Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[BHTT] [Editing] Tục mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy - Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy

Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy

Lần đầu tiên gặp ma quỷ, ai có thể không sợ.

Hai chân Dung Ly mềm nhũn, ngồi xuống ghế lần nữa. Cánh tay buông bên người căng thẳng, nhìn qua quỷ phụ này, bộ dáng giàn giụa huyết lệ của quỷ phụ lại ánh vào đáy mắt nàng.

Hai hàng huyết lệ thật sự dọa người, nhưng ngoại trừ huyết lệ cùng gương mặt quá mức trắng bệch ra, Nhị phu nhân thật sự vẫn giống lúc còn sống. 


"Ly nhi, là nhị nương đây Ly nhi." Nhị phu nhân khóc nức nở, nằm lấy cổ tay áo, thật cẩn thận xoa khóe mắt, cổ tay áo bị nhiễm đỏ thắm một mảnh.

"Con biết." Giọng nói của Dung Ly nhẹ nhàng, nâng cánh tay cứng đờ lên, lau lau thái dương.

Ngày xưa cũng từng nghe qua một số truyền thuyết, nghe nói linh hồn nếu không cam lòng, vẫn sẽ ở lại trần gian.

Dung Ly hơi hé mở cánh môi, ánh mắt dè dặt nhìn qua, vai lưng đều căng thẳng, "Người...... Vì sao ở đây?"

Nhị phu nhân nghe nàng hỏi như vậy, tiếng khụt khịt bỗng dừng lại, "Ta vốn tưởng rằng con sẽ hỏi ta, sao con có thể nhìn thấy được hồn ma."

Tính tình Nhị phu nhân lúc còn sống là chần chừ thiếu quyết đoán, làm việc gì đều chậm rì rì, không quan tâm nhiều đến chuyện trong phủ, hiện giờ thành quỷ vẫn như thế, ngay cả nói một câu cũng do do dự dự, giống như sợ đắc tội người khác.


Dung Ly rũ mắt, co mười ngón tay lại, móng tay được cắt ngắn tròn nhẵn, nhưng vẫn có thể đâm vào làm đau lòng bàn tay.

Bị đau, quả thực không phải mơ.

Nàng vội vàng thở dốc, bộ dáng ốm yếu, tựa cánh hoa trong mưa gió, yếu ớt đến mức cần được đôi bàn tay che lại, mới không tới nỗi tan xương nát thịt.

"Có thể thấy cũng tốt, ta ở trong Trúc viện đã ba năm, ba năm này, ngày ngày đều ngóng trông con có thể nhìn thấy ta." Khuôn mặt của Nhị phu nhân sắp bị huyết lệ nhiễm hồng toàn bộ, "Nghe nói thân thể của người sắp chết có thể xuyên hai giới âm dương, Ly nhi con......"

Nhị phu nhân đột nhiên ngừng nói, làm như khó có thể mở miệng.

"Con sẽ không chết." Dung Ly xoa bóp lòng bàn tay, hơi thở nàng suy yếu, lời nói lại vạn phần chắc chắn.

Trong mắt Nhị phu nhân lộ ra vẻ đau lòng, dứt khoát gật đầu nói: "Vậy do nhị nương nghĩ sai rồi."


Dung Ly buông mười ngón tay ra, nắn vuốt ngón tay, cổ họng co thắt nói: "Người...... Chính là có việc chưa tiêu tan?"

"Ta hận không thể khiến Mông Nguyên bị chém thành từng mảnh!" Nhị phu nhân nghiến răng nghiến lợi khi nói lời này, khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ.

Dung Ly rũ mắt, liếc thấy sắc mặt của nàng ấy, lặng lẽ ngưỡng người ra sau.

Sợi tóc của Nhị phu nhân bay bay, khí lạnh trên người tỏa ra, khí lạnh kia còn khiếp người hơn gió thổi bên ngoài phòng.

Thân thể Dung Ly vốn yếu, không khỏi run run một chút, nàng rụt cổ, chiếc cằm nhỏ vùi vào lớp lông chồn trên vạt áo.

"Ngày ấy nếu tam phòng không đưa đại phu đi, ta thế nào, thế nào......" Nhị phu nhân thống khổ che đầu, móng tay trên mười ngón rất dài, còn sắc bén hơn cả mũi đao.

"Vì sao nhị nương không đi trả thù?" Dung Ly tập trung tinh thần, ánh mắt đảo qua hai bên.
"Trả thù?" Ngực Nhị phu nhân phập phồng không thôi, buông đôi tay che ở trên đầu xuống, "Căn phòng này ta cũng ra không được, ta trả thù làm sao?" Nàng ấy nói xong rồi ngước mắt lên, nhìn thấy Dung Ly hơi run, giống như bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng thu lại âm khí quanh thân một chút.

Đôi mắt Dung Ly phiếm hồng, nhẹ giọng nói: "Con còn nói căn phòng này bị lọt gió đâu, xuân hay hè đều lạnh đến vậy, hiện giờ mới biết, nguyên lai là bởi vì nhị nương ở đây."

"Ly Nhi con không sợ ta?" Nhị phu nhân khổ sở hỏi.

Dung Ly vốn là muốn gật đầu, nhưng dừng lại chốc lát mới lắc đầu.

Nàng đã chết rồi sống lại một lần, tại sao phải sợ ma quỷ, có lẽ có thứ đạt được cũng sẽ có thứ mất đi, trời xanh......

Trời xanh cho nàng sống lại lần nữa, giờ để nàng phải làm bạn với ma quỷ, nàng chết rồi sống lại, không phải coi như là nửa người nửa quỷ sao.
Nàng chóng mặt hoa mắt, đành phải tiếp nhận đôi mắt Âm Dương mà trời cao ban tặng cho này, giơ tay đè đè thái dương, còn dám nhìn vào Nhị phu nhân. Nàng trầm tư một lát, cân nhắc nói: "Người muốn trả thù thế nào?"

"Ta muốn nàng ta chết!" Nhị phu nhân cắn răng, "Dựa vào cái gì ta bị trói ở chỗ này không được đầu thai, nàng ta lại được sống tự do tự tại?"

Dung Ly khẽ gật đầu, che môi ho nhẹ hai tiếng.

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Tiểu Phù đẩy cửa ra, đặt ấm trà đất màu tím nóng hầm hập lên trên bàn. Nàng ấy xoay người đóng cửa, quả nhiên không nhìn thấy linh hồn của Nhị phu nhân.

Đóng cửa phòng xong, nàng ấy mới đi đến bên cạnh Dung Ly, cầm lấy chén trà ở trên bàn, đổ một ly trà nóng hôi hổi: "Cô nương, lão gia thật sự đã trở về, nhưng vừa rồi rõ ràng ta không nghe thấy tiếng vó ngựa, làm sao cô nương biết được?"
Nửa chén trà nhỏ kia được đưa tới bên tay Dung Ly, Dung Ly nhìn thẳng, làm bộ chưa nhìn thấy hồn ma trong phòng này, chậm chạp nói: "Đoán."

"Cô nương đoán thật chuẩn." Tiểu Phù nhăn mày, "Chỉ là lão gia rõ ràng đã trở về, sao còn chưa tới gặp cô nương, cũng không biết khi nào có thể nói việc cô nương bị ấm ức."

Dung Ly lắc đầu, đôi tay ôm chén trà, đợi cho tay nóng lên, mới nâng cái ly đưa đến bên môi thổi nhẹ hai cái. Nàng nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn thấy Nhị phu nhân vẫn không nhúc nhích ngồi trước mặt nàng, trên vạt áo đều là máu từ cằm nhỏ xuống.

Uống một ngụm trà nóng, nàng hu một tiếng dài, vai cổ căng chặt hơi buông lỏng ra, ngay cả trái tim kinh hoàng cũng bình tĩnh hơn chút.

Buông chén trà, Dung Ly nói: "Không vội, ngươi đỡ ta đến giường."

"Cô nương mệt mỏi?" Tiểu Phù sửng sốt trong nháy mắt, vội vàng duỗi tay đỡ lấy.
Dung Ly đứng lên, đi đến chiếc giường gỗ lạnh như băng, ngồi xuống nói: "Nếu một lúc lâu ta không xuất hiện, chắc chắn cha sẽ thấy khả nghi, nếu hắn đến Lan viện không thấy ta, có lẽ sẽ hỏi tam nương."

"Chúng ta không đi nghênh đón lão gia sao?" Tiểu Phù lúng ta lúng túng hỏi.

"Không đi." Dung Ly cởϊ áσ lông chồn ra, ngón tay để trên dây thắt lưng, nghĩ nghĩ lại nói: "Lát nữa nếu cha tới thì nói ta bị bệnh."

Tiểu Phù quen nhìn cô nương nhà mình vâng vâng dạ dạ, tạm thời không biết nên nói cái gì, đành phải ngồi xổm xuống cởi giày và tất cho cô nương.

Cởi tất trắng ra, Dung Ly nâng chân lên, hai bàn chân trắng nõn lập tức bị giấu dưới lớp chăn gấm.

"Nếu Tam phu nhân cùng lão gia đến đây......" Tiểu Phù lo lắng nói.

"Sợ nàng ta làm cái gì." Dung Ly nhìn qua Nhị phu nhân đang ngồi ở bên cạnh bàn, nhẹ giọng nói: "Người nên sợ là nàng ta."
Tiểu Phù nào biết cô nương có ý định gì, chỉ cảm thấy cái tát vừa rồi kia giống như đã đánh cho cô nương nhà mình tỉnh táo, không còn cụp mi rũ mắt.

"Dấu tay trên mặt ta còn không?." Dung Ly giơ tay khẽ chạm vào bên má mình, nốt ruồi nhỏ trước mắt bị lòng bàn tay che mất, sắc mặt tuy không có huyết sắc, mà vẻ đẹp lại có thể so sánh với cây bích đào hồng hạnh, nhưng......

Nhưng như trăng trong nước, thật sự yếu ớt, không thể chạm vào, chỉ chạm một chút liền sẽ bị vỡ tan.

Tiểu Phù nhìn đến đau lòng, "Vẫn còn, còn khá rõ ràng, cần phải lấy hương phấn che lại?"

"Không cần." Dung Ly lấy chiếc lược thưa khắc hoa trên tóc xuống, đặt ở trong tay Tiểu Phù, "Như vậy là tốt, cần gì che che giấu giấu, nên để cha nhìn một cái."

"Nhưng vừa rồi không phải cô nương nói với Tam phu nhân là phải che lại?" Tiểu Phù cầm lược, thật lo lắng.
Dung Ly rũ mắt nhẹ nhàng cười, "Có một số lời, thuận miệng nói mà thôi."

Nàng nằm thẳng xuống, mái tóc đen nhánh rơi lên gối, làm khuôn mặt trông càng thêm tái nhợt, "Có lẽ ngày mai có thể dọn về Lan viện, ngươi trước tiên đi dọn dẹp đồ đạc một chút, ngày mai không cần luống cuống tay chân."

Kiếp trước cho đến khi chết nàng đều ở tại Trúc viện này, lạnh lẽo, thật sự đáng thương, bây giờ nàng nên đổi cách sống.

"Nhưng Lan viện vẫn có Tam phu nhân ở." Tiểu Phù tuổi còn nhỏ, không giấu được chuyện gì, trong lòng nghĩ cái gì toàn viết ở trên mặt, "Không chỉ Tam phu nhân, ngay cả Tứ phu nhân cũng ở."

"Như vậy lại tốt." Dung Ly nhắm mắt, con ngươi trong trẻo chợt tắt, bộ dáng yên yên tĩnh tĩnh kia tựa như nằm vào trong quan tài, hơi thở nhè nhẹ nói: "Người nhiều thì náo nhiệt."
Tiểu Phù trợn tròn mắt, "Lúc trước cô nương trốn hai vị phu nhân này còn không kịp, hôm nay sao, sao bỗng nhiên muốn dọn qua đó."

"Không phải đã nói rồi ư." Dung Ly mở mắt nhìn nàng ấy, "Người nhiều thì náo nhiệt, thời gian của ta không còn nhiều, như thế cho dù bị bệnh chết, cũng sẽ không lo không có người chăm sóc."

Tiểu Phù lập tức phi phi vài tiếng, "Cô nương nói cẩn thận, dù lão gia phu nhân mặc kệ, nhưng sao Tiểu Phù có thể vứt bỏ cô nương không thèm nhìn!"

Dung Ly xua xua tay, "Ngươi đi ra ngoài phòng chờ, lát nữa ước chừng sẽ có người tới."

Tiểu Phù đá đá chân giường, rũ mắt hừ một tiếng, "Trời lạnh thế này, cũng không biết lão gia có tới hay không."

"Kêu ngươi đi thì đi." Dung Ly nói nhỏ.

Lúc này Tiểu Phù mới miễn cưỡng đi ra ngoài, lúc đi còn nói một câu: "Nếu Nhị phu nhân còn sống thì tốt rồi."
Cửa kẽo kẹt một tiếng khép lại, Dung Ly mở mắt nhìn về phía Nhị phu nhân.

Hai mắt Nhị phu nhân đỏ bừng, cả người trắng đến trong suốt, gần như chỉ là một cái bóng dáng. Nàng ấy bình tĩnh nhìn về phía giường, trên mặt không thấy thù hận, chỉ có chút không cam lòng, đôi môi tái nhợt mấp máy liền nói: "Nếu con dọn ra ngoài, nhị nương ta sẽ không thể nhìn thấy con."

"Con sẽ trở về tìm người." Dung Ly nằm bất động, bộ dáng mảnh mai xinh đẹp, hiện tại ở trên mặt không thấy lộ vẻ khiếp sợ, mà thêm vài phần quyến rũ khó giải thích, chỉ là nàng quá mức tái nhợt suy nhược, làm người luôn muốn cẩn thận che chở cho nàng.

"Hình như con......" Nhị phu nhân hơi mím môi, giơ tay lau huyết lệ trước mặt, "Đã thay đổi một ít."

"Nhị nương cũng có lúc nhìn lầm." Dung Ly chậm chạp mở miệng, quyết không thừa nhận.
Ngoài phòng, Tiểu Phù dựa vào cạnh cửa, nghi hoặc hỏi: "Cô nương đang nói cái gì?"

"Không có việc gì." Dung Ly mới vừa giương giọng đáp một câu, lại rầu rĩ ho khụ lên, khụ đến gương mặt phiếm hồng, sợi tóc rối loạn rơi trên má.

Nhị phu nhân tự biết chỉ mỗi Dung Ly mới có thể nghe được tiếng nói của mình, trầm mặc thật lâu lại nói: "Con có thể nhìn thấy ta, vậy cũng có thể thấy ma quỷ khác, nếu gặp phải, chớ sợ hãi, cứ việc tới tìm ta, tuy ta không thể rời khỏi căn phòng này, nhưng dọa dọa tiểu quỷ hẳn là cũng được."

"Nghe lời nhị nương." Dung Ly vốn định nhắm mắt, nghe xong lời này lập tức không còn buồn ngủ, nói như thế, chẳng phải là trên đời này còn có đại quỷ lợi hại nào đó sao?

Nghĩ đến cũng đúng, nếu nàng có thể thấy nhị nương, vậy cũng có thể nhìn thấy ma quỷ khác, nhị nương không tổn thương nàng, nhưng ma quỷ khác thì chưa chắc.
Suy nghĩ kỹ lưỡng, hai mắt này có thể nhìn thấy được ma quỷ, chắc chính là bởi vì nàng đã chết mà sống lại.

Một lúc sau, lá rụng ngoài phòng bị dẫm vang sột sột soạt soạt, một chuỗi tiếng bước chân hỗn độn vội vàng, nghe có vẻ khá nhiều người tới.

Dung Ly không dám nhắm mắt, vẫn nằm yên nhìn chằm chằm mành vải mỏng trên đỉnh đầu, cẩn thận nghe ngóng tiếng vang bên ngoài.

"Từ nhỏ cơ thể nàng đã yếu, sao còn bảo nàng chuyển đến nơi này!" Dung Trường Đình thở hổn hển, nói tiếp: "Có phải các ngươi đã quên Trúc viện này xảy ra chuyện gì rồi không, chẳng lẽ là muốn ——"

Giọng nói của hắn bỗng dưng khựng lại, hai mắt giận đến đỏ lên, "Lúc trước ta kêu các ngươi quét tước viện này thật sạch sẽ, cũng không phải là vì để dành cái nơi đổ nát này cho Dung Ly ở!"
"Lão gia!" Tiểu Phù cuống quýt thi lễ.

"Đại cô nương ở trong phòng?" Dung Trường Đình lạnh giọng hỏi.

Đôi mắt Tiểu Phù điên cuồng xoay chuyển, nơm nớp lo sợ trả lời: "Bẩm lão gia, cô nương bị bệnh, còn nằm trong phòng."

------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

=3=

Hoa Túc xuất hiện → đại quỷ lợi hại

Bình Luận (0)
Comment