Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 63


Bạch Cốt Diều kêu một tiếng, tiếng kêu ồm ồm khó nghe, cổ họng như bị khàn.
Dung Ly kinh ngạc nhìn, nhận ra đây là chim từ Thương Minh Thành tới, rất giống con chim mà Hoa Túc đã vẽ lần trước.

Nàng vội vàng ra khỏi thùng tắm, đứng sau bình phong phủ xiêm y lên người, sau đó mới đi đến mở cửa sổ rộng hơn một chút, để con chim này có thể bay vào.
Bạch Cốt Diều bay vào phòng, hai móng chụp vào bình phong, khép đôi cánh lại, đôi mắt hoàn toàn đỏ rực, âm trầm đáng sợ.
Dung Ly nắm chặt vạt áo, đóng cửa sổ lại liếc nhìn Hoa Túc một cái, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi quen biết con chim này?"
Lời này vừa nói ra, Hoa Túc cười khẽ bên tai nàng, không giống dáng vẻ lạnh lùng khinh thường hay thấy, cười thật nhẹ nhàng, hẳn là bị chọc cười.
Dung Ly nào biết quỷ này đang cười cái gì, quay đầu lại âm thầm quan sát Bạch Cốt Diều đang ngoan ngoãn đứng trên bình phong, vừa lúc đối diện với cặp mặt đỏ bừng, nàng sửng sốt, chợt dời ánh mắt đi.
Nếu Bạch Cốt Diều này có da thịt hoàn hảo hơn, lông chim rậm rạp hơn, nhất định sẽ rất đẹp, bộ dáng hiện tại có chút khó coi, như là nửa chết nửa sống, vậy mà nó còn có thể tung tăng nhảy nhót.
Mèo đen nhảy xuống cửa sổ, lạnh lùng ngước đôi mắt xanh lên, đi từng bước đến gần bình phong.
Bạch Cốt Diều ở trên bình phong kêu thêm một tiếng, hai chân đang đứng cách xa nhau, thấy mèo đến gần, bỗng dưng khép hai chân lại, cực kỳ giống bị phạt đứng.
Hoa Túc cười nhạt, "Coi như ngươi thức thời, không dùng chân thân* tiến vào."
(*Chân thân: cơ thể thực, diện mạo vốn có.)
Dung Ly nghe hiểu được, Bạch Cốt Diều này cũng đang giống Hoa Túc, chiếm thể xác của vật khác, hình dáng này không phải là thật.
Con chim khó coi kia nghiêng đầu kêu quạ quạ.
Dung Ly đi chân trần nên khá lạnh, đầu ngón chân hơi co lại, đáng tiếc nàng không hiểu Bạch Cốt Diều đang nói cái gì, sau một lúc lâu vẫn chưa đoán ra được từ nào.
Bạch Cốt Diều đứng trên bình phong lại kêu vài tiếng, thật là ngắn ngủi.
Hoa Túc ngửa đầu nhìn nó, lãnh đạm nói: "Xuống dưới, còn muốn để ta tốn sức nhìn ngươi?"
Bạch Cốt Diều không tình nguyện bay xuống dưới, quy quy củ củ mà đứng trước mặt mèo đen, sương đen nồng đậm từ thân thể dâng lên, có vẻ muốn ngưng tụ thành hình người, sương đen kia vẩn đục dày đặc, ngay sau đó gió âm nổi lên bốn phía, khiến đồ vật trong phòng leng keng leng keng rung động, cái ly đặt trên bàn bị thổi dời đi mấy tấc.
Mắt thấy người này sắp ngưng thành hình, Hoa Túc bỗng lên tiếng: "Đừng ra đây."
Sương đen đang lưu chuyển đột ngột dừng lại, không tiếp tục ngưng tụ.
Mèo đen ngồi xổm trên mặt đất chợt há miệng ra thở nhẹ một hơi, thổi tan sương đen lượn lờ này.
Sương đen tản ra cuồn cuộn chìm xuống, chui trở về thể xác của Bạch Cốt Diều.
Hoa Túc không vui nói: "Vạn không thể mạnh mẽ phá vỡ khúc mắc này, phải làm cho chủ kết an tâm vào luân hồi."
Dung Ly rũ mắt, lông mi khẽ rung lên, không biết sao tự nhiên Hoa Túc lại có lòng tốt, đặc biệt muốn nàng vào khúc mắc, còn muốn nàng cởi bỏ chấp niệm của Đan Tuyền, là vì cái gì......!Vì nàng sao.
Bạch Cốt Diều nghiêng đầu kinh ngạc kêu hai tiếng, đôi mắt chiếm nửa khuôn mặt trừng to, biểu hiện khó có thể tin.
Hoa Túc hết sức chán ghét a một tiếng, "Nói tiếng người."
Bạch Cốt Diều lập tức lên tiếng: "Chưa bao giờ thấy chủ thượng lương thiện như vậy, mở mang tầm mắt." Giọng nói trầm thấp chậm chạp, là một nam tử.
Dung Ly cảm thấy vui vẻ, lời này nghe thế nào cũng không giống đang khen người, hóa ra thuộc hạ của Hoa Túc cũng truyền từ đời này sang đời khác.
Bạch Cốt Diều nói chuyện chậm rì rì hệt như xướng khúc, nếu không đủ kiên nhẫn thì không thể đợi hắn nói hết câu, mà đã xoay người đi xa.

Hắn nói: "Chủ thượng, lần này tại hạ ra khỏi thành thật sự mạo hiểm, trong ngoài Thương Minh Thành đều là tai mắt của Thận Độ."
"Ta đã dự đoán được như thế." Hoa Túc không để bụng.
Bạch Cốt Diều lại nói: "Trước đó vài ngày Cô Sầm tướng quân đã ra khỏi thành, mang theo một số thuộc hạ cũ của chủ thượng, nhưng tại hạ không biết Cô Sầm tướng quân đi nơi nào, cũng không biết tướng quân đã gặp mặt chủ thượng hay chưa."

Nam tử này không chỉ nói chậm, mà còn dông dài, nghe khiến người phiền chán, dù Dung Ly ở Dung phủ đã quen vòng vo với người khác, cũng cảm thấy không thoải mái.
Hoa Túc lại thật bình tĩnh, có lẽ đã quen nghe quỷ này nói chuyện, mắt xanh lười nhác nâng lên, "Chưa từng, nàng ấy đã rời thành? Rời đi khi nào."
Dung Ly nắm vạt áo, mơ hồ cảm thấy mình hẳn là nên tránh tị hiềm, vì thế liền nhẹ nhàng xoay người bước đi, mới đi hai bước liền bị gọi lại.
Hoa Túc liếc qua, "Ngươi đi đâu."
Dung Ly ngừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Không phải các ngươi đang nói đến chính sự sao, đây hẳn không phải là việc mà ta có thể nghe."
"Không sao." Hoa Túc nói: "Ngươi ở lại đây, ở nơi này cũng dám chạy lung tung?"
Dung Ly đáp lời, thận trọng ngồi xuống bên cạnh bàn, đẩy cái ly vừa bị gió thổi tới cạnh bàn về chỗ cũ.
Bạch Cốt Diều thật tò mò đối với nàng, quay đầu liếc nhìn nàng, đôi mắt đỏ rực rất linh động.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Ngươi đang nhìn loạn cái gì."
Bạch Cốt Diều cứng đờ cả người, vội vàng quay đầu lại, "Khoảng chừng hai tháng trước, sau khi La Hà ra khỏi thành, tướng quân cũng rời đi theo, Thận Độ rất là oán giận, tình nguyện đưa ra pháp khí để tặng cho tướng quân, nhưng tướng quân khinh thường.

Sau đó, Thận Độ và tướng quân vung tay đánh nhau, tuy tướng quân bị thương, nhưng vẫn mang theo thuộc hạ của chủ thượng rời khỏi Điền Linh Độ."
"Hai tháng trước." Hoa Túc nói nhỏ một câu.
Bạch Cốt Diều ra dáng ra hình mà gật đầu, "Cô Sầm tướng quân ra khỏi thành liền biệt vô âm tín."
"Nàng ấy chưa từng đi tìm ta." Giọng điệu Hoa Túc nặng nề, "Nàng ấy đi rồi có để lại cái gì hay không?"
Bạch Cốt Diều cúi đầu, chiếc mỏ bén nhọn mổ vài phát vào lông chim nát nhừ, dường như muốn mổ trụi lủi chính mình, một lát sau, ngậm ra một mảnh trúc.
Dung Ly ngồi khá xa, vốn là không muốn nghe, nào ngờ tai của nàng lại cực kỳ thính, nghe được rõ ràng.

Nàng liếc mắt thấy Bạch Cốt Diều mổ một lúc, chiếc mỏ bén nhọn mổ vào làm người nó càng chảy máu đầm đìa hơn, khiến nàng không đành lòng nhìn.
Mảnh trúc thon dài, nhìn thoáng qua sẽ không biết đây là cây trúc, bởi vì mặt ngoài đen nhánh như mực, màu đen cân xứng, không còn thấy hoa văn tự nhiên của cây trúc nữa.

Nhưng khi Bạch Cốt Diều nhả ra, mảnh trúc rơi trên mặt đất, vừa lúc lật mặt lại, bên trong sạch sẽ, chưa bị dính một chút màu đen nào, liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là chặt xuống từ thân cây trúc.
Không phải lần đầu tiên Dung Ly nhìn thấy cây trúc như vậy, Họa Túy nằm trong tay áo nàng, còn không phải là như vậy sao.
Hoa Túc ở trong thể xác Thùy Châu, nâng bàn chân mềm như bông của Thùy Châu lên, đè trên mảnh trúc.
Bạch Cốt Diều nói: "Cô Sầm tướng quân chỉ để lại một vật này, tại hạ không hiểu ý tứ, nhưng không dám vứt bỏ, vì thế vẫn luôn mang theo bên người, tìm thời cơ trình cho chủ thượng, ngoại trừ vật này ra, tướng quân không để lại gì khác."
"Nàng ấy đi tìm Họa Túy." Hoa Túc không mặn không nhạt nói.
Bạch Cốt Diều bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Thì ra là ý này, lúc trước tại hạ từng suy đoán rất nhiều, còn tưởng Cô Sầm tướng quân tìm biện pháp, tái tạo một cây Họa Túy khác cho chủ thượng."
"Hay cho ngươi." Hoa Túc cười nhạt, "Nếu nàng ấy có năng lực này, đã sớm đuổi được Thận Độ ra khỏi Thương Minh Thành."
Bạch Cốt Diều chán nản mở miệng: "Tại hạ chết sớm, kiến thức cũng ít, chủ thượng thứ lỗi."
Hoa Túc trầm mặc một lát, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mèo đen đứng yên không nhúc nhích, mắt xanh mơn mởn nhìn vào một chỗ.
Dung Ly suy nghĩ có nên nói chuyện hay không, nhưng bây giờ trong phòng quá yên tĩnh, nàng nhất thời không dám phá vỡ sự im ắng này.


Nàng nhìn qua Hoa Túc, lại nhìn nhìn Bạch Cốt Diều, dứt khoát nhỏ giọng nói: "Nếu muốn tìm Họa Túy, vậy chắc nàng ấy cũng từng đến Kỳ An, lúc trước ngươi đi chùa Tịnh Ẩn, vô tình biết được La Hà bị trọng thương, người làm nàng ta trọng thương, có thể nào chính là Cô Sầm tướng quân mà các ngươi đang nói tới không?"
Bạch Cốt Diều kinh hãi, "Các ngươi đã gặp qua La Hà?"
"Trong khoảng thời gian này, nàng ta hại ta không ít." Hoa Túc lãnh đạm nói.
Trên người Bạch Cốt Diều lại dâng lên sương đen nồng đậm, rõ ràng là tức giận, nhưng chỉ chớp mắt đã rụt trở về, "Trước đó vài ngày, Thận Độ nói một câu, nếu La Hà có thể bắt được chủ thượng, sẽ phong nàng ta làm hộ pháp tướng quân."
Hoa Túc khinh thường cười một tiếng, "Nàng ta thật dám tưởng."
"Hiện tại công lực của chủ thượng đã khôi phục đến mấy tầng?" Bạch Cốt Diều hạ thấp giọng hỏi.
Mèo đen ngồi xổm trên mặt đất quay đầu, nhìn qua người đang ngồi bên cạnh bàn, sau đó nhắm đôi mắt lại, nghiến răng ken két kiềm chế tức giận nói: "Bốn tầng, nhưng đối phó một tên La Hà đã trọn đủ."
"Không bằng để tại hạ đi theo chủ thượng......" Bạch Cốt Diều chầm chậm mở miệng.
"Không cần." Mèo đen mở mắt, "Ngươi ở lại Thương Minh Thành, thay ta canh chừng Thận Độ, Cô Sầm đã rời đi, dù sao cũng phải giữ lại tai mắt ở trong thành."
Bàn tay nắm cái ly của Dung Ly run lên, vốn tưởng rằng quỷ này đã khôi phục khá nhiều, bây giờ mới biết được, mới chỉ có bốn tầng.

Nàng chung quy chỉ là người phàm, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết bốn tầng công lực là bao nhiêu, suy đoán có lẽ vẫn chưa quá mạnh.
Bạch Cốt Diều đành phải gật đầu, "Thuộc hạ cả gan, không biết sau này chủ thượng có tính toán gì không."
"Dưỡng thương." Hoa Túc không nhiều lời.
Bạch Cốt Diều rung đôi cánh thưa thớt lông chim lên một chút, "Cũng tốt, hiện tại Thận Độ chưa lấy được Quỷ Vương ấn, chưa thể ngồi lên Lũy Cốt tòa, nghe nói gần đây hắn lại phái đi không ít đại tướng, trong đó có Phụng Vĩ của Quan Thiên Trận, Phụng Vĩ và La Hà từ trước đến nay không hợp nhau, có thể đẩy một tay để cho bọn họ tự đấu tranh nội bộ trước."
"Ta đã có biện pháp." Hoa Túc trầm tư, "Quan Thiên Trận? Nguyên lai là nàng ta."
Bạch Cốt Diều kinh ngạc, "Thế nào, chủ thượng còn gặp Phụng Vĩ?"
"Nàng ta bày một trận pháp ở Kỳ An, nhưng bị ta phá giải." Hoa Túc nói qua loa hời hợt.
Bạch Cốt Diều a một hơi, "Không biết là bày trận gì?"
Hoa Túc bình tĩnh nói: "Ngươi có biết làm sao ta đến đây?"
Lời này vừa nói ra, Bạch Cốt Diều đột nhiên dừng lại.
Hoa Túc lãnh đạm cười nhạt, "Trò nhỏ, Phụng Vĩ này cũng học được tám phần giống, đáng tiếc đã bị ta phá giải, chỉ là nàng ta che giấu tung tích quá tốt, ta tìm một vòng cũng chưa tìm ra."
"Không cần lo tìm nàng ta, hiện tại nàng ta bán mạng vì Thận Độ, Thận Độ còn cần dùng, nàng ta sẽ tự xuất hiện." Bạch Cốt Diều nói.

Nó lặng lẽ nhìn về phía nữ nhân ốm yếu ngồi bên cạnh bàn, đánh bạo hỏi: "Không biết vì sao chủ thượng phải giữ một người phàm ở bên mình, còn quan tâm như thế."
"Ai cho ngươi quản nhiều chuyện như vậy?" Mèo đen híp mắt lại.
Bạch Cốt Diều bất chợt lui một bước, "Nếu chủ thượng không có gì dặn dò, tại hạ liền trở về Thương Minh Thành trước, rời thành quá lâu, sợ Thận Độ sẽ nghi ngờ."
"Đi đi." Hoa Túc không có ý muốn giữ hắn lại.
Bạch Cốt Diều cũng chưa lộ ra nửa phần lưu luyến, xoay người đâm ra cửa sổ.

Chỉ chớp mắt, một con chim vốn đã chảy máu đầm đìa lập tức như bị chia năm xẻ bảy, bị cắt ra thành sương máu đầy trời rơi xuống, vài giọt máu văng tung tóe dính lên cửa sổ.
Dung Ly đứng lên, ngơ ngác nhìn thịt nát và máu đỏ rào rạt rơi xuống ngoài cửa sổ, hai mắt trừng to, trái tim nhảy tới cổ họng.
"Hắn......"

"Không sao, hắn phân chia một sợi thần thức đến đây, chỉ tiếc con Bạch Cốt Diều này." Hoa Túc chẳng hề để ý.
Dung Ly không biết thần thức là thứ gì, nhưng nghe Hoa Túc nói chuyện bình thản, thầm nghĩ có lẽ quỷ kia chưa bị thương, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúng ta lúng túng nói: "Ta còn tưởng hắn không muốn sống nữa."
"Ngươi cho rằng mọi người đều giống như ngươi?" Hoa Túc nhẹ ha một tiếng.
Dung Ly không hiểu sao tổ tông này lại không vui, nắm ngón tay của mình, âm thầm ngước mắt lên.

Nghe được nhiều điều không nên nghe, nàng tạm thời không biết nên nói cái gì.
Hoa Túc không mặn không nhạt mở miệng: "Chỉ mới lần đầu gặp mặt, ngươi còn lo lắng sống chết của người khác."
Dung Ly nghiêm túc nói: "Bạch Cốt Diều kia hình như không phải người."
Hoa Túc nghẹn họng vì câu này, ngẫm lại thứ đồ kia đúng là không phải người, nàng ấy thật sự bị nha đầu miệng lưỡi sắc bén này làm cho hồ đồ, đành phải nói: "Thôi, không cần so đo với ngươi mấy chữ này."
Mái tóc Dung Ly còn ướt, nước nhỏ giọt xuống từ ngọn tóc, vải dệt trên vai cùng phía sau lưng bị ướt đẫm hơn một nửa, nơi đó lại cực mỏng, màu da trắng nõn đều hiện ra.

Nàng nhẹ nhàng hắt xì một cái, lúc này mới bỗng dưng cảm thấy lạnh.
Hoa Túc quay lưng lại, đuôi mèo dựng thẳng khẽ rung lên, "Nước còn nóng không?"
Dung Ly nắm vạt áo, thò tay vào trong nước khuấy một chút, "Còn nóng."
"Lúc nãy mới vừa vào, con chim kia tới quá không đúng thời điểm." Hoa Túc chán ghét nói, "Ngươi lại vào trong nước ngâm mình, ngâm cho hết khí lạnh trên người đi, đỡ phải bị cảm lạnh sinh bệnh."
Dung Ly biết nghe lời mà vào ngâm mình một lúc, thay xiêm y sạch sẽ, thận trọng nằm lên giường.

Nàng vốn không muốn ngủ, nào ngờ cơn buồn ngủ đổ ập tới làm nàng không còn tinh lực, mí mắt gục xuống, mới vừa nhắm lại liền ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Dung Ly gần như không thức dậy nổi, mắt còn chưa mở ra đã cảm thấy chóng mặt đau đầu, cả người mềm nhũn như bị trục xe cán qua.

Nàng phát giác có vật lông xù xù gì đang cọ bên mặt mình, vật này còn có râu, khiến tai nàng hơi ngứa.
Nhưng mí mắt rất nặng, làm thế nào cũng không mở ra được.
Đầu óc Dung Ly choáng váng nặng nề, trực giác không thích hợp, vội vàng cầm lấy Họa Túy đã đặt ở dưới gối trước khi ngủ, sau đó mới tỉnh táo lại một chút.
Nàng tỉnh dậy, nhìn thấy Thùy Châu đang ngồi bên gối, sống lưng thẳng tắp, phảng phất như vật dùng đầu cọ mặt nàng vừa rồi không phải là nó.
Lại nhìn vào đôi mắt xanh lạnh băng, khiến khuôn mặt mèo bất giác lộ ra vài phần khinh thường.
Đâu phải là Thùy Châu, rõ ràng là Hoa Túc.
Cả người Dung Ly không có sức lực, nắm Họa Túy cố gắng ngồi dậy, không hiểu được vì sao đột nhiên lại bị bệnh.

Tuy thân thể nàng yếu đuối, đêm qua ra khỏi thùng tắm cũng không lau khô người, vô duyên vô cớ chịu lạnh một lúc, nhưng từ sau khi kết ước với Họa Túy, sắc mặt của nàng đã tốt hơn một ít, không còn quá yếu như trước kia, nhưng tại sao chỉ hứng chút gió lạnh lại mệt mỏi thế này.
Nàng cảm thấy kinh ngạc, giơ tay che đầu hỏi: "Ta bị làm sao vậy."
"Ngươi nên đi hỏi Đan Tuyền." Hoa Túc nói.
Dung Ly lên cơn ho, ho đến mức làm đầu cũng nhói đau, lại hỏi: "Là bởi vì nàng ấy?"
"Hiển nhiên." Hoa Túc đáp.
Nhìn sắc trời hẳn là mặt trời đã lên cao, ba nha đầu vẫn chưa tới gõ cửa, có lẽ không thể tỉnh dậy.
Dung Ly cúi đầu thở hổn hển, qua một lúc lại tiếp tục ho, giọng nói sắp khàn đi.
Cái ly cùng ấm trà để trên bàn chuyển động, nước ào ạt từ trong ấm chảy ra rót vào trong ly.

Cái ly đựng đầy nước từ phía xa bay đến treo bên tay Dung Ly.
Một luồng sương đen quấn quanh dưới đế ly, vừa thấy liền biết là bút tích của Hoa Túc.
Dung Ly bình tĩnh nhìn một lúc, không muốn duỗi tay cầm.

"Đã dùng thuật tịnh vật, còn ghét bỏ?" Hoa Túc bỗng mở miệng.
Lúc này Dung Ly mới cầm lấy, cúi đầu nhấp một ngụm làm ẩm cổ họng rồi vội vàng uống hết.

Mí mắt của nàng còn rất nặng, không chỉ cơ thể nóng, mà khuôn mặt cũng nóng, cả người đều không thoải mái.
Cửa đốc đốc vang lên, tiểu nhị ở bên ngoài nói: "Cô nương, đem bữa sáng tới."
"Tiến vào." Dung Ly chịu đựng sự khó chịu trong cổ họng, nói khẽ.
Tiểu nhị đẩy cửa vào phòng, đặt khay ở trên bàn, quay đầu lại thoáng nhìn, "Sắc mặt của cô nương không tốt lắm, đêm qua không ngủ được sao?"
"Bị bệnh." Dung Ly nhẹ nhàng đáp.
Tiểu nhị lúng ta lúng túng nói: "Ở nơi này của chúng ta rất khó tìm đại phu, nên làm thế nào cho tốt."
"Xem ra nên sớm rời đi, ta còn phải đến Hoàng Thành." Khi Dung Ly đề cập đến hai chữ "Hoàng Thành", nàng cố tình ngừng lại một chút.
Tiểu nhị dọn chén đũa xong, "Nhưng nơi này cách Hoàng Thành còn khá xa, trên đường đi xóc nảy, làm sao cô nương chịu nổi."
"Không sao, vẫn muốn đi, hơn nữa đây là lần đầu tiên ta đến Hoàng Thành." Dung Ly nhìn nhìn xung quanh, xưa nay đều là Tiểu Phù hầu hạ nàng, vừa tỉnh dậy liền có thể rửa mặt, bây giờ trong tầm tay trống rỗng, ngay cả bồn rửa mặt cũng chẳng có.
Tiểu nhị đáp: "Chưởng quầy là từ Hoàng Thành tới, so với Kỳ An thì Hoàng Thành náo nhiệt hơn rất nhiều."
"Sao chưởng quầy lại chạy tới nơi này, ở Hoàng Thành không phải khá tốt sao." Khuôn mặt Dung Ly trắng bệch, trông không có tinh thần, hai cánh tay nhẹ chống bên hông.
Hoa Túc nhìn ra nha đầu này đang nói lời khách sáo, ngồi ở bên cạnh bình chân như vại.
Tiểu nhị lúng ta lúng túng nói: "Chưởng quầy chưa nói chuyện này với tiểu nhân, nhưng nàng......!Có lẽ là muốn về Hoàng Thành, ngày ngày đều nhìn ra ngoài cửa sổ."
Dung Ly lần theo, "Nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng lẽ đang đợi ai?"
"Tiểu nhân nào biết đâu." Tiểu nhị lắc đầu, quay lại thấy nàng vẫn ngồi ở mép giường, giơ tay vỗ vào đầu, "Đã quên múc nước cho cô nương, tiểu nhân lập tức đi lấy."
"Không sao, không cần vội vàng." Dung Ly nhìn hắn đi ra ngoài, miễn cưỡng đứng dậy đi đến bàn trang điểm, cầm chiếc lược gỗ chải tóc.
Mèo đen nhảy lên bàn, thổi ra một ngụm sương đen về phía mặt nàng, sương đen chui vào giữa mày khiến mệt mỏi trên người nàng tan hết.
Dung Ly thoải mái hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Đa tạ."
Hoa Túc lãnh đạm đáp: "Không cần nói đa tạ."
Lát sau, tiểu nhị thật sự bưng một chậu gỗ tới, trên thành chậu để một chiếc khăn, hắn vừa nói: "Chưởng quầy nghe nói cô nương bị bệnh, nên miễn tiền thuê phòng mấy ngày sau, cô nương hết bệnh rồi hẵng đi, đường đi dài đằng đẵng, mấy cô nương nhà lành không chịu khổ được."
Dung Ly quay đầu lại mỉm cười, "Chưởng quầy tốt bụng, ta phải gặp mặt nói lời cảm tạ mới được, vốn còn định vào thành mua chút dược liệu cho chưởng quầy, hiện tại xem ra là không mua được."
"Cô nương khách khí." Tiểu nhị cũng cười, đặt chậu gỗ xuống liền rời đi.
Hoa Túc ở bên cạnh nói: "Nàng ấy không muốn ngươi đi, mới làm ngươi bị bệnh thành như vậy.

Kể ra thì, mỗi năm đều có người phàm vào nhầm khúc mắc của yêu quỷ, cho nên cũng không hiếm lạ."
Nàng ấy tạm dừng, lại nói: "Những người phàm vào khúc mắc, thường không phải bị yêu quỷ lấy mạng, mà là bị......"
"Cái gì?" Con ngươi Dung Ly run lên.
Hoa Túc nhỏ giọng, như cố ý hù dọa, "Đói đến chết."
Mười ngón tay Dung Ly co lại, "Nhưng bây giờ ta không thấy đói bụng."
Hoa Túc cười nhạt, "Nếu yêu quỷ muốn lừa người phàm, rất là đơn giản."
Dung Ly nói phải gặp mặt cảm tạ, nên thật sự đi gõ cửa phòng Đan Tuyền, mèo đen nhẹ nhàng theo phía sau nàng, đi thật nhàn nhã.
Đan Tuyền ở trong phòng lên tiếng, tự mình mở cửa đón chào, "Nghe nói cô nương bị bệnh?"
"Có lẽ đêm qua bị nhiễm lạnh." Dung Ly nhìn gương mặt có vài phần giống mình của Đan Tuyền, không khỏi sửng sốt lần nữa.
Đan Tuyền lắc đầu, "Bị bệnh thì khả năng là không đi được, nếu có người tới đón sẽ tốt hơn."
Dung Ly hơi nheo mắt lại, nhưng chỉ trong chốc lát liền tỏ vẻ bình thường, hỏi theo lời nói của nàng ấy: "Ta đang đợi người, chưởng quầy bị bệnh mà vẫn quyết định ở lại khách điếm, chẳng lẽ cũng đang đợi người?".

Bình Luận (0)
Comment