Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 31

Đều là nói thật? Giang Âm đã nói gì nhỉ?

Mẹ Lăng cùng Lăng Bạch cố gắng nhớ lại, rốt cuộc nhớ ra

Giang Âm nói là cậu lớn lên không hề xấu mà còn ngược lại, người khác nhìn cậu sẽ không thể tập trung vào kĩ năng âm nhạc của cậu

Sao có thể được? Dù cho Giang Âm có là cậu hai của nhà họ Giang thì lý do này cũng quá khó tin rồi, không những mọi người không tin mà còn nghĩ Giang Âm quá ảo tưởng, phân biệt không được đâu là thực tại đâu là tưởng tượng

Hơn nữa cậu còn tự ảo tưởng một thứ căn bản không thể xuất hiện trong đời thực, chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết ba xu Mary Sue

Mẹ Lăng và Lăng Bạch trong lúc vô ý tưởng bản thân đã biết được bí mật không thể nói của Giang Âm, xấu hổ nhìn nhau ho nhẹ một tiếng

Lăng Bạch suy nghĩ nát óc mở miệng: "haha, thần kì vậy à, vậy có dung mạo như thế, em nhất định rất vất vả nhỉ"

"Đúng thật có nhiều lúc rắc rối lắm" Giang Âm gật gật đầu "Bất quá có xấu thì cũng có tốt, mọi người hầu như đều thân thiện với em"

Mẹ Lăng kiến thức rộng rãi, đối mặt với tình huống khó xử thế này cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, khéo léo khen: "Mọi người thân thiện với con, không nhất thiết là vì dung mạo thôi đâu, phần nhiều vẫn là do nhân phẩm. Ít nhất thì dì thấy Lăng Dương thân với con không phải do con đẹp trai hay xinh trai gì cả"

"Lăng Dương cậu ấy..." Giang Âm gãi gãi mặt, thẳng thắn nói "Cậu ấy còn chưa nhìn thấy mặt thật của con"

Trả lời thật sự nằm ngoài dự đoán, mẹ Lăng và Lăng Bạch khó khống chế mà lộ ra biểu tình khiếp sợ, Giang Âm vì thế lại tiếp tục giải thích: "Hầu hết mấy bạn nam nhìn thấy dung mạo con đều chuyển từ thẳng thành cong hoặc cong thì cong hơn, mà Lăng Dương lại là thẳng nam, con sợ cậu ấy vì thấy nhan sắc thật mà khó khống chế bản thân dẫn đến hoài nghi nhân sinh cùng với hậu quả nghiêm trọng, nên đến giờ vẫn chưa dám cho cậu ấy xem"

Lúc nói đến đoạn sau, cơ hồ Giang Âm đều nhắm mắt nói cho lẹ, hoàn toàn không dám nhìn mẹ Lăng và Lăng Bạch

Giải thích mấy chuyện này với người lớn xấu hổ lắm đó! Lỡ đâu các cô ấy nghĩ cậu là bệnh tâm thần trốn viện thì sao? Bất lực thật, nhưng cậu không có nói dối mà

Mẹ Lăng và Lăng Bạch hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn thế mà á khẩu không trả lời được

Bắt chuyện tiếp làm sao đây? Trường hợp này các cô chưa gặp bao giờ! Độ khó quá cao, nói chuyện chung quá khó rồi, ai tới nói cho các cô biết đi, gặp trường hợp thế này phải nói gì mới hợp lí, không để ai phải xấu hổ cả?

Lăng Bạch rút lui, mẹ Lăng gánh vát trọng trách cao lớn tiếp tục khen: "Cậu hai Giang thật, thật sự tri kỉ, còn biết suy nghĩ cho Lăng Dương nhà chúng tôi, vì bảo đảm tên nhóc đó không nhìn ra dung mạo thật nhất định trả giá rất nhiều đúng không, vất vả quá, ha ha"

Giang Âm: "...dì và chị không tin con nói chứ gì"

Cũng đúng thôi, nếu không phải bản thân lớn lên thành dáng vẻ như cậu nói, người khác đứng trước mặt nói chuyện này cậu cũng căn bản không tin. Mẹ Lăng với chị gái Lăng Dương còn có thể đùa với cậu vài cậu, đã xem như rất tốt rồi

"Không phải, không phải" mẹ Lăng cùng Lăng Bạch lập tức phủ nhận

Giang Âm nghĩ nghĩ, thoáng nhìn hướng Lăng Dương vừa rời đi, Lăng Dương còn chưa quay lại, cậu cũng không nghe tiếng bước chân với âm thanh của hắn, chắc là vẫn còn nói chuyện điện thoại

"Vậy con trộm cho mọi người nhìn một cái nè" Giang Âm nói

Không khí không hiểu sao đột nhiên trở nên khẩn trương, mẹ Lăng và Lăng Bạch liếc nhau, gật gật đầu

Giang Âm duỗi tay gỡ xuống mắt kính, đem tóc mái vén sang một bên, cậu vừa làm vừa giải thích: "Mới nãy con có làm chút hoá trang, nên khí sắc nhìn rất kém, không đẹp tí nào. Khả năng mọi người nhìn thì có vẻ không giống lời con nói, nhưng đừng không tin nha, con nói thật"

Giang Âm đã nhìn thử lúc bản thân cậu hoá trang thì sẽ trông như nào rồi, chỉ nhìn khí sắc thôi cũng đủ chán rồi, nói không chừng người nhà họ Lăng nhìn quen việc đời rồi, đủ sức chống cự lại khuôn mặt khi hoá trang của cậu, cảm thấy mấy lời cậu không đủ tiêu chuẩn so với lời nói ban đầu, vậy thì bản thân sợ là sẽ trở thành kẻ khoác lác mất

Giang Âm cởi bỏ hết những nguỵ trang trên người, cậu bất an nhìn về phía mẹ và chị gái của Lăng Dương, mà hai người thì không nối lời nào, cả hai đứng hình nhìn cậu như thời gian bị đông lại vậy

Hai người cứ an tĩnh, nên càng làm Giang Âm trở nên khẩn trương

"Xấu lắm ạ?" Giang Âm cúi đầu chọc chọc di động "Trong ảnh của con có hình bản than lúc bình thường đó ạ, để con tìm lại xem..."

"Bang—–"

Ly pha lê chứa rượu vang đỏ rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng vang thanh thuý, sau khi Lăng Bạch làm rớt ly rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần, phản ứng nhanh chóng nhảy dựng khỏi ghế

Giang Âm thấy quần áo của Lăng Bạch bị rượu xối trúng một ít, màu rượu đỏ nổi bật trên chiếc váy trắng tinh, hơn nữa còn không ngừng loan rộng ra

Lăng Bạch đứng như trời trồng, không hề có ý định lấy khăn lau đi. Giang Âm cầm một ít khăn giấy, đưa cho Lăng Bạch

Lăng Bạch liếc nhìn Giang Âm, nhìn nhìn lại những chiếc khăn giấy Giang Âm đưa nàng, hít hà một hơi, nhận lấy sau đó cẩn thận bỏ vào túi xách

"Cảm, cảm ơn món quà của em" Lăng Bạch đỏ mặt nói

Giang Âm: "....."

Xem ra bọn họ không phải là sốc vì cậu quá xấu, tốt rồi, rốt cuộc cũng chứng minh bản thân cậu không phải là kẻ dựng chuyện

Mẹ Lăng nhờ động tĩnh của Lăng Bạch mà bừng tỉnh hoàn hồn, bà nhìn Lăng Bạch quý trọng cất khăn giấy vào túi xách, cúi đầu lấy tay che trước mắt, tận lực bình tĩnh nói: "Bạn học Giang Âm...Con đeo mắt kính lại đi. Không thì dì sợ tí xíu nữa không thể nói chuyện bình thường được mất"

"Vâng" Giang Âm nghe lời đeo lại mắt kính lên mặt, lại thả tóc mái trở về

Lăng Bạch rốt cuộc cũng tỉnh hoàn toàn, bắt đầu cầm khăn giấy thấm bớt rượu trên quần áo

"Đầu đuôi câu chuyện là như vậy đó ạ, nhìn thấy mặt con rồi, ai còn nghe được con hát gì nữa, cho nên con mới còn biện pháp cuối là che đậy nó đi. Mà Lăng Dương thì thẳng lắm, con sợ không suy nghĩ kĩ hậu quả mà để bạn ấy nhìn thấy thì có chuyện" Giang Âm mở đầu nói tiếp đề tài khi nãy

"A...à" mẹ Lăng uống một ngụm rượu, nhìn Giang Âm phát ngốc, lấy lại tinh thần lúng túng nói: "Xin lỗi con, đầu của dì còn hơi choáng"

Giang Âm cũng xấu hổ lắm, cậu nói một tiếng, an tĩnh ngồi

Lăng Bạch lau xong rượu đổ trên váy, ngồi lại trên ghế, nàng khiếp sợ hỏi Giang Âm: "Hình như em còn chưa tẩy trang lớp trên mặt mà đúng không?"

Giang Âm gật gật đầu

Lăng Bạch an tĩnh ngồi một lát, phảng phất làm quyết định to lớn, khuôn mặt trắng nõn nổi hai rặng mây hồng: "Cái này...em có bài xích tình chị em hong? Em xem nè, nhà họ Lăng điều kiện tốt, Lăng Dương với em lại là bạn thân, hai người bọn mình quen nhau, em với Lăng Dương cũng có thể gặp mặt thường xuyên hơn, không cần lo chuyện không gặp một thời gian rồi ngại đúng không, em thấy sao?"

"Dạ....?" Giang Âm mờ mịt. Tuy cậu đúng thật thường xuyên từ chối lời tỏ tình của người khác, nhưng người đang thổ lộ hiện tại chính là chị gái Lăng Dương, về sau không chừng phải gặp thường xuyên, Giang Âm nhất thời không biết nói gì

Lăng Bạch tiếp tục đề cử bản thân: "Chị cũng đâu có xấu, trong giới hào môn cũng được xếp hàng ở đỉnh, ngôi sao giới giải trí cũng hiếm có người so được với chị, mà tính tình chị cũng tốt nữa, tuyệt đối không cãi nhau gây chuyện với em. Em đam mê ca hát thì chị sẽ trở thành fan trung thành tuyệt đối của em, tuyệt vời lắm đúng không?"

Mẹ Lăng ở bên cạnh phụ hoạ: "Đúng đó đúng đó, hai đứa nên làm như vậy?"

Giang Âm đương nhiên không có khả năng tuỳ tiện đồng ý người khác rồi, cậu suy nghĩ tìm từ cho cẩn thận, cự tuyệt nói: "Xin lỗi, em...."

Một bàn tay để lên vai cậu, Giang Âm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua

Vẻ mặt Lăng Dương ẩn nhẫn tức giận, tuy hắn biểu hiện không quá rõ ràng, nhưng dựa theo hiểu biết của bản thân Giang Âm, hắn hiện tại chắc là sắp tức chết rồi

"Mọi người đang nói chuyện gì thế" Lăng Dương nhìn về phía Lăng Bạch, như một con rồng khổng lồ đang bảo vệ món đồ quý giá của mình, nhìn về phía kẻ rình mò báu vật trước mắt, cảnh cáo nói: "Chị đừng có mà đùa như vậy, không có gì buồn cười cả"

Hai tuần trước mình bận chạy deadline trên trường cộng thêm vài chuyện khiến mình stress nên off, nay thấy tâm trạng đỡ rồi thì mình lại quay về edit tiếp đây =)))))

Bình Luận (0)
Comment