ta tới thấy vẻ mặt các ngươi đau khổ, ta đây sẽ nổi giận."
Tiểu Phù nhanh nhảu: "Đâu dám làm cô nương nổi giận!"
Hoa Túc không khỏi mở miệng: "Miệng lưỡi trơn tru."
Tiểu Phù lập tức nín thở, mở to mắt không dám nhiều lời.
Dung Ly thấy ba nha đầu đồng loạt hơi rụt cổ lại, liếc mắt nhìn Hoa Túc một cái, "Sao nàng dọa các nàng ấy."
Hoa Túc không vui, "Nàng không muốn cho ta nói chuyện."
"Sao nàng lại thế." Trong mắt Dung Ly tràn đầy vô tội.
Hoa Túc đành phải dời mắt đi, "Ôn chuyện cũ xong rồi thì trở về thôi, cuộc sống này còn dài, lo gì sau này không gặp."
Từ biệt, thế gian đường dài, âm phủ lại đường xa, sinh tử chỉ cách trong gang tấc, một bước là có thể đi qua âm dương.
Đã thành quỷ thì không còn sợ sinh lão bệnh tử, đợi đến lần sau gặp mặt, không biết người ở thế gian đã trải qua bao nhiêu vui buồn tan hợp.
Người sống một đời, tựa như trong hành văn: khởi, thừa, chuyển, hợp*, có bình đạm vô vị củi gạo mắm muối, có đau khổ chia lìa người mình yêu, cũng có vui vẻ gặp lại sau thời gian dài xa cách.
(*Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.)
Dung Ly cầm dù đi chậm rì rì, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy kiếp trước đã có duyên với nàng."
Hoa Túc giơ tay nắm lấy cán dù, giúp nàng cầm dù, còn bản thân đi dưới ánh mặt trời rực rỡ, "Kiếp trước nàng là Động Hành, có thể không có duyên sao."
Dung Ly lắc đầu, nghiêm túc nói: "Kiếp trước ta làm người phàm ở Dung gia, ta luôn cảm thấy khi ta làm người phàm hẳn là đã chết một lần, bằng không làm sao ta có thể dễ dàng gặp được nàng."
"Cái miệng này sao có thể nói hươu nói vượn được như vậy?" Hoa Túc chạm vào khóe môi nàng.