Tui Bảo Bạn Cùng Bàn Đánh Cậu!

Chương 48

EDITOR: LAM

Nửa tiếng sau, Cố Kỳ Nam đúng giờ tỉnh lại. Cậu mở mắt, phát hiện anh Triển cũng đã dậy nên mới cất tiếng hỏi, “Anh ngủ trưa rồi hả?”

Triển Minh mở miệng nói, “Ừ.”

“Nằm ngủ trên giường thoải mái lắm luôn.” Cố Kỳ Nam sung sướng kêu lên, cậu không hề nói xạo, dù sao thì cùng anh Triển nghỉ trưa ở phòng trọ khiến cho cậu cảm thấy rất vui vẻ.

Hai người dọn dẹp xong xuôi mới rời khỏi dãy trọ để đi học, năm phút đồng hồ đã tới được trường.

Lâm Tiểu Bân vừa thấy mặt bọn họ đã ngay lập tức ai oán, “Hai người đi rồi tui cô đơn muốn chết, quạnh quẽ quá đi. Ngô Uyên ngay cả giờ nghỉ trưa cũng lôi sách vở ra làm, đánh một ván game cũng không chịu luôn!”

Ngô Uyên lạnh lùng trào phúng, “Mày nói cứ y như thể nếu anh Nam mà đến ảnh sẽ cùng mày chơi game vậy đó!”

Triển Minh ngồi xuống, hờ hững bồi thêm một câu, “Bài tập môn Sinh chiều nay mày đã làm xong chưa?”

Nào có ngờ Lâm Tiểu Bân đã sớm có chuẩn bị, hắn lấy ra vở bài tập, kiêu hãnh nói, “Chép xong rồi nha. Chao ôi, cả ba đều bận học hành chẳng ai thèm chơi với tui, tui đành phải đi sao chép bài tập. Tui cảm thấy khoảng thời gian này tui chép bài vô cùng nghiêm túc, kì thi tháng lần này tui chắc chắn có tiến bộ!”

Cố Kỳ Nam, “…”

Buổi chiều sau khi tan học, bốn người cùng nhau tới căn tin dùng bữa. Lúc ăn xong, còn một tiếng nữa mới tới giờ lên lớp tự học nhưng Cố Kỳ Nam sắp phải thi Olympic Toán cho nên sau khi ăn no liền nhanh chóng trở về phòng, Triển Minh đi cùng với cậu.

Ngô Uyên và Lâm Tiểu Bân thì đi bộ ra trường học mua sáu ly trà sữa.

Lâm Tiểu Bân thắc mắc, “Tại sao mày lại mua tới sáu ly? Cho dù mày có mua cho Khưu Nhiên Dĩnh thì cũng phải là năm chứ? Chả có nhẽ toán tiểu học mà tao cũng quên?”

Ngô Uyên khinh bỉ đáp, “IQ dốt nát, EQ tồi tàn.”

Lâm Tiểu Bân đầu toàn dấu chấm hỏi.

Đợi cho tới lúc đi ngang qua cửa sổ của ban sáu, Ngô Uyên một tay cầm trà sữa, tay còn lại mở ra khung cửa, lặng lẽ đẩy vào bên trên bàn của Khưu Nhiên Dĩnh.

Tuần này thay phiên chỗ ngồi, nhỏ và bạn cùng bàn của mình chuyển tới vị trí vách tường sát với dãy hành lang.

Khưu Nhiên Dĩnh và bạn cùng bàn của nhỏ chơi rất thân với nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học nhóm, hiện tại hai người đã sớm ngồi trong lớp học vùi đầu làm bài. Bất thình lình có hai ly trà sữa xuất hiện trên bàn khiến cô nàng nghĩ rằng Vương Việt tới đây, đang tính chửi cho một trận, ngẩng đầu lên mới biết đó là Ngô Uyên.

Ngô Uyên khẽ nói, “Mời cậu với bạn cùng bàn uống.”

Khưu Nhiên Dĩnh thỏ thẻ đáp, “Ừ.”

Ngô Uyên khép lại cửa sổ, rời đi.

Bạn cùng bàn với nhỏ huých nhẹ vào cánh tay của cô nàng, nở nụ cười tinh quái.

Khưu Nhiên Dĩnh đỏ mặt, đứng dậy khóa lại cửa sổ phòng ngừa tên Vương Việt xuất hiện đưa đồ uống.

Vừa mới đặt mông ngồi xuống, Lâm Tiểu Bân liền “nha nha nha” kêu loạn, hệt như Tarzan vậy.

Triển Minh ném cho hắn một cái nhìn đầy chết chóc, bắt hắn ngậm miệng lại không được làm ồn tới Cố Kỳ Nam.

Lâm Tiểu Bân ngay lập tức im bặt, nhỏ giọng hóng hớt, “Mấy người có biết Ngô Uyên giảo hoạt thế nào hông? Nó vậy mà mua những hai ly trà sữa đem cho Khưu Nhiên Dĩnh và bạn cùng bàn của nhỏ uống! Phục! Vương Việt con mạ nó phải phục! Thằng nhãi đó so với trong tưởng tượng còn ngu hơn nhiều, ngoại trừ gương mặt ra nó còn thua anh Uyên nhà chúng ta về cả chỉ số thông minh nữa, là chỉ số thông minh đó!”

Ngô Uyên câm nín chẳng nói lời nào vùi đầu làm bài tập.

Lâm Tiểu Bân đánh giá, “Ngượng ngùng, anh Uyên ngượng ngùng nha. Không đúng, hai người bọn bây đã tiến triển tới cái mức mua trà sữa rồi á hả? Mày mỗi ngày đều hoạt động trong phạm vi mí mắt của tao, chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao tao cái quần gì cũng hổng biết?”

Triển Minh giơ lên nắm đấm, quơ quơ cảnh cáo.

Lâm Tiểu Bân làm ra động tác khóa lại khóe miệng, không dám lên tiếng nữa.

Cố Kỳ Nam buồn cười, “Không sao, em không ngại ồn. Với cả ngày mai em xin nghỉ rồi, cuộc thi diễn ra vào Chủ Nhật, tuần này em phải ở nhà ôn luyện.”

Lâm Tiểu Bân kinh ngạc thốt lên, “Tuyệt!”

Ngô Uyên ngẩng đầu hỏi, “Thế sao hôm nay em lại đến? Cuộc thi này quan trọng lắm phải không? Anh nghe người ta nói Nhất Trung và trường Thực Nghiệm đã bắt đầu tập huấn từ một tháng trước, ngay cả khóa huấn luyện tuyển thủ hạt giống cũng phải ngừng lại.”

Cố Kỳ Nam nói, “Em tới xem chỗ ở mới của anh Triển ạ!”

Triển Minh, “… Lại làm loạn, thời gian của em quý giá lắm đó.”

Cố Kỳ Nam lầu bầu, “Em vẫn đang giải đề đấy thôi…”

Chuông báo bắt đầu lớp tự học vang lên, lúc này Vương Việt mới lê lếch bước vào phòng học. Gã ngồi ở tổ bốn trong khi đám Triển Minh ở tổ một, lúc đi ngang qua người bọn họ, gã liền hừ lạnh một tiếng.

Lâm Tiểu Bân liếc mắt khinh thường, tên Vương Việt này đúng là đồ thần kinh.

Mãi cho đến khi Vương Việt thả hai cốc trà sữa lên trên bàn của chính mình, có người cười nhạo gã, “Người ta lại không nhận trà sữa của mày à? Mày quá chậm, bây giờ đã là lúc nào rồi, chắc lại bị người khác giành trước chứ gì…”

Vương Việt gợi đòn nói, “Tao đâu có đàn em, làm quái gì được như ai kia cơm nước xong đã sai đàn em đi đưa trà sữa chứ?”

Bốn người đám Triển Minh, “…”

Ngô Uyên nhanh chóng lên nhóm gửi tin nhắn.

Anh Uyên Nhất Định Làm Được: Anh Triển, ngày mai anh có muốn uống trà sữa không? Anh thấy trà tắc thế nào hay là muốn trà Coco chanh dây?

Anh Bân Xông Về Phía Trước: Ai nha, nói thằng Vương Việt có IQ quả nhiên là một sự xúc phạm tới cái thuật ngữ này mà. Tao thế mà lại thi chung một phòng với nó? Không được, tao nhất định học hành chăm chỉ, thề sống thề chết chứ quyết không cùng một cái phòng thi với thằng nhãi ngu si đó!

Lâm Tiểu Bân nhắn xong liền vùi đầu vào học tập suốt cả một tiết đầu, mặc dù sang tới tiết thứ hai hắn kiên trì không nổi nữa lăn ra ngủ mất.

Lớp tự học ở Thất Trung kết thúc lúc chín giờ ba mươi, sau khi tan học vẫn còn một bộ phận tiếp tục ngồi học, thậm chí có học sinh nội trú ở lại tới tận mười giờ rưỡi mới quay về kí túc xá.

Nhóm Triển Minh ra tới cổng trường rồi nói tạm biệt với nhau, Triển Minh dẫn Cố Kỳ Nam về lại phòng trọ.

Ban đầu hắn muốn tiễn Tiểu Nam Tử tới ga tàu điện ngầm, để cậu về nhà chuyên tâm ôn tập cho cuộc thi Olympic Toán sắp tới, tránh lãng phí quá nhiều thời gian nhưng Cố Kỳ Nam không chịu cứ một mực lôi kéo góc áo của hắn, van nài không dứt, “Giờ mà về tới nhà cũng quá thời gian đi ngủ rồi, như vậy mệt lắm, em sợ em ngủ quên luôn trên toa tàu! Sáng mai em về làm, chẳng phải cũng như nhau cả sao?”

Triển Minh không lay chuyển được cậu, đành phải đáp ứng cho cậu tới chỗ trọ ngủ lại.

Ban đêm, con đường trong thôn nhỏ càng trở nên khó nhận biết, rõ ràng chỉ mất có năm phút đi bộ nhưng lại quanh co khúc khuỷu, hơn nữa nhà dân dáng vẻ lại cứ na ná nhau, Cố Kỳ Nam đi được vài bước mà đã thấy bối rối, chẳng biết anh Triển làm cách nào mà nhớ rõ lối đi.

Hơn chín giờ tối, dãy hành lang ở tầng trệt đã dựng rất nhiều chiếc xe điện, chắc là người thuê buổi sáng đi làm trở về.

Khi bước lên lầu, mỗi một tầng đều truyền ra tiếng nói chuyện, tiếng ti vi, náo nhiệt vô cùng. Đứa nhỏ ở lầu ba còn đang gào khóc chói tai đòi ăn cho được kẹo mút khiến Cố Kỳ Nam xây xẩm cả mặt mày.

Triển Minh mở cửa, hai người nhanh chóng chạy vào phòng, sau khi đóng cửa thứ âm thanh bén nhọn ấy mới chậm rãi nhỏ dần.

“Nơi này buổi tối ầm ĩ quá đi!” Cố Kỳ Nam hỏi, “Thế thì lúc anh về sao mà học tập, sao mà nghỉ ngơi?”

Triển Minh đổi giày, dép lê mà Tiểu Nam Tử mang đến trùng khớp với size chân của hắn. Cũng chẳng biết tại sao người nhà của cậu lại chuẩn bị dép có size vừa với người có vóc dáng cao một mét chín như hắn nữa.

“Em đến nên anh mới về sớm. Có thể sau này anh sẽ đi theo những người khác ở lại lớp tự học tới mười rưỡi mới về.” Triển Minh nói, “Khi ấy con nít đã ngủ rồi.”

Triển Minh thả xuống ba lô, hắn đem những cuốn sách mình mới vừa cầm về cất kĩ trên bàn học.

Sách giáo khoa và sách bài tập trong ba năm qua của hắn đều để hết ở phòng học, còn có một số được nhét vào trong bàn của đám Lâm Tiểu Bân, hiện tại cuối cùng cũng có chổ để đặt.

“Tự học tới mười giờ ba mươi ư?” Cố Kỳ Nam ngạc nhiên.

Triển Minh lật lật sách, “Cũng không tính là quá nhiều.”

Cố Kỳ Nam phấn khởi nói, “Không sao hết, còn một năm nữa, cứ chậm rãi mà học.”

“Đi tắm đi.” Triển Minh nhắc nhở, “Chẳng phải em đi ngủ lúc mười giờ rưỡi sao?”

“Ừ ừ!” Cố Kỳ Nam cầm y phục của mình rồi tiến vào buồng tắm, lúc bước vô cậu ngay lập tức trợn tròn mắt, tìm kiếm một lúc lâu đành phải gọi Triển Minh.

“Anh Triển, quần áo phải bỏ ở đâu?”

Triển Minh lúc này mới nhớ tới, hắn cầm hai cái móc dán vào mặt sau cánh cửa, để cho Cố Kỳ Nam treo lên đồ của chính mình.

Cố Kỳ Nam rửa mặt xong xuôi sau đó bước ra.

Tới lượt Triển Minh tắm rửa, cậu cầm sách bài tập nằm lì ở trên giường xem. Nhìn được một lúc thì có người nhắn tin tới, cậu mò lấy di động mới biết người nhắn là Lý Đằng, đàn anh gửi cho cậu một phần đề tài, nói là đề mục này rất thú vị nên muốn chia sẻ với cậu.

Cố Kỳ Nam ngó qua đầu đề, xác thực đề tài không khó nhưng lại rất linh hoạt lắt léo.

Lý Đằng phát tin nhắn voice chat hỏi cậu có làm được không, cậu hàn huyên đôi chút với đàn anh về dạng đề này, tới khi kết thúc Triển Minh đã từ trong phòng tắm cầm thau quần áo được giặt sạch của hai người đi ra.

Cố Kỳ Nam ngượng ngùng hỏi, “Sao anh lại giặt luôn cả đồ của em? Mai em cầm về nhà là được mà.”

Phòng trọ không có ban công nhưng lại có một cánh cửa sổ mở trượt rất lớn đính kèm một thanh xà ngang bằng thép không gỉ ở bên trên, được thiết kế để người dùng hong khô quần áo.

Triển Minh vừa phơi vừa nói, “Tiện tay nên giặt luôn, có máy điều hòa thổi khí tới ngày mai là khô thôi.”

“Ồ.” Cố Kỳ Nam gật đầu, “Anh giặt cả quần lót của em hả?”

Triển Minh ngập ngừng đôi chút rồi mới gật gật đầu.

Cố Kỳ Nam chui vào trong chăn lén lút cười.

Triển Minh đột nhiên hỏi, “Ban nãy ai gọi điện tới thế?”

Cố Kỳ Nam không suy nghĩ quá nhiều, thẳng thắn trả lời, “Đàn anh Lý Đằng ạ, thảo luận vài dạng đề bài, dạo gần đây ảnh hễ thấy đề mục nào hay liền nhắn qua cho em.”

Triển Minh lặng thinh không nói, chờ cho tới khi phơi xong quần áo, đem cái thau cất lại vào trong buồng tắm mới tiếp tục hỏi, “Anh ta vẫn còn ý định muốn theo đuổi em à?”

“Đúng vậy!” Cố Kỳ Nam gật đầu lia lịa mà không nghĩ ngợi gì, “Lần trước ảnh có nói ảnh chưa muốn từ bỏ, em đã bảo là buông xuống đi rồi!”

Triển Minh bỗng dưng tắt đèn, cứng rắn nói, “Ngủ đi.”

Cố Kỳ Nam chưa kịp chuẩn bị, vội vàng hô lên, “Em chưa uống nước! Em muốn uống miếng nước!”

Triển Minh không còn cách nào khác, đành phải mở đèn đi nấu nước cho cậu.

Cố Kỳ Nam vừa nằm trên giường chờ anh Triển đun nước vừa mở miệng than thở, “Lúc chiều uống quá nhiều trà sữa giờ em thấy khát quá chừng.”

Nước vừa mới nấu xong hãy còn rất nóng, Triển Minh buộc phải lấy hai cái ly đổ tới đổ lui để nước mau chóng nguội.

Chờ rất lâu rất lâu Cố Kỳ Nam mới có nước để uống, cậu một hơi uống sạch sau đó mới thỏa mãn nằm xuống giường.

Triển Minh rót cho cậu thêm một ly nữa đặt lên trên bàn, sợ cậu nửa đêm lại khát nước.

Giằng co cả buổi cuối cùng cũng được đi ngủ.

Triển Minh nói, “Anh ngủ dưới đất.” Dứt lời, hắn ngay lập tức lấy từ trong tủ quần áo ra một tấm thảm màu sắc sống động với nhiều họa tiết nho nhỏ như hoa, chim và voi.

Cố Kỳ Nam bật cười, “Cái thảm gì thế này?”

Triển Minh bất lực, “Ngô Uyên mang tới nói em trai của nó lúc nhỏ dùng cái này để tập bò. Giờ không cần đến nên nó cầm qua đây.”

“Sao lại lấy cái này cơ chứ?”

Cái thảm được trải ra lấp đầy căn phòng.

Cố Kỳ Nam nằm ở trên giường thả xuống một chân giẫm giẫm lên, rất mềm.

“Nó và Lâm Tiểu Bân có đôi khi sẽ tới đây ở.” Triển Minh nói.

“Giường vẫn còn rộng lắm.” Cố Kỳ Nam rầm rì.

Triển Minh không nói gì, trực tiếp vươn tay tắt đèn.

Hiện tại đã hơn mười giờ đêm. Cố Kỳ Nam ở trên giường vẫn còn muốn tán dóc với anh Triển, nói gì mới được nhỉ?

Trong bóng tối, tiếng động xung quanh càng thêm rõ ràng.

Giọng nói của đứa bé ở phía bên kia hành lang hét lên “Con chưa muốn ngủ” dần dần nhỏ lại; ai đó đang xem ti vi, là một bộ phim truyền hình cổ trang bởi vì nhạc nền là một khúc cổ phong được bật với âm lượng rất lớn, còn có cả tiếng ngân nga êm ái…

Ủa?

Cố Kỳ Nam tỉ mỉ lắng nghe. Thật sự là có tiếng người khe khẽ kêu, âm thanh khá đứt quãng. Sao lại thế?

Cố Kỳ Nam đang tính mở miệng thì bỗng dưng anh Triển lại đứng dậy ngồi lên trên giường rồi nói với cậu, “Đừng nghe.”

Ảnh nói xong liền lấy tay che lại lỗ tai của cậu.

Cố Kỳ Nam mờ mịt, lúc này mới phản ứng lại đó là tiếng rên.

Cố Kỳ Nam cạn lời.

Cái dãy phòng trọ này xây như thế nào đấy? Vách tường cũng mỏng quá đi? Tiếng động ban nãy truyền tới từ phòng kế bên à? Vừa chỉ mới nghĩ tới đó vách tường lại đột nhiên cộc một tiếng hệt như bị đồ vật gì đó va phải, tiếng cộc cộc lại tiếp tục vang lên, nhịp nhàng đầy tiết tấu. Không mãnh liệt cho lắm nhưng bởi vì giường kê vào sát vách tường nên vẫn tạo ra một trận run nhè nhẹ.

Cố Kỳ Nam rất muốn cười rồi nói với anh Triển không cần bịt lại lỗ tai của cậu, cậu không phải là con nít nhưng ảnh cứ bưng kín lại không cho cậu phản kháng.

Một lát sau, mắt của Cố Kỳ Nam dần dần thích nghi với bóng tối, gương mặt của anh Triển cũng hiện ra rõ nét hơn. Ảnh đang nhìn cậu, thấy cậu mở to đôi mắt nên ảnh mới cúi đầu xuống ghé sát vào bên tai cậu, bàn tay hơi hơi thả lỏng nho nhỏ nói, “Ngủ đi.”

Nhiệt khí phun lên vành tai của Cố Kỳ Nam.

Một trận xúc cảm tê liệt hệt như điện giật từ lỗ tai của Cố Kỳ Nam nhanh chóng truyền khắp toàn thân, lưng của cậu bỗng chốc nóng lên, cậu đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đang bịt lỗ tai của mình nóng rực hơn bao giờ hết. Mà trong đêm tối hai mắt của anh Triển sao lại sáng đến thế, ảnh đang chuyên chú nhìn cậu.

Cái nhìn nóng bỏng ấy tựa như ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa mùa hạ trong nháy mắt thiêu đốt cả người cậu.

Cố Kỳ Nam nói không nên lời, toàn thân mềm nhũn, cậu bị hai cánh tay nóng hầm hập của ảnh làm cho vô lực nằm in trên giường không thể nhúc nhích, sau lưng mồ hôi tuôn ròng ròng.

Cậu thấy đôi môi của anh Triển run run như có lời muốn nói nhưng cuối cùng ảnh lại không làm thế.

Cậu thấy tầm mắt của anh Triển không ngừng bồi hồi lưu chuyển trên bờ môi của cậu.

Cậu có một loại dự cảm mãnh liệt sẽ bị người hôn lên.

Khóe miệng cậu tê dại nhưng đến giây phút cuối anh Triển vẫn không cúi đầu chạm vào đôi môi cậu.

Hai người ở trong bóng đêm, ai cũng không động đậy mãi cho tới khi vách tường bên kia không còn phát ra âm thanh nào nữa. Mà Cố Kỳ Nam khi ấy đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.
Bình Luận (0)
Comment