Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 68


Màn đêm vừa buông, đường phố lên đèn, khắp nơi vẫn ồn ào ầm ĩ, náo nhiệt không thua ban ngày, tiếng thét to liên tiếp liên tiếp, bán hàng rong làm như không biết mệt.
Trên tháp cao của tửu lầu treo đầy đèn lồng, đưa mắt nhìn xa, trông như thiên hà ngã xuống phàm trần, rải ánh sao khắp mọi nơi.
Lúc này Dung Ly mới sáng tỏ, nguyên lai Đan Tuyền thật sự không phải con ruột của lão gia Đan gia cùng phu nhân, chuyến đi này vốn đã cảm thấy quấy rầy, hiện tại càng cảm thấy không thể ở lại lâu.

Khó trách năm đó Đan Tuyền đi theo Dung Trường Đình đến Kỳ An, có lẽ......!Hơn phân nửa là vì muốn trả ân tình cho Đan gia.
Lâm Thước lớn tuổi, hơi nheo mắt lại mới thấy rõ mặt Dung Ly, dưới ánh đèn màu mờ ảo, Dung Ly rũ mắt, ánh mắt tăm tối, nốt ruồi phía dưới như một giọt nước mắt, trông đáng thương vô cùng.
Dung Ly còn chưa nói chuyện, phát hiện Lâm Thước siết chặt tay nàng thêm một chút.
Lâm Thước cau mày nhìn nàng, vỗ hai cái lên mu bàn tay nàng, "Tuy Đan Tuyền là do ta và Đan Đống nhặt về từ trên núi, nhưng mọi việc đều coi trọng một chữ duyên, nếu mang nàng về Đan gia, ta và Đan Đống đều xem nàng là con gái ruột, vốn......!Cũng không muốn nàng vì Đan gia mà thiệt thòi bản thân đi đến Kỳ An, nhưng lúc đi nàng cũng chưa từng nói một câu oán hận."
Hơi thở của Dung Ly trở nên rối loạn, nhỏ giọng hỏi: "Bà ngoại còn nhớ nhặt được mẹ con ở đâu không?"
Lâm Thước khựng bước, nhìn vào một chỗ, híp mắt lại, "Ra Hoàng Thành từ cửa bắc, ước chừng khoảng ba dặm có một ngọn núi Khuyển Nhi, núi kia không cao, giữa sườn núi có ngôi miếu bỏ hoang mấy chục năm, ta và ông ngoại con nhặt được Đan Tuyền ở trong miếu.

Ngày ấy làm tang lễ, lúc muốn xuống núi bỗng nhiên trời đổ mưa, ta và ông ngoại vào miếu tránh mưa, vừa lúc nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, nhìn vào, không biết là con nhà ai bị bỏ ở trên núi."
Bà tạm dừng, hơi chần chừ, "Vốn là không nên ôm về, địa phương đó chung quy cũng khá đen đủi."
Dung Ly kinh ngạc, lập tức hỏi lại: "Vì sao nói như vậy?"
Lâm Thước than nhẹ, "Ngôi miếu kia bỏ hoang, trên núi đều là mồ mả, cho nên thỉnh thoảng có người để quan tài ở trong miếu, có vài quan tài bị để ở đó rồi không khiêng đi nữa, Đan Tuyền nằm trong tã lót, bị đặt bên cạnh một cổ quan tài."
Bỏ trẻ sơ sinh ở trên núi cũng đành thôi, còn đặt ở cạnh quan tài, nhiều ít có chút quái dị.
Lâm Thước nắm tay Dung Ly, "Tiểu nha đầu đó khóc lóc thảm thiết, ta và ông ngoại con sao có thể làm bộ không nghe thấy.

Lúc mới vừa nghe tiếng khóc, chúng ta còn bị hoảng sợ, ở trên núi tối lửa tắt đèn, tiếng khóc đột ngột thật dọa người, nhưng chú ý lắng nghe......!Lại không giống yêu quỷ gì, nên tiến sát vào liếc nhìn, trông thấy một đứa trẻ ước chừng là vừa mới sinh ra."
Bà vừa cẩn thận hồi tưởng, vừa nói: "Bọc trong tã lót màu đỏ sậm, khuôn mặt khóc đến vừa nhăn vừa hồng, nhìn không ra là xinh đẹp hay khó coi, ta nhất thời mềm lòng, liền đến ôm lấy dỗ dành một lúc.

Trời mưa cả đêm, ta cũng ôm nàng cả đêm, sau đó mới phát giác hài nhi vẫn luôn khóc, có lẽ là đói bụng."
Dung Ly lẳng lặng nghe.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Nếu là thai người phàm, sợ rằng đã đói đến sắp chết."
Dung Ly lặng lẽ duỗi tay ra sau, nắm lấy một góc lụa đen của Hoa Túc.
Lâm Thước nói tiếp: "Không thể để nàng ở lại trên núi, ta và ông ngoại con ôm nàng trở về, đánh bạo đi đến đẩy quan tài bên cạnh ra, bên trong lại trống rỗng, hiện giờ hồi tưởng lại vẫn cảm thấy kỳ quái, nhà ai hạ táng mà không nâng quan tài đi, nào có đạo lý đặt quan tài ở trong miếu, đưa thi hài đi lại bỏ quên đứa trẻ."
"Chắc không phải là xác chết trong quan tài bỗng nhiên vùng dậy, khiến người bị dọa chạy, vội vàng vứt bỏ, cũng quên mang theo trẻ sơ sinh." Hoa Túc chợt lên tiếng.
Áo đen của nàng ấy bị túm căng, cúi đầu xuống thấy Dung Ly đang nắm thật chặt, khuôn mặt còn trắng bệch rầu rĩ, lúc này mới nói: "Ta không nói là được."
Dung Ly âm thầm trừng mắt với nàng ấy một cái, nhỏ giọng nói: "Không ngờ mẹ đến Đan gia như vậy."
Lâm Thước dời ánh mắt, lôi kéo nàng tránh người đi qua đường, "Có lẽ vì thân thể của Đan Tuyền không tốt nên bị vứt bỏ ở trên núi, đến nay cũng chưa biết rốt cuộc người bỏ rơi nàng là ai, thật quá nhẫn tâm."

Dung Ly trầm mặc một lúc, cân nhắc mở miệng: "Vậy khi còn bé mẹ như thế nào, lúc con ở Dung gia, hiếm khi được nghe người khác kể chuyện của mẹ."
Lâm Thước vừa nghe đến hai chữ "Dung gia" này, lập tức lại không vui, nhưng sắc mặt còn tính bình tĩnh, "Nàng khi còn bé à, không thích nói chuyện, nhưng hết sức hiểu chuyện, ban ngày ta thêu hoa bị đâm vào tay, ban đêm muốn mượn ánh nến thêu cho xong, nhưng tìm khắp nơi mà chẳng thấy đâu, sau đó mới biết nha đầu kia lặng lẽ cầm đi thêu tiếp, thêu cũng ra dáng ra hình."
Những điều này thật sự mới lạ, trước kia ở Dung phủ, Dung Ly nghe được nhiều nhất là cái gì, thân thể Đại phu nhân yếu đuối, tính tình Đại phu nhân ôn hòa, Đại phu nhân hiếm khi lộ diện, Đại phu nhân cùng lão gia gắn bó keo sơn......!Mọi người đều nói như thế.
"Sơn tinh?" Hoa Túc nhíu mày.
Dung Ly âm thầm liếc nhìn nàng ấy một cái, không hiểu ý này.
Hoa Túc hãy còn nói: "Sau khi sơn tinh hóa hình không khác gì người thường, tâm chí lại thật trưởng thành, chẳng qua sơn tinh từ trước đến nay yếu ớt, tu vi cũng không cao đến đâu, nếu chỉ có nửa hồn, sợ không quá một khoảng thời gian thì đã chết."
Chữ "Chết" từ trong miệng nàng ấy thốt ra, như là một việc hết sức bình thường, như thế gian bốn mùa thay đổi, mặt trời lặn xuống mặt trăng dâng lên.
"Vậy không phải sơn tinh." Hoa Túc tự mình mở miệng.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Con chưa bao giờ thấy mẹ thêu hoa."
Lâm Thước nhất thời không nói gì, lôi kéo tay nàng đi về phía đám đông, bà đi chậm nhưng sức lực không hề nhỏ, kéo tay Dung Ly thật chặt.
Dung Ly bị kéo, vội vàng quay đầu lại, sợ Hoa Túc bị chen lấn, nhưng suy nghĩ lại, quỷ này sao có thể bị chen lấn được.
Quả nhiên, những người đi đường chen chúc nhau cũng không ngẩng đầu lên, cứ như vậy xuyên qua người Hoa Túc, cùng lắm chỉ khép vạt áo lại, bị rùng mình run lên một chút vì khí lạnh thình lình lướt qua.
Hoa Túc mặc áo đen dài phết đất, bím tóc rời rạc thả sau lưng, sắc mặt bình tĩnh xa cách, không phù hợp với phố xá ầm ĩ này.

Nhận thấy được Dung Ly quay đầu lại, đôi mắt phượng hẹp dài của nàng ấy liếc qua, "Ngươi lo đi cho tốt, quay đầu lại làm cái gì, cũng không sợ đụng phải người khác."
Lúc này Dung Ly mới quay lại, ngoan ngoãn để Lâm Thước kéo đi.
Lâm Thước đi một đoạn, miễn cưỡng cười nói: "Con nhìn xem trên phố xá có thứ gì ưa thích, có thể con ở Kỳ An không thiếu cái gì, nhưng Kỳ An với Hoàng Thành vẫn khác nhau, trong Hoàng Thành có, Kỳ An chưa chắc sẽ có."
Dung Ly nhìn trái nhìn phải, cái gì cũng muốn nhìn một cái, nhưng lại cảm thấy mệt mỏi, không quá hứng thú.

Nàng suy nghĩ, nhỏ giọng hỏi: "Lúc mẹ còn ở Hoàng Thành, bà ngoại cũng thường dẫn mẹ lên phố như vậy sao."
Lâm Thước khựng bước chân, khẽ thở dài một tiếng, "Tính tình của nàng từ nhỏ rất là trầm ổn, ta thường dẫn nàng ra đường, nhưng dường như nàng không hề hứng thú với cái gì cả, sau này lớn lên mới có yêu thích một chút, không giống khi còn bé luôn im lặng không nói."
Hoa Túc không thay đổi sắc mặt xuyên qua những người lui tới trên đường, bộ dáng nhìn thẳng mang vài phần kiêu căng, nhưng không tính là vênh váo hung hăng.

Mũi chân cũng không nghiêng qua, thờ ơ nói: "Nghe có chút ý tứ."
Lông mi Dung Ly rung lên, đáy mắt phản chiếu ánh đèn màu rực rỡ, long lanh sáng ngời.
Hoa Túc bình tĩnh nói: "Nhập luân hồi, chuyển sinh đầu thai làm người, sau khi sinh ra có người còn có thể nhớ rõ việc kiếp trước, nhưng tuổi càng lớn, việc kiếp trước từ từ mơ hồ, dần dần không nhớ rõ nữa, trở nên giống người bình thường."
Dung Ly khẽ gật đầu, nói với Lâm Thước: "Vẫn là hoạt bát tốt hơn, ít nhất nhìn vào sẽ không thấy vẻ ốm yếu quá nhiều."
Lâm Thước miễn cưỡng cười, "Còn không phải sao, trước kia ta và ông ngoại con luôn ngóng trông nàng có thể nói nhiều một chút, cô nương nhà người khác đại môn không ra nhị môn không mại, nhưng ta và ông ngoại con đều mong nàng ra ngoài đi dạo, hay chỉ ở trong sân đứng dưới ánh mặt trời cũng tốt."
Dung Ly đi đường có chút mệt mỏi, hơi thở hổn hển, "Khi mẹ còn ở Đan phủ, luôn luôn ở trong phòng sao."
"Nàng không thích ra ngoài, không biết là vì thân thể quá yếu hay thế nào, ngày thường đứng dưới ánh mặt trời lâu sẽ nói trên người đau." Lâm Thước lắc đầu, "Giống như cáu kỉnh vậy, nàng mà nhíu mày, ta và ông ngoại con liền không đành lòng làm khó nàng."

Hoa Túc ở bên cạnh rì rầm, "Giống ngươi."
Dung Ly trừng mắt, không biết giống nàng chỗ nào, nàng chưa bao giờ cáu kỉnh.
Lâm Thước thổn thức nói: "Tuy thân thể nàng yếu ớt, nhưng tính tình từ trước đến nay đều rất quật cường, nói một không hai, nàng không hề làm nũng hay phục tùng, không vui chính là không vui."
Hoa Túc lại tự mình nói: "Như vậy thì không giống ngươi." Mặc dù không ai đáp lời, nàng ấy vẫn có thể lạnh mặt tự lẩm bẩm không biết mệt, tuy nói cũng không nhiều lắm, nhưng lại cố tình muốn nói.
Dung Ly âm thầm khẽ hừ một tiếng, bình thường không dám ngỗ nghịch tổ tông này, nhưng dưới đáy lòng không thiếu chỉ trích.
Lâm Thước quay đầu lại, "Con còn muốn nghe cái gì, nếu bà ngoại nhớ rõ, đều nói cho con nghe."
Dung Ly thoáng sửng sốt, không biết có phải ánh mắt của Lâm Thước quá mức nóng bỏng hay không mà khiến nàng có chút lúng túng.

Ánh mắt hoàn toàn bất đồng với Dung Trường Đình khi xem nàng là Đan Tuyền, sự nóng bỏng của Lâm Thước lộ ra vẻ mộc mạc chân thành, dường như coi nàng là báu vật.
Có lẽ hiếm khi được người khác quý trọng như vậy, bỗng nhiên nàng cảm thấy mình không nên quanh co lòng vòng dụ Lâm Thước nói ra.
Hoa Túc rõ ràng có thể xuyên qua muôn vàn người phàm, lại cố tình đặt tay lên vai Dung Ly.

Sắc mặt nàng ấy lạnh nhạt, có vẻ miễn cưỡng liếc nhìn, "Thế nào, đau lòng?"
Dung Ly ho khan vài tiếng, cứ như vậy bỏ qua chuyện này.
Lâm Thước lôi kéo nàng đi theo dòng người, chỉ vào tường thành cao ngất nơi xa nói: "Đó là hoàng cung, nhìn gần nhưng kỳ thật còn rất xa, bây giờ nên trở về, đi lâu như vậy chắc con cũng mệt mỏi."
Dung Ly gật đầu, nàng xác thật rất mệt, nhưng tối nay mệt cũng xứng đáng, ít nhất biết được một vài việc.
Hoa Túc buông bàn tay đặt trên vai Dung Ly ra, xoay người đi dọc theo đường chính, bím tóc hai màu hơi đung đưa.

Mới vừa xoay người, bước chân nàng ấy đột nhiên khựng lại, nheo mắt nhìn về phía sâu trong một con hẻm, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Sắc mặt của nàng ấy biến đổi quá nhanh, Dung Ly nhìn đến sửng sốt, cũng dừng bước chân, suýt nữa dẫm lên áo choàng kéo trên mặt đất của quỷ này.
Dung Ly theo ánh mắt nàng ấy nhìn qua, trong hẻm chỉ có đèn lồng đỏ đang lay động, không nhìn thấy bóng quỷ nào.
Sợi tua dưới đèn lồng bị gió thổi bay, biên độ giao động hơi kỳ lạ.
Rõ ràng đèn lồng lay động chầm chậm, sợi tua phía dưới lại xoay vòng, dường như bị thứ gì đó khảy vào.
Hơi thở Dung Ly cứng lại, lấy Họa Túy ra nắm chặt trong tay.
Lâm Thước thấy nàng bỗng dưng dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy, bị đau chân?"
Dung Ly lắc đầu, làm bộ không chút để ý mà nhìn thẳng phía trước, liếc mắt lại nhìn thấy một sợi quỷ khí như có như không quấn phía trên sợi tua.
Quá mức mỏng manh, cho nên ban đầu nàng chưa chú ý đến.
Hoa Túc bình tĩnh nhìn một hồi, sau đó im lặng bước đi.
Dung Ly lo sợ bất an trở về Đan phủ, suốt quãng đường nín thở một lúc, suýt nữa đốt cháy cả phổi, khó chịu vô cùng.

Lâm Thước đưa nàng vào sân mới lưu luyến không rời quay đầu lại, trước khi đi còn kéo tay nàng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, việc khác không cần nghĩ nhiều."
Vào sân, ba nha đầu đứng trước phòng như du hồn, nghe tiếng vội vàng nhìn qua cửa viện, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Dung Ly bị nhìn đến sững sờ, lúng ta lúng túng hỏi: "Sao các ngươi đều đứng ở đây vậy."
Tiểu Phù oán trách nói: "Cô nương không trở về, sao chúng ta có thể nghỉ."
Dung Ly cười, "Các ngươi có thể vào phòng chờ, cần gì đứng đây canh cửa, nhiều ngày qua còn chưa đủ mệt?"
"Chúng ta lo lắng cho cô nương còn không được sao." Tiểu Phù giậm chân một cái, tuy trong viện này không có người ngoài, nhưng nàng ấy vẫn thận trọng, đôi mắt cũng không dám xoay chuyển về phía khác.
Dung Ly cười khẽ một tiếng, ánh mắt thoáng dừng trên người Bạch Liễu, lúc trước nàng cảm thấy nha đầu này có lá gan lớn, hiện tại mới biết, rõ ràng là căng da đầu giả vờ.
Thân thể Bạch Liễu đang run lên, nhưng vẫn cố tình muốn đứng thẳng lưng, vẻ mặt vô cùng cứng đờ.
Dung Ly chớp chớp mắt, thật sự không đứng nổi, liền ngồi xuống ghế đá, thở hổn hển một chút mới nói: "Rốt cuộc là làm sao vậy?" Nàng vừa nói vừa bình tĩnh nhìn Bạch Liễu, rõ ràng có điều gì đó xảy ra.
Hoa Túc hơi nheo mắt lại, đi đến gần nha đầu đang run bần bật, nâng tay lên cầm lấy một sợi sương đen trên vai Bạch Liễu.
Là quỷ khí.
Dung Ly thấy quỷ khí, cảm thấy chuyện này không thích hợp, nhìn Bạch Liễu nói: "Ngươi nói."
Bạch Liễu trả lời mang theo tiếng khóc nức nở, "Có phải quỷ ở trong Dung phủ đi theo chúng ta đến Hoàng Thành không, cả đường theo đuổi không bỏ, hay là kiếp trước chúng ta thiếu bọn họ cái gì, đòi tiền thì không có, muốn mạng thì chỉ có một cái, cô nương người nói xem rốt cuộc quỷ này muốn cái gì."
Hoa Túc lật lòng bàn tay lại, đôi môi đỏ hé mở, bàn tay nắm quỷ khí buông lỏng, giữa cánh môi thổi ra một luồng khí.
Chỉ trong chớp mắt, quỷ khí nhẹ như lông vũ liền bị thổi tan.
Dung Ly nhíu mày, "Ngươi gặp ở đâu, chẳng lẽ nhìn lầm rồi?"
Bạch Liễu giơ tay về phía sau, chỉ vào căn phòng của tôi tớ, "Ta mới vừa ngủ gật một chút, có thứ gì đó kéo tóc của ta."
Tiểu Phù vội vàng xua tay: "Không phải ta."
Hoa Túc vân vê ngón tay như bị dính bụi đất, thản nhiên nói: "Không quan trọng, chỉ là có một thứ đi theo đến đây."
"Thứ" mà quỷ này nói, Dung Ly không cần nghĩ nhiều cũng biết.
Ngoại trừ quỷ ra, còn có thể là cái gì.
Dung Ly giả vờ bình tĩnh nghiêng đầu, không mặn không nhạt liếc nhìn Không Thanh một cái.
Không Thanh đột nhiên hiểu ý, nhàn nhạt nói: "Ta không nên trêu đùa ngươi."
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt của Tiểu Phù cùng Bạch Liễu đều mê man.
Nhìn Không Thanh thế nào cũng không giống sẽ trêu đùa người khác, nhưng nàng ấy cố tình nói thực nghiêm túc, "Lúc trước Dung phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, ở trên đường đi ngươi thường hay sợ sệt, sao có thể hầu hạ cô nương được tốt, ta là muốn thử xem, có thể làm cho ngươi thêm can đảm hay không."
Bạch Liễu nói lớn tiếng: "Thêm can đảm là làm như vậy sao!"
Dung Ly đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Ta mới đi về mệt rồi, ta vào phòng nghỉ ngơi một chút."
Không Thanh rũ mắt hơi cúi người, Bạch Liễu còn trừng mắt nhìn nàng ấy, hàm răng lập cập run lên.
Vào phòng, Dung Ly thật cẩn thận khép cửa lại, xoay người nhìn qua đầu ngón tay của Hoa Túc, "Vừa nãy thật sự là quỷ khí?"
Hoa Túc nâng tay xuống, đầu ngón tay sạch sẽ, "Đúng vậy."
Dung Ly nhíu mày, "Lúc trước không phải ngươi nói tiểu quỷ không thể vào Hoàng Thành sao, tại sao còn có quỷ khí."
Nghĩ đến sợi tua đèn lồng quay nhanh trong con hẻm kia, nàng lại nói: "Ở trên phố, ngươi nhìn vào hẻm nhỏ một hồi, chính là thấy thứ gì?"
Nàng chung quy vẫn là người sống, mặc dù hiện tại đã quen gặp quỷ, nhưng đối với chữ "Quỷ" này vẫn có một chút kiêng kị, lời nói rõ ràng đã đến đầu lưỡi, nhưng khi nói ra, lại không khỏi thay đổi.
Hoa Túc lật qua lật lại ngón tay sạch sẽ của mình nhìn một lát, năm ngón tay hơi xòe ra, ngón tay vừa dài vừa thẳng, "Không phải tiểu quỷ, có lẽ hắn cố tình tìm tới."
Dung Ly đi đến cạnh bàn thắp đèn lên, ngọn lửa yếu ớt nhỏ bé chỉ chiếu sáng được góc bàn, nàng giơ tay che bên ngọn lửa, "Dường như hắn cũng không muốn tránh ngươi, nếu không cũng đâu cần tới trêu chọc Bạch Liễu, đó là muốn cho ngươi biết, hắn đang ở gần đây."

Sắc mặt Hoa Túc lạnh nhạt, nhấc áo đen ngồi xuống bên cạnh bàn, co ngón tay lại chầm chậm gõ vài cái.
"Chẳng lẽ là thuộc hạ của ngươi?" Dung Ly chớp chớp mắt.
Hoa Túc không nói gì, hình như cũng không mong đợi thuộc hạ của mình sẽ tìm tới.
Dung Ly suy nghĩ, "Hay là Bạch Cốt Diều kia?"
"Không phải hắn." Hoa Túc lãnh đạm bác bỏ, "Nếu hắn không vội xuất hiện, có lẽ đã có tính toán khác."
Dung Ly ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi: "Vậy cứ mặc kệ hắn? Nhưng nếu hắn là quỷ bên phía La Hà thì nên làm thế nào cho phải."
"Kẻ đi theo La Hà, làm sao chịu kiên nhẫn được." Hoa Túc khinh thường hừ một tiếng.
Dung Ly đành phải thôi, rót một ly trà nhạt làm ẩm cổ họng, "Vậy ngày mai cần phải đi lên núi Khuyển Nhi nhìn xem?"
Hoa Túc mỉm cười nhàn nhạt, "Ngươi còn vội vàng hơn cả ta."
Dung Ly không hé răng, hai mắt phản chiếu ánh lửa lập loè, long lanh sáng trong.

Nàng biết Hoa Túc đối với việc Họa Túy lập khế ước với nàng canh cánh trong lòng, vừa lúc, nàng cũng muốn tìm hiểu rõ ràng, không thể sống lại một đời vô ích.
Hôm sau, người đầu tiên tới gõ cửa không phải là Tiểu Phù, cũng không phải Bạch Liễu hay Không Thanh, mà là tiểu thiên kim Đan gia Đan Lưu Sương.
Tiểu cô nương gõ cửa, cả người gần muốn dán lên trên cánh cửa, ánh mắt trông mong, nhỏ giọng gọi: "Tỷ tỷ, biểu tỷ tỷ."
Từng tiếng hệt như gọi hồn.
Thời điểm nàng ấy gõ lần đầu, Dung Ly đã tỉnh, mở to mắt nằm trên giường nhìn tấm mành, cả buổi chưa hoàn hồn.

Mặc dù nàng ngủ nông, nhưng khi tỉnh dậy đều ngơ ngác thật lâu, phải chờ một lúc mới tỉnh táo lại.
Hoa Túc ngồi bên mép giường, khuôn mặt lạnh băng, không tính nóng như lửa nhưng có vẻ không vừa lòng, "Được tiểu cô nương thích đến vậy?"
Dung Ly im lặng, rũ mắt nhìn chăn gấm đắp trên người, bộ dáng như hồn lìa khỏi xác, cơ thể không có sức lực, ánh mắt mềm mại, gò má tái nhợt không huyết sắc.
Hoa Túc gập ngón tay trắng gầy của mình lại đếm số, đuôi mắt mỏng mang vài phần quyến rũ, nhưng vì khuôn mặt lạnh lùng, trên người cũng không thấy một chút yêu kiều đáng yêu nào, nên chỉ khiến người sợ nàng ấy.

Vẻ mặt nàng ấy ghét bỏ, "Bên cạnh đi theo ba nha đầu đã đành, còn vẽ bộ da tiểu nha đầu cho quỷ lột da, bây giờ lại trêu chọc thêm một người nữa, ngươi cũng không chê phiền."
Dung Ly nâng mí mắt lên, lúc này mới hoàn hồn.

Nàng còn chưa kịp nói chuyện, thấy Hoa Túc vươn một ngón tay đến để dưới môi nàng như muốn kéo khóe miệng nàng ra.
Ngón tay kia lạnh buốt, giống tỏa ra khí lạnh.
Hoa Túc kéo ngón trỏ xuống, "Đáp một tiếng, chẳng lẽ còn muốn ta nói chuyện thay ngươi?"
Dung Ly không thể không mở miệng, lên tiếng nói: "Ở đây."
Nào ngờ, Đan Lưu Sương nghe thấy nàng trả lời càng hăng hái hơn, "Ta có thể đi vào sao, hôm nay tiên sinh xin nghỉ, không cần đến học đường."
Hoa Túc cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt nhập nhèm của Dung Ly, "Đêm qua nói thế nào?"
Dung Ly cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc đêm qua nàng nói cái gì với quỷ này.
Hoa Túc thu tay về, ngồi thẳng lưng lên, rất là tự phụ, "Nếu muốn đi lên núi Khuyển Nhi thì chớ có dây dưa nhiều với nha đầu này, la hét ầm ĩ trước cửa phòng người khác, vừa thấy là biết không thể an tâm.".

Bình Luận (0)
Comment