Hai tháng đã qua, ngoại giới thì đang rung chuyển với tin tức toàn diệt của các tu sĩ học viện hoàng gia khi đến một ngọn núi vô danh. Dân chúng thì bàn tán sôi nổi, các quán ăn cũng có những người kể chuyện thêm mắm thêm muối vào lời đồn.
Thành ra việc tu sĩ của học viện hoàng gia bị toàn diệt đã bị kể ra rất nhiều phiên bản. Trong đó có những phiên bản như là tu sĩ của học viện gặp phải tập kích của các tu sĩ nước địch, hay gặp phải yêu thú lực lượng cường đại nào đó…
Ngoại giới thì như thế, nhưng chính chủ là học viện hoàng gia lại im hơi lặng tiếng. Họ không hề phái người điều tra, sinh hoạt trong học viện vẫn như bình thường làm cho dân chúng thấy lạ lùng.
Nhưng đâu ai biết, sau sự yên tĩnh kỳ lạ ấy là một con mãnh long với khí thế hùng hồn muốn vồ chết con mồi của mình để thể hiện tính uy nghiêm của nó, bất khả xâm phạm, đắc tội hoàng gia chỉ có con đường chết.
Lúc này, trong học viện hoàng gia, trong đại sảnh đang đứng tập trung rất nhiều người.
Nếu Tuệ Không ở đây chứng kiến thì hắn phải giật mình khi ở đây có một người mà hắn cực kỳ quen thuộc, chính là vị đại tiểu thư nhí nhảnh, tinh nghịch mà hắn gặp mặt ở ngoại ô Tích Vũ thành. Nghe xung quanh các sư huynh, sư đệ, tỷ muội gọi thì tên của nàng là Diệp Cô Thần. Mọi người luôn gọi nàng Thần muội muội bởi nàng chẳng bao giờ so đo thứ hạng giai cấp, dễ tính, thân thiện không bao giờ ỷ thế hiếp người, luôn giúp đỡ người khác.
Nhưng chẳng hiểu vì sao mà hai tháng nay luôn thấy nằng trằn trọc không yên, bộ mặt thì lúc nào cũng cau có, cái miệng nhỏ nhắn thì vểnh lên như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó. Còn ai vào đây nữa ngoài Tuệ Không hòa thượng chăm chỉ hiền lành làm cho nàng tức giận muốn khóc.
“Tức quá đi mà, tức chết ta rồi! Cái tên chết tiệt, tiểu hòa thượng thối, đi mà không nói một lời nào. Thật không xem bà cô đây ra gì. Lần sau gặp lại ta sẽ cốc vào cái đầu trọc lóc bóng loãng của ngươi để cho ngươi phải xin lỗi ta.”
Lẩm bẩm một mình suốt hai tháng nay, lặp đi lặp lại câu nói đó khiến mọi người xung quanh càng thêm tò mò, không biết tên vương bát đản nào dám chọc giận công chúa để cho nàng phải nhớ mãi không quên thế kia.
Một hồi chuông vung lên, cả đại sảnh trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn trên khán đài, một bạch phát lão giả đang đứng đó, rất tự nhiên như hòa quyện vào không gian, không cùng mà hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Đây chính là biểu hiện của cảnh giới thiên nhân hợp nhất Thiên Nhân cảnh đỉnh phong. Chỉ cần bước nửa bước nữa thôi sẽ trở thành tiên nhân, thần thông cái thế, vô địch đại lục.
Bên cạnh hắn cũng đứng một đám lão giả khác. Mặc dù không phát ra khí thế khủng bố được như lão giả đứng giữa nhưng cũng rất cường đại. Đám lão giả này đều đạt đến Thiên Nhân cảnh giới, giơ tay nhấc chân cũng đủ để thiên địa rung động cộng hưởng.
Chỉ duy nhất khác với đám lão giả, cũng là sự tập trung chủ yếu của các học viên nam và các lão sư trong học viện. Họ nhìn mà không chớp mắt cái nào, chỉ thiếu chút nữa mắt trợn lồi muốn lại gần nhìn rõ ràng hơn một bóng mờ. Những học viên nam chưa trải sự đời thì càng quá đáng hơn, nước bọt trên khóe miệng chảy tong tỏng, mồm há hốc muốn rớt cả cái cằm xuống mặt đất.
Cũng đúng thôi bởi họ nhìn là người đứng thứ hai trong top năm tuyệt đại giai nhân, tuyệt thế mỹ nữ của đại lục. Chỉ đơn giản một cái danh hiệu thôi cũng đủ để hình dung nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nàng. Với khuôn mặt thiên thần, dáng người ma quỷ, nàng mặc trường bào rộng thùng thình che khuất hết cái dáng vẻ ấy nhưng vẫn cướp đi hàng triệu triệu trái tim người đàn ông.
Nhưng đừng nhìn nàng khuôn mặt thiên thần mà nhầm, bởi nàng là một bông hoa hồng có gai, nhìn thế thôi chứ thực lực của nàng chỉ đứng sau lão giả ở giữa, nàng chính là phó viện trưởng của học viện hoàng gia.
“Lúc này đây ta có một sự việc muốn tuyên bố. Việc tự ý mang người rời khỏi học viện của Diệp Vô Khuyết ta muốn chỉ xảy ra một lần, không có lần thứ hai. Nếu đệ tử nào cố ý làm trái lệnh thì chém không cần hỏi.”
Âm thanh vang vọng, uy nghiêm của lảo giả vang lên khắp cả học viện. Âm thanh đó như có ma thuật in ấn hẳn vào linh hồn của người nghe, vĩnh viễn không thể quên được.
“Thật sự quá cường đại, quá mạnh mẽ rồi.” Cái ý nghĩ đó trong một khắc đều hiện lên trong lòng mỗi học viên.
Họ chưa bao giờ được gặp viên trưởng, bởi họ không có tư cách, không có quyền lực, vũ lực tối thượng.
Hôm nay sự việc xảy ra ở ngoại giới đã làm chấn động đến những lão tổ tông mà họ chưa từng được gặp này. Những lão tổ tông mấy trăm năm nay vẫn luôn bề quan ở trong thâm sơn đằng sau học viện, chỉ khi học viện gặp nguy cơ không thể chống lại mới đi ra để ngăn chặn. Nhưng những lão bất tử này nay lại đi ra cùng một lúc, thậm chí cả viện trưởng và phó viện trưởng cũng bị dẫn động đến. Chứng tỏ sự việc này đã nằm ngoài khả năng giải quyết của các lão sư trong học viện.
“Việc hôm nay chấm dứt tại đây thôi. Ta không muốn ai trong học viện nhắc lại vụ việc này thêm lần nữa. Giải tán.”
Thanh âm hùng hồn một lần nữa trong miệng bạch phát lão giả tràn ra, hư không bị bóp méo, ngũ hành vạn vật trong trời đất sinh ra nhiễu loạn như muốn nhắc nhở một lời nói ra không ai có thể làm trái của lão.