Giang Âm rời khỏi phòng hoá trang, gặp được những người khác cũng đang đợi đến lượt lên sân khấu
Tất cả mọi người đều tạo hình cho bản thân sáng lấp lánh như vì tinh tú, nữ sinh thì mặc váy bồng phiêu dật hoa lệ, trang điểm tinh xảo, sóng mắt lưu chuyển có thể làm khuynh đảo chúng sinh
Nam sinh tuy ăn mặc không hoa lệ bằng phái nữ, nhưng đều là quần áo hợp thân, một đám đều vai thon, eo rộng, chân dài, liếc mắt nhìn lại tất cả đều đủ tiêu chuẩn làm nam thần học đường
Giang Âm mặc đồ to tướng lạc đàn vào giữa bọn họ, tiếp theo liền thấy một nữ sinh tự tách khỏi đàn bước về phía cậu
Nữ sinh này đúng là Hàn Nhiễm mấy ngày trước cậu gặp, Hàn Nhiễm mang đôi cao gót vui sướng nện bước, trên mặt không còn vẻ phẫn nộ như trước, mà treo lên nụ cười vừa khinh thường vừa vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ
Hàn Nhiễm đến gần cậu, dùng thanh âm mà chỉ hai người có thể nghe thấy nói: "Tôi còn tưởng là ai, vừa bước tới thôi mà khiến người khác chú ý đến vậy, nguyên lai là bạn học Giang Âm à"
Giang Âm nhăn mi nhìn Hàn Nhiễm, mà Hàn Nhiễm dừng lại trước mặt cậu khoảng cách một cánh tay, hơi hơi khom nửa người trên, nhìn chằm chằm Giang Âm, nhỏ âm nhỏ tiếng nói: "Làm sao đây, cậu ấy lo cho cậu đến thế sao, cả bộ quần áo tử tế cũng không đưa tới cho cậu thay, làm cậu mặc bộ đồ rách nát như này lên sân khấu, khiến người khác chê cười thì làm sao đây?"
Giang Âm đại khái cũng đoán được "cậu ấy" trong miệng Hàn Nhiễm chính là Vạn Hạ, bởi vì Vạn Hạ từng vì cậu mà cho Hàn Nhiễm quả bơ, cho nên Hàn Nhiễm đến giờ vẫn luôn ghen ghét cùng không cam lòng mà tìm cậu gây chuyện
Giang Âm lạnh lùng nói: "Cũng đâu phải tham gia tuyển chọn người mẫu, tôi thích mặc gì thì mặc, cô có tư cách gì nói tôi?"
"Mày!" Hàn Nhiễm đỏ mắt, tức giận muốn xông lên, nhưng nghĩ đến chuyện gì, Hàn Nhiễm lập tức hoà hoãn, khôi phục thần thái từ trên cao nhìn xuống: "Ha, tất nhiên rồi, mày thích mặc gì thì cứ mặc đi, rốt cuộc mày chẳng còn bộ nào khác để lựa chọn cả"
Nói rồi, Hàn Nhiễm lấy di động, mở một giao diện nào đó, quơ quơ trước mặt Giang Âm
Giao diện hiện lên kết quả bầu chọn của mọi người, mà mọi người cũng đúng là thí sinh đang dự thi
Ngón tay Hàn Nhiễm chậm rãi lướt trên màn hình đi động, số phiếu theo thứ tự cũng trượt dần xuống, Hàn Nhiễm từ từ nói: "Đây là số vote của riêng mỗi cá nhân, tuy rằng không phải bầu chọn chính thức, nhưng cũng ít nhiều thể hiện được độ nổi tiếng của từng người, cũng như đoán được phần nào thứ hạng cuối cùng. Bạn học Giang ơi, cậu đoán xem, cậu xếp thứ mấy?"
Giang Âm không lên tiếng, cậu nhìn màn hình giao diện chậm rãi lướt xuống, xuống hơn phân nửa rồi, bản thân cậu vẫn chưa xuất hiện
Hàn Nhiễm bị bộ dáng không nói lời nào của cậu lấy lòng, nàng cười một tiếng, ngón tay cũng trượt đến nơi cuối cùng của giao diện
Mặt trên đúng là thông tin của Giang Âm
Hàn Nhiễm nhướng mày, giơ môi đỏ châm chọc cười, đối với Giang Âm nói: "Thấy không, tên của mày"
Hàn Nhiễm vươn ngón trỏ, chỉ chỉ vào số vote ít ỏi của Giang Âm rồi chỉ vào người khác để so sánh, sau đó dựng ngón trỏ lên lắc lắc: "Chờ đến lúc chính thức thi đấu, vài vote ít ỏi của mày liền biến mất, vài người vote cho mày sẽ thu phiếu lại, sau đó cho người khác. Thực nhanh thì mấy con số này sẽ nhanh chóng trở lại con số 0"
Hàn Nhiễm nói xong lời này, cười lạnh, chờ đợi Giang Âm lộ ra biểu tình sợ hãi cùng hoảng hốt. Tốt hơn nữa thì nên khóc lóc thảm thiết, mất dũng khí đến nổi bước lên sân khấu cũng không làm được
Chính là tưởng tượng của nàng thì một đằng, nhưng thực tế lại cách xa một nẻo, người trước mặt bình tĩnh như không có chuyện gì phát sinh, nàng nhìn tên ngốc này đẩy đẩy mặt kính, không gợn sóng nói: "Nghịch tập, cái này tôi thích"
Hàn Nhiễm: ".....?"
Cái, cái gì, ảo giác của nàng à, sao tên này dám tiếp tục khiêu khích nàng?
Giang Âm thấy được một vị trí có thể ngồi nghỉ, không tính toán nói chuyện tiếp với Hàn Nhiễm, không lưu luyến chút nào nói: "Cảm ơn cô nói với tôi một trò hay trước khi biểu diễn, hẹn gặp lại"
Hàn Nhiễm trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng Giang Âm rời đi, thẳng đến khi Giang Âm đi xa mới phục hồi tinh thần, oán hận cắn chặt răng
Giả vờ giả vịt làm gì! Chờ đến lúc bắt đầu thi đầu rồi xem, Hàn Nhiễm nàng còn không tin tên này còn có thể bảo trì bộ dạng bình tĩnh như nãy
-------------------------
Giang Âm tìm chỗ trống rồi ngồi xuống, không bao lâu, liền nhìn thấy hai người Vạn Hạ và Liên Thắng bước nhanh lại đây, biểu tình hai người không có chút nào vui sướng
Tính tình Vạn Hạ tương đối thẳng thắn, há mồm liền nói: "Hàn Nhiễm lại tới gây chuyện với cậu à? Thiệt chứ, cũng tại cậu không so đo với cô ta, chứ mà là mình thì sớm đã gỡ mắt kính hù chết cổ luôn, làm cho nàng biết bản thân đang nói chuyện với ai! Sao cô ta dám nói cậu mặc xấu chứ!"
Liên Thắng thì cau mày nói: "Giang Âm...nếu vì công bằng mà cố ý mặc như vậy thì mình cảm thấy không cần đâu, làm vậy chỉ không công bằng với cậu thôi. Quy tắc ngầm ở mấy cuộc thi này cậu cũng biết mà, dung mạo càng xuất sắc thì độ hot càng cao, cậu vốn dĩ đã đẹp, vì sao lại muốn bọn họ dẫn trước"
Giang Âm lẩm bẩm nói: "Quy tắc à..."
Thi đấu chủ đề là ca khúc tự sáng tác, các giám khảo đều cho rằng ca khúc được nhiều người yêu thích mới là ca khúc hay, cho nên bên giới chuyên nghiệp chấm điểm cũng không chiếm nhiều tỉ lệ, chủ yếu vẫn là phiếu bầu từ giáo viên và học sinh các trường, chọn ra ca khúc nào bọn họ nghe hợp tai nhất. Mỗi người đều có 2 quyền vote, trong đó một chọn cho trường mình, một có lẽ dành cho tuyển thủ bên ngoài
Mà ý Liên Thắng chưa nói, Giang Âm cũng minh bạch, ca khúc được yêu thích nhất, ý ngầm trong đó quá nhiều
Mọi người hoàn toàn có thể chọn ca khúc của người mình thích làm ca khúc được yêu thích nhất, chẳng sợ người khác đánh giá nó chả có gì đặc sắc
Diện mạo càng là nhân tố quyết định quan trọng
Vạn Hạ lắc đầu: "vốn dĩ cuộc thi này mọi người đa phần đều so dung mạo, không dành tâm sức cho việc sáng tác ca khúc, khán giả cũng đến để nhìn người. Trừ phi có bài hát làm kinh động toàn trường, bằng không thật đúng là dựa mặt mà định đoạt"
Liên Thắng cũng nói: "Giang Âm, cậu rõ ràng có thể lấy vị trí đầu, vì sao phải..."
Vì sao phải tự gia tăng độ khó cho bản thân
Giang Âm trầm mặc một lát, sâu kín thở dài nói: "Các cậu cảm thấy Hàn Nhiễm có đẹp không?"
Hàn Nhiễm là giáo hoa của cả một trường, nhan sắc nói thế nào cũng không được gọi là bình thường. Vạn Hạ cùng Liên Thắng liếc nhìn nhau, một cái lắc đầu, một cái gật đầu: "Đẹp" "Xấu hoắc"
Giang Âm: "....."
Vạn Hạ cùng Liên Thắng vội vàng sửa miệng: "Xấu muốn chết" "Đẹp"
Giang Âm: "....."
Vạn Hạ và Liên Thắng cũng ý thức được mạch thần kinh của hai đứa khả năng không bao giờ có thể thống nhất một đường, chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Khá xinh, nhưng xa không bằng cậu" "Cậu đẹp hơn cô ấy nhiều"
Giang Âm cũng không cảm thấy vinh hạnh khi được người khác khen mình xinh hơn một bạn gái, cậu có chút xấu hổ, đành phải đực mặt hỏi Vạn Hạ: "Vậy cô ấy hát thì sao?"
"A!" Vạn Hạ sửng sốt, ngay sau đó nghiêm túc nói: "Miễn cưỡng đạt trình độ tiêu chuẩn, tông thấp thậm chí còn không đủ để ý! Thật ấy, mình cảm thấy cô ấy so với các bạn học khác cũng giống nhau thôi"
"Vậy à" Giang Âm gật gật đầu, lại hỏi bọn họ "Vậy tôi hát thế nào, ăn ngay nói thật, không cần dối lòng gạt tôi"
Vạn Hạ, Liên Thắng: "......"
Giang Âm nhìn hai người đột nhiên biến thành người câm, thở dài một hơi, trong lòng trần ngập bi thương sớm biết: "Các cậu còn chưa bao giờ nghe ra tôi hát gì, đúng không?"
Vạn Hạ, Liên Thắng tiếp tục giả làm người câm: "....."
Giang Âm không nói nữa, cậu gục đầu xuống, ngón tay chọt nhẹ trên màn hình, nhấn vào giao diện bình chọn, ngay trang đầu thấy được tên của Hàn Nhiễm, cùng với khuôn mặt tinh xảo của nàng
Giang Âm lại nhìn xếp hạng của bản thân, ấn tắt di động
......Nếu cả dung mạo của cô ấy mà cậu không thắng được, thì lấy đâu ra bản lĩnh để thắng bản thân mình?
---------------------------
Giang Âm là người cuối cùng lên sân khấu, bởi vậy lúc người khác bận rộn chuẩn bị thì cậu nhàn nhã lướt di động, mở live stream xem bình luận trực tiếp
Vừa mới lên sân khấu chính là một nữ sinh, nàng mặc váy ngắn, lộ hai cặp chân thon dài trắng nõn, sau khi hát xong còn nháy mắt vứt mị nhãn, thong dong xuống sân khấu
Màn hình tràn ngập bình luận "Đẹp quá" "Tay đẹp thật" "Sao có người đáng yêu vậy chứ, một vote cho em gái xinh xinh"
Giang Âm nhìn, có mấy bình luận ít ỏi oán giận nói: "Hát cũng bình thường" "Ca khúc không mấy đặc sắc nhỉ"
Nhưng mà mấy bình luận thế này lại nhanh chóng bị che lấp bởi vô vàn bình luận khen dung mạo của thí sinh
Giang Âm lắc lắc đầu, cậu cũng cảm thấy bài hát này có phần bình thường, sáng tác lời quá mức đơn giản, không có đoạn nào để người khác ấn tượng, quả thật là vào tai trái, ra tai phải, nhanh chóng quên mất
Nhưng chỉ vậy thôi, cũng có nhiều người yêu thích vote cho nàng
Giang Âm nhìn những bình luận ủng hộ, trong lòng không khỏi hiện lên một chút mờ mịt
Nếu ca khúc của cậu cũng không hay đến vậy thì sao, sao có thể phá tan lớp rào cản dung mạo được, có phải bản thân đã quá đánh giá cao sáng tác của mình rồi không?
Giang Âm nhăm mi, xuất thần nhìn màn hình phát sóng, tự hỏi vấn đề
Những người này đều chỉ tập trung khen dung mạo của nữ sinh, không đem một chút lực chú ý tập trung lên bài hát, không phải là tương tự với trường hợp của cậu sao?
Mọi người cũng chỉ nhìn mặt cậu, chứ đã bao giờ lắng nghe cậu trình diễn, có phải một phần nguyên nhân cũng do cậu hát bình thường?
Giang Âm phát hiện chuyện mình chưa nghĩ tới, cắn cắn môi, nhìn chằm chằm màn hình di động
Không biết qua bao lâu, Giang Âm cảm thấy một bàn tay mềm nhẹ nâng cằm cậu lên, đầu ngón tay ấm áp sờ qua bờ môi của cậu, tạm dừng ở giữa môi
Giang Âm hoảng sợ, đang muốn đá người bay đi, lại thấy rõ mặt người nọ
Là Lăng Dương
Giang Âm dừng chân, nghi hoặc nói: "Lăng Dương, sao cậu lại vào đây?"
Giang Âm dừng miệng, ngón tay Lăng Dương đặt lên môi cậu, lúc cậu nói chuyện xém chút nữa là ngậm trúng ngón tay của hắn
Ái da, dơ!
Giang Âm hé miệng buông ngón tay Lăng Dương ra, có chút giận dữ nói: "Cậu làm gì vậy?"
Lăng Dương mặt không đổi sắc, chỉ là ánh mắt có chút sâu. Hắn buông tay, bình tĩnh nói: "Tôi sợ cậu khẩn trương, nên định vào xem cậu thế nào, nãy không phải sợ cậu khẩn trương cắn chảy máu miệng sao, nên định cho cậu cắn tay tôi"
Giang Âm cảm động, cậu lôi kéo Lăng Dương ngồi xuống bên cạnh mình, lại nghĩ tới băn khoăn nãy giờ, nội tâm lúc này thật sự thấp thỏm, nhịn không được cầm tay Lăng Dương, giống em bé xoa xoa, khẩn trương nói: "Lăng Dương, có phải là tôi hát tệ lắm không, cậu nói thật đi"
"Đâu có tệ?" Lăng Dương tuỳ tiện cậu sờ tay mình, dừng một tay khác ôm lấy Giang Âm: "Cậu hát đến nổi bẻ cong tôi nè, rõ ràng là hay mà"
"Oa!" Giang Âm kinh ngạc cảm thán
Lăng Dương thẳng nam thì cậu biết, nếu lấy chuyện này để so sánh, khẳng định là lời khen ngợi lớn nhất Lăng Dương dành cho cậu!
Giang Âm nắm chặt tay: "Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ cố gắng bẻ cong những người khác luôn!"
Lăng Dương: "......"
Giang Âm click mở beat, dựa vào vai Lăng Dương, khẩn trương nói: "Tôi lại hát cho cậu nghe lần nữa? Cậu nghe thử xem tôi có thể bẻ cong cậu thành nhang muỗi không nha?"
Giang Âm nghe Lăng Dương thấp giọng lên tiếng
Giang Âm nhỏ giọng bắt đầu hát, hát xong còn nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn Lăng Dương: "Thế nào? Cậu nói thật cho tôi biết đo!"
Lăng Dương nhìn cậu, đáy mắt nghiêm túc nói: "Dễ nghe, tôi cong thành nhang muỗi rồi nè"