Lúc Giang Âm về đến nhà thì phát hiện cả nhà đều đang đợi cậu
"Âm Âm ơi" mẹ Giang là người đầu tiên chào cậu, bà nắm tay cậu, tinh tế nhìn cậu một lúc, đau lòng nói: "Gầy rồi, còn đen nữa, môi cũng không có tí huyết sắc nào, có phải trong trường ăn uống không ngon đúng không? Có phải trường học của con không cho ăn thịt, chỉ cho ăn rau xanh thôi?"
Giang Âm bất đắc dĩ nói: ".....Mẹ, người nói quá rồi á, con thấy ăn trong trường cũng ngon mà"
Sau đó lại có một người đi đến bên cạnh cậu, dung mạo người nọ rất tuấn tú, đôi mắt, khoé môi đều mang theo ý cười ôn nhu, cả người toát lên khí chất như một viên ngọc ôn nhuận, người này không ai khác đúng là anh của cậu-Giang Triều
Giang Triều từ trên xuống dưới đánh giá Giang Âm một lần, tươi cười càng thêm ôn hoà, lời nói ra lại không có tí ôn hoà nào: "Bạn cùng phòng bắt nạt em, không cho em ăn uống đàng hoàng à?"
"Hả?" mẹ Lăng nhăn chặt mày, ánh mắt tức khắc trở nên sắc bén: "Âm Âm, anh con nói có phải là thật không? Nếu đúng vậy thì con phải lập tức báo cho mẹ chứ, chúng ta làm cho nhà tên nhóc đó phá sản luôn"
Giang Âm: "..???" sao mà bá đạo quá vậy! Hơn nữa nhà họ Lăng cũng không phải là loại mà bọn họ muốn làm phá sản thì làm được
"Không có không có, hắn đối tốt với con lắm" Giang Âm vội vàng giải thích "Con chỉ hoá trang bản thân thôi mà, mọi người thấy lớp trang điểm nên mới tưởng con khí chất kém đấy"
Mẹ Giang thở dài một hơi, mà ba Giang ngồi trên sô pha cách đó không xa vẫn luôn giả vờ xem báo nãy giờ cũng phụ hoạ ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Còn không mau rửa đi, sau đó xuống đây ăn cơm, mọi người đều đang chờ con về để dùng bữa chung đó"
Giang Âm vui vẻ đáp ứng một tiếng, lên lầu trở về căn phòng của mình
Trong phòng vô cùng sạch sẽ, trùng khớp với bộ dáng ban đầu lúc cậu chưa rời đi
Giang Âm cầm quần áo đi vào nhà tắm, nhanh chóng tẩy lớp make up trên mặt, sau đó thu thập bản thân gọn gàng rồi xuống lầu
Giang Âm mới vừa cởi lớp hoá trang lộ mặt thật, không khí trong phòng ăn lập tức thay đổi
Cái tay đang dọn đồ ăn của dì Trần lập tức run lên, run đến nỗi thiếu chút nữa là làm rớt luôn thức ăn trên dĩa. Mà một bên ba Giang, mẹ Giang thì ngồi cứng trên ghế, thanh âm nói chuyện rôm rả nháy mắt biến mất, phảng phất gặp được chuyện không thể tưởng tượng được vậy
"Sao vậy ạ?" Giang Âm kỳ quái hỏi
Mọi người trong nhà đều cúi đầu, mắt nhìn thẳng chén cơm được bày ở trước mặt
"Mọi người làm sao vậy ạ?" Giang Âm đi đến bên bàn ăn, thấy tất cả mọi người đều không để ý đến mình, cậu không khỏi có chút bất an
Giang Âm vỗ vỗ cánh tay Giang Triều, nhỏ giọng hỏi: "Anh à, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
Giang Triều trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nói: "Mắt kính của em đâu, mau mang lên đi. Mọi người trong nhà đã không gặp em cả học kỳ rồi, tất nhiên chưa đủ sức để chống cự lại"
Giang Âm: "....???"
Giang Âm minh bạch lý do vì sao, sau đó uỷ uỷ khuất khuất mang mắt kính lên lại, sau đó ngồi lên chiếc ghế ăn dành cho cậu
Không khí rốt cuộc cũng trôi qua một cách bình thường, mẹ Giang che giấu xấu hổ gắp một đũa đồ ăn cho Giang Âm, khen nói: "Ai nha, đã lâu không gặp con rồi, Âm Âm so với trước kia càng đẹp thêm, thật là nam mười tám càng lớn càng thay đổi, đúng là càng ngày càng đẹp thêm nè"
Giang Âm chỉ tưởng mẹ cậu đang nói giỡn, sao có thể càng lớn càng đẹp được, theo ý nghĩ của cậu, loại diện mạo như cậu hẳn chỉ là đỉnh cao ở thời kỳ thiếu niên thôi, chờ lúc lớn hơn nữa thì sẽ xấu bớt đi
"Mẹ nói thật đó" mẹ Giang thở dài, cô cũng không biết Giang Âm như thế nào càng lớn càng xuất sắc, lúc chưa học đại học thì còn mang đôi nét thiếu niên ngây ngô, đường cong khuôn mặt cũng có chút non nớt. Hiện tại ngây ngô dần rút đi, ngũ quan cũng càng thêm tinh xảo
Con trai cô cứ tiếp tục lớn lên như vậy, sau này có thể tìm được người yêu thật lòng sao? Lỡ như cùng ai ở bên nhau cũng nghĩ đối phương chiếm tiện nghi của mình thì phải làm sao?
....Thôi, không tìm được người yêu cũng không là gì, vạn nhất kết hôn rồi, không chừng sẽ có nhiều kẻ điên hơn, có khi bởi vì cầu không được mà tổn thương đến cậu cũng vậy
Quá khó, thật sự là quá khó
Giang Âm nhìn mẹ Giang bỗng nhiên mặt ủ mày ê, không khỏi mộng bức, hoàn toàn không biết bản thân đã làm gì sai
Ba Giang ho khan một tiếng, dẫn dắt đề tài sang hướng khác: "Cho dù con lớn lên có dung mạo hơn mọi người cũng không được lười đó, phải cố gắng luyện tập ca hát, bằng không đứng trên sân khấu trước mặt mọi người mà hát không đến nơi đến chốn sẽ bị gọi là bình hoa? Mọi người cũng không chỉ vì con xinh đẹp liền bỏ qua mọi lỗi lầm của con được, nói tóm lại con phải nỗ lực hơn"
Mặt ba Giang nghiêm túc, cứ như Giang Âm một khi hát dỡ sẽ bị mọi người phê bình ngay lập tức, sỉ nhục cậu chỉ là bình hoa di động vậy
Giang Âm cười cười, ba Giang còn tưởng cậu biến bản thân mình trở nên lôi thôi xấu xí như vậy là để tránh cho quá nhiều tranh cãi sao, vì cậu không trực tiếp nói rõ cho ba Giang là mình đã biết, nên mọi người vẫn còn tưởng cậu chưa biết sự thật là không ai lắng nghe mình hát
Giang Âm kẹp một ngụm đồ ăn, gật đầu tán thành nói: "Đúng vậy nha, ba nói không có sai miếng nào luôn. Con tuỳ tiện hát người khác chỉ biết càng khinh thường, phải hát thật hay mới có người nguyện ý lắng nghe được"
"Ừa" ba Giang vừa lòng gật gật đầu "Con trai hiểu rõ thì tốt!"
----------------------------------------------------------------------------
Chớp mắt mấy ngày đã đến lúc đón đêm giao thừa, Giang Âm đi theo người thân trở về quê quán
Họ hàng ở quê đồng loạt ra trước cửa nghênh đón bọn họ, trên mặt ai ai cũng có vẻ chờ mong
Mẹ Giang ở trên xe nhìn hình ảnh một đám người chen chúc đứng trước cửa, thật sự không nhịn được nói: "Mẹ nghe nói, người có tiền về quê thì thường phải đề phòng người thân trong nhà chơi xấu ngáng chân, gia đình chúng ta thì ngược lại, mỗi lần về quê đều sợ bọn họ làm thân quá, doạ đến Âm Âm! Con nhìn xem, người không biết còn tưởng bọn họ chờ được ngắm Vệ Giới (*)đó?"
(*): một trong tứ đại mỹ nam Trung Quốc
Giang Âm xấu hổ gãi gãi đầu, cậu muốn đeo mắt kính lên, nhưng lại nghĩ tới bản thân về quê để thăm ông bà, lấy kính che mặt có hơi không tốt, có chút không lễ phép
Nhưng mà mấy người thân dưới quê mỗi năm đều gặp cậu một hai lần, chắc sẽ không làm quá mức khoa trương, hẳn là chỉ nhiệt tình một chút
Giang Âm nghĩ thông suốt, đi theo người nhà xuống xe, chỉ thấy mấy người họ hàng mắt tạch một chút sáng lên, đồng loạt nhào lên trước
----------------------------------------------------
Đến tận lúc kim đồng hồ gần điểm 12 giờ, Giang Âm bị mọi người bắt nhận bao lì xì cuối cùng cũng tìm cớ thoát được, tìm một địa phương thanh tịnh để ngồi nghỉ
Lúc này, Giang Âm đã mang mắt kính lên lại, mái tóc vén lên cũng được thả xuống như nguyên bản
Huhu, mọi người thật sự vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến Giang Âm đã thân kinh bách chiến qua bao trận cũng có chút khiếp sợ. Cẩn thận ngẫm lại, mọi người hình như càng qua mỗi năm càng thêm nhiệt tình, khi còn nhỏ chỉ sờ đầu rồi khen cậu đáng yêu, cậu càng lớn, mọi người càng thêm thân cận, mắt chưa bao giờ dịch khỏi người cậu
Mọi người cứ muốn bắt tay an ủi cậu, vậy thì cũng được, nhưng người nắm rồi thì không chịu buông ra, nắm đến mức xém lột một tầng da tay
Giang Âm thở dài một hơi, cảm giác vui sướng lúc thu được lì xì cũng không thể át được nội tâm bất đắc dĩ cùng xấu hổ của cậu
Nhất là những tình huống thế này, lúc còn bé cậu cũng sẽ thường oán trách với Giang Triều nhưng lớn lên rồi thì cứ để bản thân chịu đựng
Nhưng mà hiện tại cậu không muốn chịu, cậu muốn tìm người nói chuyện một chút, để thả lỏng tâm tình
Giang Âm lấy điện thoại, não chưa kịp trải qua suy nghĩ cẩn thận đã tìm được số của Lăng Dương
Trước một khắc ngón tay ấn xuống, Giang Âm thấy đồng hồ nhảy số gần đến 0 giờ, tức khắc dừng lại
Giờ này, chắc hẳn Lăng Dương đang vui vẻ ăn mừng cùng với người nhà rồi, hoặc là gọi điện thoại cho mấy người bạn trúc mã của hắn để chúc Tết, lúc này cậu gọi đến hơi có chút khó xử
....Cậu cũng nên về thôi, phải cùng người nhà vượt qua một năm để đón năm mới chứ
Giang Âm ẩn ẩn nghe thấy có người kêu cậu về, tiếng chuông điểm giao thừa vang lên, cậu cau mày thong thả đứng lên, bỗng điện thoại ngay lúc này đổ chuông
Không phải là tiếng chuông mặc định, đây là tiếng chuông được cậu cài riêng cho người nào đó
Tầm mắt Giang Âm nhanh chóng bay về lại trên màn hình điện thoại, tâm tình một giây trở nên hứng khởi
Lăng Dương yêu cầu gọi video!
Giang Âm không nghĩ nhiều, nhanh chóng ấn đồng ý, cũng đi sang một hướng khác cách nhà cậu xa chút, lẻn vào một góc nhỏ
Lăng Dương ghé vào trước màn hình, khuôn mặt không biểu tình lúc thấy cậu lập tức hé nụ cười
"Năm mới vui vẻ! Có nhớ tôi không?" Lăng Dương cười hỏi
Giang Âm gật gật đầu, cảm thấy chỉ mới không thấy Lăng Dương một khoảng thời gian thôi mà hắn càng thêm đẹp trai, mày kiếm sắc bén, đôi mắt đen nhánh làm người khác đắm chìm
"Năm mới có vẻ cậu càng đẹp trai hơn đó nha Lăng Dương" Giang Âm thành thật khích lệ
Lăng Dương hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó cười càng thêm vui vẻ. Hắn tựa hồ muốn nói với cậu chuyện gì đó, Giang Âm nghe được âm thanh của Lăng Bạch: "Đang gọi điện à? Có thể cho chị nhìn Giang Âm một cái được không, chỉ liếc một cái thui, vậy là năm mới của chị vui vẻ rồi!"
"Tránh ra tránh ra" Giang Âm có thể nghe thấy thanh âm đáp lại của Lăng Dương, tầm nhìn đột nhiên đen nhánh, Lăng Dương tựa hồ lấy tay che kín điện thoại
Lúc màn hình điện thoại sáng lên bóng dáng của Lăng Dương không còn ở vị trí ban đầu, hình như đây là phòng ngủ của hắn
"Phòng của tôi đó" Lăng Dương quay màn hình một vòng quang phòng, không chút để ý công khai cho Giang Âm thấy khu vực tư nhân của bản thân
Phòng vô cùng lớn, còn được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, nhiều đồ nội thất trong phòng đều thuộc hàng cao cấp
Lăng Dương quay một vòng, sau đó cố ý vỗ vỗ giường ngủ, vui vẻ nói: "Cậu xem, giường tôi lớn không, nếu cậu có đến nhà tôi chơi, ngủ lại cũng không cần lo lắng chen lấn nhau"
Giang Âm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Nhà cậu không có phòng cho khách à?"
Lăng Dương bĩu môi: "Hai chúng ta quan hệ tốt vậy mà, sao ngủ riêng chi? Đương nhiên phải ngủ cùng nhau rồi"
Giang Âm cũng không cảm thấy bài xích, cậu ha ha cười rộ lên
Lăng Dương để sát mặt vào màn hình di động, chặn khung cảnh phía sau. Hắn tinh tế nhìn Giang Âm, xem đến lúc mặt cậu có chút nóng, lúc này mới nói: "Giang Âm..Tôi sao có cảm giác cậu có hơi khác bình thường nhỉ? Trắng hơn á"
Giang Âm sửng sốt, cậu mới nhớ lại lúc nãy mình chưa kịp hoá trang, may mắn là đeo kính với thả tóc xuống rồi, bằng không hiện tại lập tức bại lộ
Giang Âm cố gắng làm bản thân trông có vẻ bình tĩnh nói: "Filter của di động đó, cậu muốn trắng cỡ gì thì trắng cỡ đó, tôi thấy cậu cũng trắng nè, trắng lạnh luôn =)))"
Lăng Dương: "......" Trắng lạnh là cái quần què gì, cái filter này khoa trương vậy à
Lăng Dương nhớ tới nhiệm vụ trọng điểm lần gọi video này, vì thế bỏ qua chuyện filter, dặn dò Giang Âm nói: "Tôi không ở bên cạnh cậu, cậu phải nhớ kỹ không cần đi chơi cùng người lạ nha, đặc biệt là ngày Lễ Tình Nhân, ngày đó không cần chạy lung tung, hôm đó đặc biệt nhiều nguy hiểm, mấy người xấu thích nhất là lừa mấy tên không có kinh nghiệm như cậu-----"
Lăng Dương nói cái gì Giang Âm còn chưa nghe hết, liền bị người khác cắt ngang
"Cháu trai, con trốn ở đây làm gì vậy?" một bàn tay vỗ vỗ bả vai Giang Âm, Giang Âm quay đầu lại, liền nhìn thấy bác cả đừng đằng sau "Trở về chung vui cùng mọi người nè, mọi người đang nghĩ coi Lễ Tình Nhân con sẽ đi chơi với con gái nhà ai nè. Ha ha, nếu con còn chưa quyết định được, thì để bác cả giới thiệu cho con một người nha?"
Bác cả hào phóng cười rộ lên: "Một cô gái rất xinh đẹp đó nha"
"Ách..." Giang Âm còn chưa kịp nói lời từ chối liền cảm nhận được có một ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu
Lăng Dương cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu muốn đi hẹn hò ngày Lễ Tình Nhân?"