Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Chương 79


Khắp nơi trên núi Bàn Dượng đều là cây cối cháy đen như bị người phóng hỏa, ngay cả bùn trên núi cũng đen thui, một số mảnh vụn sót lại trộn lẫn trong bùn.

Hiện tại đang rét đậm, không thể bị thiêu cháy thành thế này, có lẽ đã bị từ lâu trước kia.
Dung Ly nhìn quanh khắp nơi, lần đầu thấy ngọn núi bị thiêu cháy trụi lủi như vậy, trên núi thời tiết khắc nghiệt, cuồng phong gào thét, phù sa rời rạc tung bay.

Nàng nâng tay lên che trước miệng mũi, nhíu mày nói: "Nơi này thật sự có đạo quán sao."
Nơi này nhìn thế nào cũng không giống sẽ có đạo quán, cũng không giống sẽ có người sống ở đây.
Hoa Túc vẫn ngồi xếp bằng, lụa đen bóng mượt rũ xuống bàn đá, kéo trên bùn đất cháy đen.
Dung Ly nhíu mày, đưa mắt nhìn xa, cũng không thấy cổng sân nào.

Nàng xoay mũi chân, thầm nghĩ, chẳng lẽ đạo quán ở phía sau núi?
Nàng mới vừa đi một bước, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng nói lãnh đạm của Hoa Túc.
"Đừng đi xa." Hoa Túc nói.
Dung Ly dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Thế nào?"
Hoa Túc nhíu chặt mày, quỷ khí xoay chuyển trên người vẫn chưa tiêu tan, áo đen to rộng lộng gió, chậm rãi phập phồng.

Sau một lúc lâu nàng ấy mới thu quỷ khí, đứng dậy nói: "Nơi này hơi kỳ quái, theo sát ta."
Nghe vậy, Dung Ly liền lấy Họa Túy ra nắm chặt trong tay.
Cây cối khô đen cao chót vót, bóng cây cháy xém chồng chéo, nhánh cây chìa ra xiêu xiêu vẹo vẹo, tựa một đám bóng quỷ giương nanh múa vuốt, im lặng đứng thẳng.
Trên núi không có quỷ khí, ngoại trừ đại quỷ trước mặt này, Dung Ly không thấy quỷ quái nào khác.
Ngoài tiếng gió gào thét thổi qua bên tai, dường như không còn âm thanh nào nữa.
Hoa Túc đi đường lặng lẽ, không một tiếng động như lơ lửng giữa trời, nhưng nàng ấy cũng đang bước chân, nhìn có vẻ làm đến nơi đến chốn.
"Ở đây thật sự có người sao." Năm ngón tay Dung Ly căng thẳng, không dám buông lỏng Họa Túy.
Hoa Túc dùng một tay cầm áo đen, phía dưới áo đen lộ ra đôi giày thêu chỉ bạc.

Nàng ấy đi tới trước dọc theo đường mòn trên núi, "Có đường, hẳn nên có người, nhưng nơi này đã không còn hơi thở của người sống."
"Pháp sư đến Đan gia làm phép năm đó, chẳng lẽ đã chết?" Lòng Dung Ly nặng trĩu.
Đường mòn này gần như không còn nhìn thấy biên, cũng bị thiêu cháy khét, chỉ có thể thấy một chút đường nét uốn lượn mơ hồ.
Hoa Túc không dám chắc chắn, "Không có người sống, có thể đã qua đời hoặc đã đến nơi khác.

Thật ra trên núi có chút quỷ khí loãng, ngươi không cảm nhận được bởi vì quỷ khí mỏng manh sắp tan, nếu không phải bị ăn, thì chính là bị thanh lọc."
Dung Ly ngước mắt lên, "Quỷ khí rất loãng, ta thật sự chưa cảm nhận được."
Hoa Túc lại nói: "Có lẽ vì có đạo quán nên du hồn không dám đến gần nơi này, quỷ khí kia không biết là của quỷ nào, đi xem sẽ biết."
Tim Dung Ly đập như trống, sắp hít thở không thông, nếu tìm được pháp sư kia, không chừng có thể tiếp cận với thân thế của Đan Tuyền gần hơn một chút, mà nàng cũng thế.

Từ khi rời khỏi Kỳ An, nàng hoài nghi về xuất thân của mình khá nhiều, trải qua một chuyến như vậy, càng thêm cảm thấy xuất thân của mình khác thường, lai lịch của Đan Tuyền đã thật......!Kỳ lạ, không chắc nàng có phải là người hay không.
Làm người phàm mười mấy năm, hiện tại lại có chút mờ mịt, nếu không phải người, thì nàng......!Sẽ là cái gì?
Gió núi lạnh thấu xương, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi.
Dung Ly đi chậm, thoáng lơ đãng đã cách xa Hoa Túc rất nhiều.
Phía sau cuồng phong thổi tới như sài lang truy đuổi, nàng vội vàng đi nhanh hơn, trong lòng hoảng hốt, trái tim như từ cổ nhảy lên đầu, khiến đầu cũng thình thịch đau.
Hoa Túc dừng bước, "Gấp cái gì, sẽ không bỏ ngươi ở lại đây."
Dung Ly vội vàng thở phì phò, duỗi tay nắm chặt áo choàng của Hoa Túc như hấp hối, "Ngươi không thể đi chậm một chút sao."
Hoa Túc cười nhẹ, "Chưa bao giờ có người kêu ta đi chậm một chút."
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Bởi vì lúc trước ở bên cạnh ngươi đều là quỷ, từ đâu ra người."
Hoa Túc bị nàng ngăn cản, không thể không bước chậm lại, một bên thản nhiên nói: "Bọn họ chỉ biết cầu xin ta."
Đường núi loanh quanh lòng vòng, giống hệt một vòng tròn trên sườn núi, đi nửa nén hương cũng chưa thấy đến cuối.
Dung Ly thật sự mệt mỏi, nàng vốn không có bao nhiêu sức lực, hiện tại lại đi trên đường núi rất là khó đi này, đá cùng cành cây rơi khắp nơi, nàng còn phải cẩn thận để tránh bị vướng ngã.
Nàng không dám buông lụa đen trong tay ra, lúng ta lúng túng hỏi: "Có phải gặp trúng quỷ đánh tường* hay không."
(*Quỷ đánh tường hay còn gọi là quỷ che mắt.

Là một câu nói dân gian về việc đi lạc hoặc mất phương hướng khi đi vào ban đêm hay ở vùng ngoại ô.)
Hoa Túc quay đầu lại, như đang nhìn kẻ ngốc, "Quỷ không đánh tường."
Dung Ly bị lời này làm nghẹn họng, "Nhưng ước chừng đã đi một vòng rồi, sao còn không thấy đạo quán."
"Vội cái gì, đường núi này không đơn giản." Hoa Túc cong ngón tay, một hòn đá ở ven đường lập tức bay vào trong tay nàng ấy.
Dung Ly đến gần nhìn, phát hiện trên hòn đá có vết xước khá kỳ quái, "Đây là?"
Hoa Túc hừ nhẹ, "Đây không phải quỷ đánh tường, là người đánh tường."
Nói xong, nàng ấy đột nhiên ném hòn đá đi, hòn đá kia dường như đụng phải cấm chế gì đó, một cơn gió mạnh đánh ngược trở lại.
Mắt thấy hòn đá sắp bay tới, Dung Ly tránh phía sau lưng Hoa Túc, nắm chặt lụa đen.
Hoa Túc lại chụp lấy hòn đá, ném một lần nữa.
Lần này, hòn đá liền đâm vào ba mặt cấm chế, trận gió mạnh nổ tung.
Dung Ly ngơ ngác đi ra một bước, "Vỡ?"
"Chỉ thường thôi." Hoa Túc nhàn nhạt nói, nàng ấy mặc cho Dung Ly nắm chặt áo choàng của mình, trông như Dung Ly đang kéo nàng ấy, kỳ thật là nàng ấy túm nha đầu này đi lên núi.
Dọc theo đường mòn rẽ lên núi, lúc này mới nhìn thấy tầng tầng lớp lớp thềm đá.img
Trên thềm đá, một tòa đạo quán lẻ loi đứng sừng sững, cửa đạo quán đóng chặt, có hai dấu vết lạ lưu lại trên cánh cửa đen nhánh.
Quá tĩnh lặng, dường như không có sự sống.
Dung Ly đã bước chân trái lên thềm đá, nàng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hơi nheo mắt nhìn dấu vết trên cửa, mơ hồ nhìn ra hình dáng bàn tay thú, kinh ngạc hỏi: "Trên cửa là cái gì?."
Hoa Túc xoay người, để ngón trỏ dưới mắt phải của nàng, chỉ chạm vào một chút, ngược lại dùng lòng bàn tay lạnh lẽo che mắt trái của nàng.
Những gì Dung Ly nhìn thấy phía trước lập tức biến đổi, bức tường không còn là tường, cửa cũng không giống cửa, như bị nhiễm khí......!Loang lổ nhiều màu.
Trong bức tường cao, nàng thấy một luồng sương đen đang co rúm, không biết vì do gió thổi, hay là vì cái gì mà sương đen kia lại run run rẩy rẩy.
Quỷ khí này quả thực rất loãng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra là quỷ.

Mặc đạo bào, trông giống pháp sư.
Dung Ly hơi ngửa người ra, khi đó Đan gia đặc biệt mời pháp sư trên núi Bàn Dượng đến, pháp sư có vẻ cũng lợi hại, không biết gặp phải chuyện gì mà đến nông nỗi này, thật khiến người thổn thức.
Nàng kéo tay Hoa Túc ra, quét một đường dưới mắt phải của mình, hình ảnh phía trước liền trở về bình thường.
Hoa Túc đi lên thềm đá, "Thấy sao."
Dung Ly đổi Họa Túy sang tay khác, "Thấy, sao thế gian có nhiều quỷ như vậy, bọn họ không thể đầu thai sao, trong thoại bản nói, Hắc Bạch Vô Thường sẽ đến tìm hồn, đem linh hồn muốn đầu thai đi."
Hoa Túc cười nhạt, "Đâu dễ dàng như vậy, ở thế gian có ngàn vạn cách chết, có người nghiệp chướng chưa xong, dương thọ chưa đạt, sau khi chết tâm nguyện không thành, sẽ ở lại thế gian bồi hồi cho đến khi nghiệp chướng kết thúc mới bằng lòng ra đi.

Cũng có kẻ tự sát, tự đoạt tánh mạng, đoạt con đường luân hồi của mình, cho dù bị quỷ câu hồn đem xuống âm tào địa phủ, cũng không thể vượt sông Vong Xuyên, không đi qua được đường Hoàng Tuyền."
Dung Ly nghe sửng sốt, "Vậy nếu bị người khác gϊếŧ chết, tạo hiện trường giả thành thắt cổ tự vẫn thì sao?"
"Ngươi nói chính là nha đầu bị treo cổ trên xà ngang ở Dung phủ?" Giọng điệu Hoa Túc thường thường, "Lâu như vậy, ngươi vẫn còn nhớ nàng ta."
Sắc mặt đại quỷ lãnh đạm, lại nói: "Nha đầu kia còn hại ngươi, chẳng lẽ tâm địa của ngươi làm từ đậu hủ? Mềm đến mức này."
Dung Ly nắm áo đen của nàng ấy nói: "Nếu làm từ đậu hủ, đã sớm tan rồi."
Hoa Túc bình tĩnh trả lời: "Có phải tự sát hay không, phải xem nỗi lòng của nàng ta, nếu nàng ta vốn muốn chết, tức là mượn tay người khác, cũng coi như tự chặt đứt mạng sống của mình."
Dung Ly nghe hiểu, đi theo nàng ấy lên thềm đá, "Nói như vậy, nha đầu kia vẫn có thể chuyển thế đầu thai."
Hoa Túc rất bủn xỉn nặn ra một chữ, "Phải."
Đi đến trước cửa đạo quán, Dung Ly nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cửa, nhíu mày nói: "Đây là do thứ gì để lại, sao để ở nơi này."
Hoa Túc lui một bước, lòng bàn tay lạnh băng ấn sau cổ nàng.
Dung Ly không khỏi rụt cổ lại, kinh ngạc nói: "Lạnh."
Hoa Túc hơi dùng lực, đẩy cổ nàng đến phía trước một chút, "Đến gần ngửi thử."
Dung Ly không hề nghi ngờ, khi tới gần thì ngửi thấy một mùi tanh, "Đây......"
Hoa Túc buông tay ra, "Hình như có kẻ ở Động Minh Đàm đã tới nơi này, đáng tiếc chuông bạc bị lão cá kia gõ nát, cũng không biết cá yêu da xanh hiện đang làm gì."
Nhưng dấu tay này, nhìn thế nào cũng không giống do cá để lại, cá đâu có tay.
Dung Ly ngơ ngác nhìn chăm chú một hồi, muốn nhìn ra hình dáng khác từ dấu tay lạ lùng này.
"Vậy trong Động Minh Đàm không chỉ có cá, Động Hành Quân là một người phàm tu hành cũng có thể xuống nước, huống chi là yêu tiên khác." Hoa Túc lãnh đạm nói.
Dung Ly vốn định duỗi tay đẩy cửa, ngón tay còn chưa chạm đến liền thấy Hoa Túc thổi ra một ngụm quỷ khí.
Quỷ khí đen nhánh ngưng tụ thành hai tay, chậm rãi đẩy cửa ra.
Kẽo kẹt một tiếng, trong sân rối tung như bị cướp sạch một trận.
Đạo quán bình thường làm sao có thể thế này, loạn đến mức không nhìn ra bộ dáng ban đầu, giống hệt bị đập phá, gạch ngói vỡ rơi xuống khắp nơi, lá cờ vải nằm trên mặt đất đã phai màu.
Dung Ly buông lụa đen trong tay ra mới phát giác góc áo đã bị nàng nắm nhăn.

Nàng mím môi vuốt vuốt, giả bộ không biết, mạnh dạn bước vào, trong đầu còn nhớ rõ nơi của quỷ khí kia, siết chặt Họa Túy đi từng bước vào trong.
Hoa Túc đi theo phía sau nàng, nhíu mày nói: "Mùi của Động Minh Đàm, tanh hôi, khó ngửi thế này, không biết sao Động Hành Quân chịu được."
Dung Ly nắm tay áo che trước miệng mũi, chần chừ đến gần quỷ khí mơ hồ kia, quay lại nhìn thoáng qua Hoa Túc, nhỏ giọng nói: "Có lẽ cái mũi của hắn sớm bị hun hỏng rồi."

Khóe miệng Hoa Túc giương lên, khom lưng bắt quỷ đang trốn sau lư hương ra ngoài.
Đợi quỷ bị bắt ra, Dung Ly mới thấy rõ bộ dáng của nó.
Thật sự là đạo sĩ, co rúm, rất là đơn bạc.
Hoa Túc thả tay ra, hai tay vỗ vỗ một lúc, "Nguyên lai là trốn sau lư hương, khó trách linh hồn đơn bạc như thế, quỷ khí lại nhạt nhẽo, chẳng khác gì thắt cổ tự vẫn."
Giọng nói nàng ấy thay đổi, hỏi: "Những người khác trong đạo quán đâu."
Quỷ kia không nói lời nào, có lẽ bị choáng váng.
Hoa Túc còn kiên nhẫn, không mặn không nhạt hỏi: "Đạo quán chỉ còn mình ngươi?"
Đạo sĩ vẫn im lặng, trong mắt không thấy ánh sáng, ánh mắt tan rã, cơ thể nhịn không được run run, không biết ở đây bao lâu rồi, đã sắp run thành cái sàng.
Hoa Túc thấy hắn không mở miệng, lấy một chiếc khăn từ trong cổ tay áo ra, chính là chiếc khăn bọc cá yêu lúc trước.

Nàng ấy giũ khăn, đưa đến trước mặt quỷ, lạnh lùng nói: "Nhận ra mùi này sao?"
Cả người đạo sĩ cứng đờ, oa oa kêu to, xoay người muốn trốn sau lư hương.
Hoa Túc cong ngón tay, bắt hồn của hắn trở về, "Có vẻ là nhận ra."
Dung Ly chống đầu gối cúi người xuống, nhìn thẳng về phía quỷ ngồi dưới đất, nghi hoặc hỏi: "Có phải con yêu nào có mùi này trên người đã hại ngươi thành thế này?"
Đạo sĩ giơ tay ôm đầu, sợ đến mức một câu cũng không nói.
Hoa Túc vo khăn thành một cục, lại nhét vào dưới áo đen, "Ngươi nói một chút xem con yêu kia trông thế nào, ta bắt nó tới cho ngươi chơi."
Đạo sĩ run bần bật, miệng phát ra âm thanh vỡ vụn, "Lang (sói), lông trên người như gai băng, màu lông tuyết trắng......"
Hoa Túc ha một tiếng, "Quả thật là ở trong Động Minh Đàm."
Đạo sĩ lại nói: "Tìm người, không, chưa từng lừa......"
Dung Ly nghiêng tai nghe, giọng đạo sĩ nói chuyện run rẩy liên tục, không lắng nghe thật sự không biết hắn đang nói cái gì.
Hoa Túc hỏi: "Yêu quái kia đang tìm người? Tìm ai."
Đạo sĩ vừa lăn vừa bò, muốn trốn sau lư hương, lại thấy vài sợi quỷ khí quấn tới, hóa thành dây xích dài mảnh trói lấy hắn.
Hoa Túc không cho hắn trốn, "Tìm ai? Hay ngươi đã gặp người mà hắn muốn tìm?"
Đạo sĩ cuống quýt nói: "Gặp được, ở ngay trong Hoàng Thành, chưa từng lừa gạt......"
Dung Ly nhìn hắn hốt hoảng giải thích, suy tư một lúc mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Có phải con yêu kia đang tìm người mà ngươi đã gặp, nhưng khi hắn đến lại không thấy, cho nên nói ngươi lừa hắn?"
Đạo sĩ không hé răng, che tay trước mặt.
Hoa Túc rũ mắt nhìn hắn, "Ngươi sợ thì sợ, vì sao muốn tự sát, thế nào cũng chết, chẳng lẽ tự mình đoạt mạng của mình so với bị yêu quái ăn, thoải mái hơn?"
Dung Ly không biết làm sao Hoa Túc nhận ra người này tự sát chết, sau một lúc lâu mới thấy có lỗ thủng trên ngực quỷ, chỉ vì quỷ này mặc một thân áo đen, làm nàng nhất thời chưa lưu ý đến.
Hoa Túc duỗi tay ngoắc một cái, phía xa phát ra tiếng leng keng.
Chốc lát, một con dao găm bị quỷ khí cuốn đến, dừng bên chân đạo sĩ.
Hoa Túc nói: "Đây chính là con dao mà ngươi dùng để tự sát, hồn phách của ngươi mỏng manh bởi vì ở lại thế gian quá lâu, còn trốn trong lư hương, sắp bị hồn phi phách tán."
Con dao đinh một tiếng rơi xuống đất, dường như đã đánh thức đạo sĩ này.
Đạo sĩ chầm chậm thả tay che trước mặt xuống, nhìn qua con dao dính vết máu khô bên chân, sửng sốt một lúc lâu mới sờ về phía ngực mình.
"Yêu quái kia rốt cuộc có năng lực gì, khiến ngươi sợ đến mức tình nguyện tự sát chứ không muốn bị nó ăn." Hoa Túc nhìn hắn nói.
Dung Ly đứng thẳng lưng, hai chân hơi mỏi, đầu cũng choáng váng.
Đạo sĩ run tay cầm con dao lên, ánh mắt tỉnh táo hơn một chút.

Hắn chợt vỗ vào đầu gối một cái, vẻ mặt toàn là hối tiếc, "Ngày ấy......!Ta vốn không nên xuống núi."
Dung Ly cân nhắc hỏi: "Hay vị pháp sư mà ngày ấy Đan gia mời đến nhà, là ngươi?"
Đạo sĩ nghe thấy Đan gia liền run rẩy, đôi mắt ngơ ngác ngước lên, nhìn một người một quỷ thật lâu, có lẽ hắn đã nhìn ra tu vi của Hoa Túc, sợ hãi uy áp trên người nàng ấy, trừng mắt dịch lui về sau.

Hoa Túc nhếch khóe miệng, nhưng trong ánh mắt không có nét cười, "Không cần hoảng hốt, ta không ăn ngươi."
Đạo sĩ lắp bắp nói: "Đúng vậy, ta quả thật từng đến Đan phủ......"
Hắn xoay chuyển đôi mắt, tạm dừng trên mặt Dung Ly, kinh ngạc nói: "Là, là ngươi?"
Dung Ly nghĩ mãi không ra, mới đầu cảm thấy đạo sĩ này xem nàng là Đan Tuyền, nhưng cẩn thận nghĩ lại, trước kia khi Đan Đống mời pháp sư tới phủ, Đan Tuyền chỉ mới bảy tuổi, cho dù nàng giống Đan Tuyền, cũng không thể giống đến mức liếc mắt một cái đã bị nhận sai.
Đạo sĩ lắc đầu, sửa lời, "Không, không phải ngươi."
Dung Ly nhớ đến chuyện Đan Kim Hành kể, hỏi: "Ngươi ở trong phòng thấy cái gì, vì sao......!Xoay người bỏ chạy, người mà yêu quái muốn tìm, có phải chính là thứ mà ngươi nhìn thấy hay không."
Đạo sĩ vội vàng thở phì phò, lại bị sợ không nói nên lời.
Hoa Túc nhíu chặt mày, đột nhiên đưa lòng bàn tay đến đỉnh đầu của hắn, rót một sợi quỷ khí vào.
Đạo sĩ bỗng dưng thanh tỉnh, sợ uy áp của Hoa Túc nên không mở miệng không được: "Ta thấy một nữ tử."
Một nữ tử, kia......!Ắt không phải là Đan Tuyền, khi đó Đan Tuyền chỉ mới bảy tuổi, dù sao cũng phải gọi là tiểu nha đầu.
Dung Ly đột nhiên quay lại nhìn về phía Hoa Túc, cân nhắc hỏi: "Nữ tử kia, có khi nào là nửa hồn còn lại của Đan Tuyền không?"
Ngẫm nghĩ cũng không phải không có khả năng, Đan Tuyền chỉ có nửa hồn, nửa hồn còn lại đâu thể vô duyên vô cớ biến mất.
Hoa Túc lắc đầu, "Không biết."
Đạo sĩ thở hổn hển, dường như muốn nói mà không dám, rõ ràng ở trước mặt Hoa Túc còn có thể nói chuyện, sao lúc nhắc đến nàng kia lại không thể nói nên lời, chẳng lẽ nữ quỷ kia còn lợi hại hơn Hoa Túc?
Dung Ly không rõ chuyện tiên yêu quỷ quái, do dự một chút mới nhỏ giọng nói: "Có thể nói tỉ mỉ không?"
Đạo sĩ cuộn thành một đoàn, sợ hãi rụt rè, nếu có thể cuộn thành quả bóng hẳn đã sớm lăn xa.
Thái độ Hoa Túc lạnh lùng, đuôi mắt giương lên, mí mắt lại rũ xuống, "Ngay cả ta ngươi cũng không sợ, ta không biết trên đời này còn có quỷ quái nào khiến ngươi sợ tới mức này."
Đạo sĩ run run nói: "Không giống nhau, nàng ta......!Rõ ràng đã hồn lìa khỏi xác, nhưng không giống quỷ."
Hoa Túc lãnh đạm hỏi: "Là như thế nào?"
Đạo sĩ vô cùng sợ hãi, "Linh hồn của nàng ta tràn đầy vết thương nhưng chưa bị hồn phi phách tán, ngồi ở trong phòng bình tĩnh nhìn ta, nghiệp chướng quấn trên người nhiều đếm không xuể, dường như không biết đau đớn, ta chưa bao giờ gặp nghiệp chướng đáng sợ đến vậy, cũng không biết đã làm việc ác gì, mới gây ra nghiệp chướng như thế."
Dung Ly lại hỏi: "Còn gì nữa không."
Đạo sĩ nói tiếp: "Nàng ta rõ ràng phải suy yếu vô cùng, nhưng linh lực tụ hợp trong tay lại to lớn như sông biển, uy áp rơi xuống đầu ta, tựa như nàng ta chẳng cần động thủ, uy áp cũng có thể nghiền xương của ta thành tro, đây......!Đâu thể nào là việc yêu quỷ tầm thường làm được.

Nếu nàng ta thật sự là quỷ, Diêm Vương Điện hẳn không cho phép nàng ta ở thế gian du đãng, nghiệp chướng như thế, linh lực như thế, không phải nên bắt giữ nàng ta ở mười tám tầng địa ngục?"
Hắn khựng lại, thề thốt nói: "Cho nên chắc chắn nàng ta không phải quỷ!"
Hoa Túc im lặng không nói gì, trầm mặc nhìn đạo sĩ co rúm dưới chân.
Dung Ly nhíu chặt mày, "Ngươi bị uy áp trên người nàng ta dọa chạy?"
Đạo sĩ gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu, "Ta bị dọa sợ, phun một ngụm nước bùa về phía nàng ta, nước bùa rơi lên trên người, vốn tưởng nàng ta sẽ tức giận, ai ngờ nàng ta ngồi thật bình tĩnh, không hề dao động, còn mỉm cười cực nhẹ, tựa hồ mang theo một chút hổ thẹn.

Ta đâu biết vì sao nàng ta lộ ra biểu hiện như vậy, chỉ thấy khi nước bùa rơi lên người, nàng ta không bị thương một chút nào, nhưng tiểu cô nương bên cạnh lại phun máu tươi."
"Đan Tuyền." Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Người phun máu tươi chính là Đan Tuyền mẹ của ta."
Đạo sĩ mờ mịt khó hiểu, "Tiểu cô nương kia trông vẫn bình thường, không nhìn ra có liên quan gì với nàng ta, lúc ta quay đầu lại, thấy linh khí trên người nữ tử tỏa ra, đỏ rực biến thành màu đen nghiệp chướng, linh khí chen chúc như rắn."
"Nàng ta muốn gϊếŧ ngươi?" Dung Ly sửng sốt.
Đạo sĩ lắc đầu: "Nàng ta chỉ nói một chữ chạy , nàng bảo ta chạy."
Hoa Túc có vẻ cũng thật hoang mang, phỏng đoán từng chút một: "E rằng trong quá trình tu luyện đã xảy ra sai lầm gì, nàng ta không khống chế được linh lực, nếu linh lực rối loạn, chắc chắn sẽ phản chủ, làm hại đến người khác."
Đạo sĩ bất chợt run lên, "Tuy ta chạy trốn nhanh nhưng vẫn bị chưởng đến, lục phủ ngũ tạng như bị cán qua.

Khoảng chừng hai ngày sau, có lang yêu dính đầy mùi cá trên người tới hỏi ta, trước đó có từng gặp Động Hành Quân chưa, ta đâu biết Động Hành Quân là ai, liền kể những việc xảy ra ngày hôm ấy, có lẽ lang yêu đó đã đến Đan phủ nhưng lại không tìm được nữ tử kia, quay về muốn lấy mạng ta, còn làm như muốn nuốt hồn phách của ta, ta trốn tránh mấy lần, rồi dứt khoát tự sát, kéo theo thân xác người phàm này thì không biết có thể trốn đến nơi nào, chi bằng tìm cách bảo vệ hồn phách."
Trong lòng Dung Ly kinh sợ, nắm chặt Họa Túy, "Nữ tử kia......!Là Động Hành Quân.".

Bình Luận (0)
Comment