Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 57


Một đường xóc nảy, ba nha đầu cũng không biết cô nương nhà mình muốn đi đâu, chỉ lo ra khỏi Kỳ An.
Hiện giờ Dung gia biến thành như vậy, rời Kỳ An chưa chắc có thể tìm được nơi dừng chân, may mà đến phòng thu chi cầm ít tiền đồng và bạc vụn, tuy không đủ mua một mẫu đất rộng ba thước, nhưng ở khách điếm gì đó cũng đã trọn đủ.
Dung Ly không nói muốn đi đâu, chỉ nói: "Đi dọc theo đường chính."
Nàng ở Dung phủ hai đời, ngay cả mảnh đất Kỳ An cũng chưa ra khỏi bao giờ, rời Kỳ An liền không biết muốn đi đâu.

Nghĩ đến Đan gia ở Hoàng Thành, nàng còn đang chần chừ, sau khi Đan Tuyền gả đến Kỳ An, người nhà mẹ đẻ hầu như chưa từng lộ diện, nhiều năm qua, một phong thư cũng chẳng thấy.

Nếu nàng đến Đan gia, không biết có được tiếp đón hay không.
Trên đường, ba tỳ nữ thay nhau lái xe, Không Thanh mệt mỏi thì đổi cho Tiểu Phù ra bên ngoài cùng Bạch Liễu.
Cách tấm mành, Tiểu Phù hỏi: "Cô nương, nếu không đi Bồng Châu tìm Tứ thiếu gia?"
Dung Ly rũ mắt, lắc đầu: "Nếu nhìn thấy hắn, ta phải nói thế nào? Chẳng lẽ nói mẫu thân của hắn đã không biết sống chết?" Giọng nàng nhỏ nhẹ, rõ ràng nói lời khắc nghiệt, lại không khiến người chán ghét.
Mẹ đẻ của Tứ công tử chính là Tự Chiêu, trước đó Tự Chiêu cũng từng sinh một nam, nhưng đã chết khi còn nhỏ.
Mông thị chưa từng mang thai, chỉ có một lần, chính là quỷ thai do lăn lộn mà ra, còn Nhị phu nhân Chu thị cũng từng sinh hai nam, cả hai đều chết yểu, sau này lại có thai nhưng cuối cùng bị đẻ non bỏ mạng.
Tin đồn Dung Trường Đình khắc thê khắc tử xuất hiện từ đó, không nghĩ tới, bây giờ còn khắc toàn bộ căn phủ.
Ngoài mành, Tiểu Phù im lặng không nói gì, nghĩ đến những việc xảy ra trong phủ thời gian qua, tựa như một cơn ác mộng.
Dung gia trở thành thế này, Dung Tề ở Bồng Châu xa xôi sớm muộn gì cũng sẽ biết, chỉ là rốt cuộc tại sao Tự Chiêu phát điên, tại sao lại chết, thì hắn không thể nào biết được.
Không Thanh cùng Bạch Liễu đều không nói chuyện, một người nắm dây cương, một người ngồi ngay ngắn.
Hoa Túc cong ngón tay lại một chút, mành che bên thân xe bị gió nhấc lên, một con chim vỗ cánh từ bên ngoài bay vào, đậu trên vai nàng ấy.
Dung Ly thừa dịp Không Thanh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghiêng đầu trắng trợn táo bạo mà nhìn, vừa thấy liền nhớ tới, đây không phải là Bạch Cốt Diều mà không lâu trước kia Hoa Túc cầm tay nàng vẽ ra sao, con chim này sinh động như thật, trông giống vật còn sống, chỉ có ánh mắt hơi vô thần.
Cánh chim cuốn theo sương đen, trên cánh lộ ra xương trắng, lông chim thưa thớt.

Sau khi đậu trên vai Hoa Túc, nó hơi nghiêng đầu, không hề kêu tiếng nào như con chim câm.
Hoa Túc giơ tay nắm lấy hai cánh của nó, trông có vẻ muốn xé làm đôi, hai tay đột nhiên kéo ra hai bên, roẹt một tiếng, cảnh tượng máu chảy đầm đìa không xuất hiện, ngược lại con chim biến thành một tờ giấy mỏng manh.
Trên giấy đen thui một mảnh, không phải bị dính mực, mà là tẩm đầy quỷ khí.
Dung Ly hơi nheo mắt lại, thấp thoáng nhìn thấy vài chữ được viết trên giấy, nhưng quỷ khí quá dày đặc khiến nàng không thể thấy rõ.
Hoa Túc phủi quỷ khí trên tờ giấy, sương đen lượn lờ tức khắc bị phủi bay đi, chữ viết trên giấy trở nên hết sức rõ ràng.
Dung Ly nghiêng đầu, chưa dám tiếp tục quan sát, đây là việc của âm phủ, nàng là một người dương gian, tóm lại không thể biết quá nhiều.
Hoa Túc nhìn một hồi, sắc mặt bỗng trầm xuống, đôi môi khẽ mím lại, năm ngón tay thon dài nắm chặt, tờ giấy cầm trong tay liền bị xoa lại một cục, chỉ hơi dùng sức, tờ giấy lập tức vỡ thành vụn nhỏ, bị cơn gió ngoài cửa sổ tiến vào cuốn bay xa.
Một tờ giấy đang êm đẹp, trong giây lát đã tan thành bột mịn.
Trái tim Dung Ly đột nhiên nhảy dựng, lúc này mới nhìn qua Hoa Túc, nàng chưa bao giờ thấy Hoa Túc tức giận đến vậy, hai mắt đen kịt, trong đáy mắt không có một tia sáng, quỷ khí trên người như làn khói dâng lên.

Tuy Hoa Túc không nhíu mày, nhưng khuôn mặt nàng ấy còn lạnh hơn đao rìu.
Một bên, hơi thở của Không Thanh trở nên bằng phẳng, hai mắt nhắm chặt, có lẽ đã ngủ rồi, căn bản không biết vừa nãy có thứ gì từ ngoài cửa sổ bay vào.
Dung Ly nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"
Hoa Túc thu quỷ khí trên người lại, mí mắt rũ xuống, nghiêm túc lạnh nhạt, trông không thể nào vui vẻ.
Dung Ly không hỏi nữa, nghĩ đây không phải là việc mà nàng nên hỏi.
Vốn tưởng quỷ này sẽ không mở miệng, nào ngờ, giọng nói bình tĩnh của Hoa Túc chợt vang lên bên tai nàng.
"Chưa thể trở về Thương Minh Thành, trăm quỷ đang theo dõi chặt chẽ." Hoa Túc vuốt ve khớp xương ngón tay.
"Vậy phải làm thế nào?" Dung Ly nhỏ giọng hỏi.
Hoa Túc ngồi lù lù bất động, nhàn nhạt nói: "Tiếp tục dưỡng hồn rồi tính toán thêm, nếu ngươi không có chỗ để đi thì có thể đến Hoàng Thành."
Dung Ly kinh ngạc, chưa từng nghĩ quỷ này nhìn thấu được tâm tư của nàng, "Đan gia?"
Hoa Túc miễn cưỡng ngước mắt lên, liếc nhìn Dung Ly, "Bằng không ngươi còn muốn đi nơi nào?"
Dung Ly suy nghĩ, dường như thật sự không có nơi nào để đi, khắp nơi cũng chỉ có thể đến Hoàng Thành thử thời vận, xem có khả năng vào Đan gia được hay không.

Nàng chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Nhưng ngươi muốn đi đến Hoàng Thành cùng ta sao."
Trên mặt Hoa Túc không có biểu hiện gì, "Với ta mà nói, mọi nơi ở thế gian đều giống nhau, hai giới âm dương tóm lại chỉ cách một đường, ngươi đến Đan gia cũng tốt, ta có thể tìm lời giải cho việc vì sao ngươi có thể lập khế ước với Họa Túy."
Dung Ly lấy Họa Túy ra thoáng nhìn, đến nay vẫn chưa biết vì sao bút này đi theo một người phàm như nàng, chắc không phải là vì......!Nàng may mắn được sống lại.
Đường núi loanh quanh lòng vòng, đưa mắt nhìn xa, dãy núi trập trùng tựa bức tranh thủy mặc.
Dung Ly vén mành trúc lên, nhìn đến mê mẩn, Hoa Túc lại ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh, sắc mặt lãnh đạm, rốt cuộc không biết đã làm quỷ bao nhiêu năm rồi, ngay cả hoàng đế Huyền Vĩ cũng nhìn thấy, vạn dặm núi sông của thế gian này, có lẽ đều đã bước qua.
Bạch Liễu và Tiểu Phù đều không phải là người có thể im lặng được, vậy mà khi hai người ở cũng nhau lại như bị bịt miệng, Tiểu Phù không để ý đến Bạch Liễu, Bạch Liễu cũng chưa từng chủ động nói chuyện, hệt như lúc mới vừa quen biết, thận trọng cùng lạ lẫm.
Tiểu Phù nghe tiếng mành rào rạt rung động, quay đầu lại vừa lúc thấy cô nương nhà mình vén mành trúc lên thò người ra ngoài, kinh ngạc hỏi: "Cô nương làm sao vậy?"
Bạch Liễu nghe tiếng cũng quay đầu lại liếc nhìn, "Sao cô nương ra ngoài."
"Dọc theo đường chính đi đến Hoàng Thành, chỉ là Hoàng Thành cách khá xa nơi đây, đi cũng mất khoảng mười ngày mới có thể đến, lần này cực khổ cho các ngươi." Dung Ly khẽ mím đôi môi tái nhợt, cánh tay nhỏ nhỏ gầy gầy, trên mặt không có một chút huyết sắc.
Tiểu Phù nhìn đến đau lòng, lẩm bẩm nói: "Chúng ta có cái gì mà khổ, người khổ sợ là cô nương, nếu cô nương muốn đến Hoàng Thành, vậy chúng ta liền đến Hoàng Thành, may mắn có mang theo thuốc, trên đường nếu thấy khách điếm gì đó, cũng có thể nhờ chủ quán hỗ trợ nấu thuốc."
Dung Ly gật đầu, "Ngươi nghĩ thật chu đáo."
Tiểu Phù nhỏ giọng nói: "Thuốc là do Không Thanh mang theo, ta chỉ lo thu dọn xiêm y cho cô nương." Đôi mắt nàng ấy rụt rè nháy nháy, ánh mắt lắc lư không chừng, nhớ đến việc ban đêm, không tránh được sợ hãi.
Dung Ly mỉm cười, khi cười lên liền bớt đi vài phần ốm yếu, "Xiêm y cũng cần phải thu dọn, không sao."
"Cô nương vẫn nên vào trong xe, trước mặt là hướng gió, bị gió thổi vào người sẽ không dễ chịu." Lúc này Bạch Liễu mới nói một câu.
Tuy lời này mang một chút khắc nghiệt, còn có vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng rõ ràng cũng là đang quan tâm.
Dung Ly ho khan vài tiếng, nhẹ nhàng nói: "Trước đó nghe người ta nói, đi dọc theo đường chính này là có thể tới Hoàng Thành, không biết có đúng hay không, nếu không biết đường thì hỏi người ta, dù sao vẫn sẽ tới được."
Tiểu Phù liên tục gật đầu, "Chúng ta nhất định có thể bình an đến Hoàng Thành, cô nương không cần lo lắng."

Dung Ly buông mành trúc, ngồi trở về trên đệm mềm, nghiêng đầu thấy Hoa Túc vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm song cửa sổ bên cạnh.
Hoa Túc đặt tay trên đầu gối, nửa ngón tay trắng từ áo đen thò ra, nhẹ gõ lên đầu gối.

Nàng ấy cau mày, sắc mặt không được tốt, tay gõ đầu gối càng lúc càng nhanh.
Nhưng song cửa sổ bị che mành kín mít, Dung Ly không nhìn ra được cái gì, bánh xe ngựa vang lộc cộc, bên tai ngoại trừ tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe gỗ chạm đất, cùng tiếng gió se lạnh, cũng không nghe thấy âm thanh gì khác.
Dung Ly thoáng sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ có lẽ có thứ gì đến đây, trái tim đột nhiên chùng xuống.
Người mà quỷ quái muốn tìm rõ ràng là Hoa Túc, trừ khi biết được Hoa Túc đi cùng với nàng, nếu không làm sao lại theo đuổi một người phàm như nàng không buông.
Dung Ly mím môi, lặng lẽ quan sát vết rách trên gò má Hoa Túc, "Lúc ngươi đi đuổi sương đỏ kia, đã giao chiến với ai, với quỷ bày trận sao?"
Hoa Túc nâng tay lên, đầu ngón tay chạm vào dưới vết máu trên gò má, nhàn nhạt nói: "Ta cố ý giấu kín tung tích, nhưng sương đỏ kia thật sự không dễ xua tan, cho nên trong lúc phá trận không thể không hiện hình, có lẽ trên đường trở về Dung phủ bị nhìn thấy, do ta sơ ý."
Dung Ly căng thẳng, "Vậy ngoài vết thương trên mặt này, còn bị thương ở đâu không?"
Hoa Túc liếc qua, "Ngươi không thể mong điều tốt sao?"
Dung Ly bĩu môi, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi là cửa thành, ta đây chính là cá trong ao, cửa thành bị cháy, sẽ mang họa đến cho cá trong ao."
Hoa Túc cười nhạt một tiếng, "Ngày nào ta chưa mất đi, cá ngươi có thể tự do bơi lội."
Dung Ly nắm Họa Túy, không nói gì nhưng cổ họng lại rất ngứa.

Nàng nhịn chưa tới một lát, cảm giác chua xót ở chóp mũi nảy lên đôi mắt, nhất thời không kiềm nén được, ho khụ đến hai mắt ướŧ áŧ, sợi tóc cùng dây lụa đỏ lắc lư không ngừng.
Không Thanh thật sự mệt mỏi, ngủ say giống như ngất xỉu, ho vậy mà cũng không bị bừng tỉnh.
Vai cổ Dung Ly rung lên vì ho, run rẩy giơ tay muốn lấy túi nước, đầu ngón tay sắp với tới nhưng ngựa lại thình lình hí lên một tiếng, khiến toàn bộ thùng xe đều bị chấn động.
Nàng ngửa ra sau đụng vào trên vách xe, trước mắt như nổ đom đóm, choáng váng mất hồn.
Hoa Túc còn đang lưu ý động tĩnh bên ngoài, nghe thấy tiếng ngựa hí to, mày nhíu lại càng chặt, giơ tay giữ lấy vai Dung Ly, cho nha đầu ốm yếu này có thể ngồi vững vàng.
Tiểu Phù ở bên ngoài kinh ngạc kêu một tiếng, vội vã nói: "Cô nương, không biết sao ngựa lại bị hoảng, có thể là dẫm phải đồ vật bén nhọn gì đó, bây giờ ổn rồi, cô nương có bị đụng không?"
"Không sao." Dung Ly ho mạnh, cố hết sức nặn ra hai chữ.
Hoa Túc thấy xe ngựa đã ổn định, buông lỏng vai Dung Ly ra, ngoắc túi nước trên vách xe một cái, túi nước liền bay thẳng lại đây.
Túi nước lơ lửng chậm rãi bay đến trước mặt Dung Ly, may mắn Không Thanh đã ngủ rồi, bằng không thì không biết sẽ bị dọa đến mức nào.
Dung Ly tiếp nhận túi nước, kéo cái nắp ra uống mấy ngụm, lúc này mới hết ngứa cổ họng.

Nàng cầm túi nước, nói nhỏ: "Vừa rồi sao lại thế, có phải......! Có thứ gì đuổi tới hay không?"
Hoa Túc chưa giấu giếm, thật sự gật đầu, "Chẳng qua chỉ là trùng hợp, bọn họ đang đi tìm, nhưng hẳn là không biết ta ở trên xe ngựa."
Dung Ly nhìn về phía Thùy Châu đang nằm trong rương trúc dưới chân, "Vậy ngươi muốn vào thân thể Thùy Châu không?"

Tuy Thùy Châu không hé răng, lại ngẩng đầu lên lo sợ nhìn, cái đuôi dựng thẳng tắp, cả ngươi dường như đều cứng đờ.
Hoa Túc liếc nhìn mèo một cái liền dời ánh mắt đi, "Tạm thời chưa cần."
Dung Ly chợt cảm thấy có chút mất mát, nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, khom người xuống ôm mèo trong rương trúc ra, nhè nhẹ vuốt lưng nó, muốn vuốt bộ lông đang xù lên vì sợ này xuống.
Hoa Túc lạnh mặt vén một góc mành lên, liếc mắt liền nhìn thấy một luồng quỷ khí lướt qua tán cây.

Nàng ấy không nhanh không chậm thả tay ra, bức mành buông xuống che cửa sổ lại.
Dung Ly suy nghĩ, "Có thể nghĩ biện pháp gì để dẫn quỷ kia rời đi được không, ví như vẽ một con rối giống ngươi y hệt."
"Có thể." Hoa Túc lãnh đạm nói: "Nhưng hiện tại người chưa làm được."
Dung Ly nhìn Họa Túy lòi ra đầu bút lông từ trong cổ tay áo, "Nghĩ đến cũng phải, dù vẽ giống thế nào đi nữa thì cũng sẽ bị nhìn ra sơ hở."
"Họa Túy, tự nhiên có thể lấy giả đánh tráo." Hoa Túc bình tĩnh nói, "Nhưng có bị nhìn thấu hay không, còn phải xem tài nghệ của ngươi ra sao."
"Vậy có biện pháp gì khác không?" Dung Ly chợt nhớ tới quỷ lột da bị nàng để lại Dung phủ, đôi mắt hạnh ướŧ áŧ vì ho bỗng dưng sáng lên, "Quỷ lột da của ta, có thể triệu hồi nó đến đây được không?"
Lúc đi gấp gáp nên đã quên mang theo tiểu lột da, lên xe ngựa liền vội vàng rời khỏi thành, Ngọc Trác cũng muốn đi cùng nàng, nhưng bị xiềng xích trói thân lúc trước buộc ở lại Dung phủ, nửa bước cũng không ra được.
Hoa Túc không biết nha đầu này có ý định gì, nhưng nhìn hai mắt giống hồ ly kia chẳng hề rụt rè khi tính kế quỷ, không biết lá gan của nàng lớn đến mức nào, dứt khoát mở miệng: "Có thể."
"Triệu như thế nào?" Dung Ly lại hỏi.
Hoa Túc nhấc tay, lòng bàn tay hướng lên trên, như muốn nàng giao ra thứ gì.
Dung Ly ở cùng quỷ này lâu rồi, cảm thấy có thể đoán được vài phần tâm tư của quỷ này, không cần nghĩ ngợi mà đặt tay lên.
Hoa Túc nắm lấy ngón trỏ của nàng, dùng lực không nhẹ không nặng làm tay nàng có chút ngứa.
Tay cầm tay, Dung Ly cứng đờ cả người, rõ ràng lúc đặt lên thật tự nhiên, bây giờ lại muốn rút tay về.
Hai ngón tay nắm đầu ngón tay của nàng lạnh căm căm, nhưng không cứng rắn như băng mà mềm mại mịn màng, vừa nhìn là biết tay của cô nương.
Dung Ly không khỏi rụt ra sau một chút, còn nín thở đến mức phế phổi như bị thiêu đốt.
"Không phải muốn học sao, trốn cái gì." Hoa Túc nhíu mày.
Gò má Dung Ly nóng lên, "Không trốn, muốn học."
Hoa Túc nghi hoặc liếc nàng một cái, nắm ngón trỏ của nàng để giữa không trung vẽ vài nét, trông như......!đang vẽ bùa chú.
Dung Ly đâu biết vẽ cái gì, Hoa Túc kéo nàng một chút, tay nàng liền động một chút.

Nàng chỉ là người phàm, vẽ bùa chú sao có thể dùng được, nhưng trong lòng đột nhiên tuôn ra một luồng khí, khí lạnh kia dâng thẳng lên đỉnh đầu.
"Đây là thuật gọi hồn." Hoa Túc nắm tay nàng vẽ một nét cuối cùng, sau khi hoàn thành liền thả hai ngón tay ra, "Thuật này do đạo sĩ thế gian sáng chế, cho nên dù là người phàm cũng có thể thực hiện được, nhưng chỉ có thể đưa linh hồn cam tâm tình nguyện bị hàng phục tới."
Bàn tay cầm ngón trỏ của nàng nhẹ buông, tay Dung Ly suýt nữa rơi xuống, may mà giữ vững.
Những nét vẽ ở giữa không trung bỗng sáng lên, từng nét bút kết nối thành một mảnh, thật sự là hình dáng của bùa chú, nhưng Dung Ly căn bản xem không hiểu.
Tuy nàng không hiểu, nhưng lại nhớ rõ ràng, như vậy khi phải dùng vào lần sau, sẽ không cần Hoa Túc dạy nàng nữa.
Pháp thuật tạo thành, chỉ trong chốc lát, trên đỉnh đầu như có khí lạnh chìm xuống.
Dung Ly lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy quỷ lột da dán chặt vào thùng xe, tay chân uốn cong giống hệt người nhện, tư thế kỳ dị bám ở phía trên đầu nàng.
Qủy lột da đã đổi bộ da mới, tiếng nói cũng giống tiểu nha đầu, nhỏ nhẹ nói: "Chủ nhân."
Hoa Túc chậc một tiếng.
Dung Ly vốn tưởng rằng sau khi quỷ lột da đổi da mới thì sẽ không dọa người như giấy trắng lúc trước, không nghĩ tới, nàng vẫn bị hoảng sợ, trái tim đột nhiên căng thẳng, thiếu chút nữa không thở nổi.

"Tiểu lột da của ngươi đến." Hoa Túc chưa hề ngẩng đầu lên, rõ ràng là không thích.
Dung Ly hơi rụt cổ lại, thấy quỷ lột da gục đầu xuống nhìn nàng, tóc dài đen nhánh xõa trước mặt.

Nàng tạm thời không muốn nói chuyện, khẽ nuốt xuống một chút, mới khó xử mở miệng: "Ngươi có thể phân ra một hơi thở bám vào người của quỷ lột da không, mượn nó để đánh lạc hướng quỷ quái đang đuổi theo."
"Ngươi cho hơi thở của ta là đàn hương có thể thu phóng tự nhiên sao." Hoa Túc chầm chậm mở miệng.
Dung Ly chớp chớp mắt, "Vậy là không thể?"
"Phiền toái." Hoa Túc lãnh đạm nói, "Trên người ta có cấm chế, hơi thở không dễ dàng lộ ra ngoài, ở rừng núi hoang vắng đột nhiên xuất hiện hơi thở của ta, ngươi cảm thấy người khác sẽ tin?"
Nàng ấy tạm ngừng, lại nói: "Không phải tất cả quỷ quái đều dễ lừa giống quỷ lột da này."
Quỷ lột da đang bám trên đỉnh vô duyên vô cớ bị liên lụy, khuôn mặt xinh đẹp không lộ ra một chút ấm ức nào, rõ ràng ngay cả tức giận cũng không biết.
Màn đêm buông xuống, trên đường tối đen như mực, một ngọn đèn cũng không thấy, chỉ có vài ngôi sao rải rác phía chân trời, ánh trăng sáng như gương.
Một lát sau, đến lượt Bạch Liễu vào trong nghỉ ngơi, đánh xe ngựa là Tiểu Phù.
Đêm càng sâu, Tiểu Phù lại sợ hãi, thì thầm nói, "Cô nương, sao trên đường không thấy cái khách điếm nào cả, chúng ta không thể ngủ ở trong rừng, nếu có hổ báo tài lang gì nhảy ra thì thật đáng sợ, tuy chỉ có một con, ta đây cũng đánh không lại nha."
Không Thanh ngồi bên cạnh nàng ấy, yên tĩnh nhìn đường, so sánh với Không Thanh, Tiểu Phù khá là ồn ào.

Dung Ly ôm mèo vén mành trúc lên, chưa nói điều gì.
Lúc này xe ngựa vẫn còn ở trong mảnh đất Kỳ An, trong thành dương khí thịnh vượng, ngày thường không thấy nhiều quỷ, bây giờ đã ra khỏi thành, lại ở trong rừng không có dân cư, nàng mới ý thức được quỷ khí khắp nơi đây thật sự dày đặc đáng sợ.
Đi đêm tóm lại đều không tốt, đường núi gập ghềnh, rời thành càng xa, đường càng quanh co, nếu không cẩn thận thì xe ngựa liền bị......!Lăn xuống núi.
Dung Ly nhìn qua Hoa Túc, thực sự muốn hỏi quỷ này có ý kiến gì không, nhưng Bạch Liễu lại mở to mắt, có vẻ chẳng hề muốn ngủ.
Hoa Túc ngước mắt lên, ánh mắt lãnh đạm nhìn qua, "Tìm một chỗ nghỉ ngơi, nếu không có khách điếm, đành tạm chấp nhận ở trên xe ngựa."
Dung Ly chớp chớp mắt, nói lại lời này từ đầu đến cuối cho Tiểu Phù nghe.
Tiểu Phù lôi kéo dây cương nói: "Nếu không, ở chỗ này nghỉ một đêm đi, chỉ là phải khiến cô nương chịu thiệt thòi."
Dung Ly ngồi cả ngày, tay chân đều tê mỏi, thấy xe ngựa ngừng lại liền vén mành lên muốn xuống đất đi một chút, nào ngờ nha đầu bên cạnh vẫn ngồi yên bất động.
Nàng quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu, thấy Bạch Liễu vẫn mở to mắt, mí mắt thỉnh thoảng gục xuống, làm như buồn ngủ vô cùng, còn cố tình gắng gượng.
"Nếu mệt nhọc thì ngủ một giấc." Dung Ly nhỏ giọng nói.
Tiếng nói vừa dứt, Bạch Liễu càng ngồi thẳng lưng, "Nô tỳ không buồn ngủ."
Tiểu Phù ở bên ngoài khẽ hừ một tiếng, "Nàng ta là sợ đến mức không dám nhắm mắt."
Bạch Liễu lại chưa phản bác, căng thẳng moi móng tay.
Dung Ly xuống xe ngựa, đôi mắt dõi theo quỷ khí khắp nơi một vòng, bất chợt nghe thấy nơi xa có tiếng nữ nhân đang khóc.
Nàng dừng bước chân, "Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?"
Tiểu Phù mới vừa trào phúng Bạch Liễu sợ hãi nói: "Âm thanh gì, không nghe thấy nha."
Dung Ly vốn định đi qua, bỗng có một bàn tay lạnh lẽo đặt trên vai.
Khớp xương ngón tay đều đặn, móng tay còn được cắt tỉa mượt mà, vừa nhìn liền biết là Hoa Túc.
"Người khác trốn còn không kịp, ngươi thì ngược lại, muốn đâm vào mặt yêu quỷ?" Hoa Túc lạnh lùng nói một câu..

Bình Luận (0)
Comment