Một buổi học lần này kéo dài tới 3 tiết, bởi vậy sau khi kết thúc, mọi người cũng không ai muốn rời khỏi phòng học.
Giang Âm mơ mơ màng màng ghé vào bàn ngủ, đột nhiên cậu cảm thấy được không khí chung quanh như an tĩnh xuống.
Kỳ quái, bắt đầu học rồi sao, sao lại nhanh vậy?
Cậu ngẩng đầu, liền thấy bên cạnh bàn đứng một người, mà chỉ người này thôi nhưng cơ hồ thu hút hết toàn bộ ánh nhìn của các bạn học về phía này.
Giang Âm nghi hoặc tiếp tục hướng lên trên xem, rốt cuộc thấy được khuôn mặt của người đứng kế.
Ngũ quan tinh xảo, tóc đen nhánh, là tiểu vương tử dương cầm người người yêu thích kia a.
Chỉ là tiểu vương tử màu da không hề trắng đến gần như trong suốt, mà là hơi có chút màu phấn hồng, nhìn qua tựa như uống nhiều rượu có chút say.
Giang Âm cùng y rất gần nhau, thậm chí có thể thấy cánh tay rũ xuống đặt bên xường của y cũng hơi run run.
Giang Âm nhíu nhíu mi, ngồi thẳng mình.
Mọi người đều nhìn thấy tiểu soái ca từ nãy đến giờ tản ra khí tức "Không cần lại gần tui, tui không quan tâm gì hết" vừa đến thời điểm tan học lập tức thu dọn đi về phía tên nhóc tóc nồi, sắc mặt còn trở nên đỏ bừng, biểu tình căng chặt như lâm đại địch
......!Biểu tình này vừa thấy liền biết không bình thường, mặt đỏ thành như vậy, không phải thẹn thùng chính là tức giận.
Thẹn thùng khẳng định không có khả năng, khả năng có thể là nhìn đến tên tóc úp kia thì tức giận đi.
Nhưng hai người này vừa nhìn vào khác nhau một trời một vực chẳng lẽ có thù hằn gì, chẳng lẽ là......!Chẳng lẽ là lúc trước tên tóc úp tô này nhân cơ hội ăn vạ Lăng Dương rồi cố ý ngã nhào vào ngực hắn bị người này phát hiện, mà người này lại thích Lăng Dương?
Nhất định là như vậy rồi!
Vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa tức khắc hiện lên trong lòng mọi người, loại tiết mục vả mặt này ai mà không thích? Huống chi người bị vả mặt vẫn là tên nhà quê bọn họ luôn coi thường.
Mọi người đánh trống tinh thần, chờ đợi một khắc Giang Âm bị vả mặt.
Tiểu vương tử dương cầm cao ngạo lại quạnh quẽ từ trên cao nhìn xuống Giang Âm, mặt càng đỏ hơn, từ trong túi móc ra một cây bút, run giọng nói: "Bạn học Giang Âm, tui, tui là fan của cậu, cậu có thể ký tên cho tui được không? Liền ký, ký ở trên tay của tui, hoặc là......"
Thanh âm người nọ nhỏ lại, nhưng ở thời điểm không khí an tĩnh đến nỗi một cây kim rơi cũng có thể gây ra tiếng động, rõ ràng mà truyền vào tai từng người "Hoặc là ký lên mặt tui cũng được, tui kêu Diệp Chấp, lúc ký cậu có thể ghi chữ thật to, lại vẽ thêm trái tim được không?"
Mọi người: "???"
Học sinh ban dương cầm biết tính cách ngươi này cao ngạo ra sao: "?????"
Giang Âm: "......"
Giang Âm không nhận lấy bút, cậu còn tưởng giãy giụa hấp hối một chút: "Bạn học, bạn có phải nhận sai người hay không?"
Mọi người vây xem sôi nổi gật đầu, đúng vậy đúng vậy, khẳng định nhận sai, người này sao có thể là fan của đồ nhà quê như cậu?
"Không có nhận sai......!Tui nhớ rõ thanh âm của cậu." Diệp Chấp nhỏ giọng lại kiên định nói.
"Hả?" Giang Âm có chút kinh ngạc.
Dựa theo kinh nghiệm của cậu mà nói, không phải người quen thuộc, thường xuyên nói chuyện với cậu, sẽ rất ít ai nhớ kỹ thanh âm cậu, bọn họ thông thường nhớ kỹ đều là mặt cậu.
Người này cư nhiên có thể nhớ, thật là thập phần không dễ dàng.
Nói không chừng người này còn từng nghe cậu hát!
Giang Âm nghĩ nghĩ, chỉ chỉ vị trí bên cạnh, đứng đắn mời Diệp Chấp nói: "Bạn học mời ngồi, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút."
Diệp Chấp ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không thể tin được nhìn vị trí kia.
Hành động này của Diệp Chấp, ở trong mắt của mấy người không hiểu biết đó chính là không muốn.
Có người tự cho là quen thuộc Diệp Chấp lập tức liền cười một tiếng, đối với bằng hữu bên người nói: "Diệp Chấp cùng cậu ta khách khí hai câu, cái tên đó liền thật sự không đem chính mình coi thành người ngoài? Ai không biết Diệp Chấp từ trước đến nay thích một mình, từ lúc nhập học tới giờ mày đã thấy y ngồi với ai chưa?"
Bạn của gã thầm chấp nhận gật gật đầu, lúc trước đi học liền có không ít nam sinh nữ sinh muốn cùng Diệp Chấp ngồi chung với nhau, đều bị y một câu "Xin lỗi, tui thích một người một chỗ" dỗi trở về.
Lời mời của tên này chẳng lẽ hữu dụng hơn lời mời của mấy tuấn nam mĩ nữ kia sao? Thôi bỏ đi, sao có thể!
Mà Diệp Chấp ở tại chỗ cứng đờ một lát sau rốt cuộc động đậy, cậu bay nhanh trở lại chỗ ngồi nguyên bản của mình, một phen dọn lên sách giáo khoa, nhanh chóng phản hồi đường cũ, ngồi bên cạnh Giang Âm.
Người vừa rồi mới thề son sắt kết luận Diệp Chấp sẽ không quay lại: "......"
Mặt đau quá!
Lúc này tiếng chuông vào học vang lên, mọi người vây xem chỉ có thể không cam lòng thu hồi ánh mắt.
Diệp Chấp đang êm đẹp vốn là một tiểu vương tử quạnh quẽ, hiện giờ không chỉ có đầy mặt đỏ bừng, còn run đến ghế ngồi đều chuyển động theo
Giang Âm muốn hỏi chuyện đều không hỏi nổi, chỉ có thể thử trước tiên ổn định cảm xúc của Diệp Chấp: "Cậu không cần khẩn trương, cậu xem tôi hiện tại biến thành như vậy, chẳng đẹp chút nào, đối mặt với tôi có gì mà phải khẩn trương đâu."
Diệp Chấp xem Giang Âm liếc mắt một cái, lại nhanh chóng dời đi tầm mắt, run đến lợi hại hơn.
Giang Âm: "......!Như thế nào nhìn càng giống như tôi đang khi dễ cậu."
Diệp Chấp mở to hai mắt, trên mặt là chờ mong muốn che dấu đều không được: "Cậu muốn khi dễ tôi sao?"
Giang Âm: "......" Hôm nay không có biện pháp nói chuyện a!
Diệp Chấp phục hồi tinh thần lại, ho nhẹ một tiếng che dấu thất thố của mình, hỏi Giang Âm: "Cậu muốn nói gì?"
Rốt cuộc trở lại truyện chính, Giang Âm khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.
Người này có thể nhớ kỹ thanh âm cậu, như vậy có khả năng rất lớn cũng từng nghe cậu ca hát.
Chỉ cần nghe qua, vậy lời nói Trương Thành phía trước nhắn, không có người nghe được cậu hát cái gì liền tự sụp đổ, cậu cũng không cần sợ hãi hát rất hay nhưng người nghe thì không có lấy một mống, chỉ cần tiếp tục nỗ lực, lúc nào đó sẽ có càng ngày càng nhiều người có thể lắng nghe cậu hát mà không chú ý thứ khác.
Giang Âm nhỏ giọng: "Cậu gặp tôi ở đâu?"
"Tôi có tham gia bữa tiệc tối do trường học các cậu tổ chức, khi đó cậu vừa lúc có tiết mục." Diệp Chấp trả lời.
"Cậu......" Giang Âm tâm nhắc tới cổ họng, "Cậu có nghe ra tôi hát cái gì lúc đó không?"
Diệp Chấp mím môi, ánh mắt mơ hồ lại lần nữa nhẹ nhàng dừng trên mặt Giang Âm.
Y còn nhớ rõ cảnh tượng ngay lúc đó, ngày đó đi tới trường học của Giang Âm là do có tiết mục của bạn y biểu diễn, còn không đến tiết mục của bạn, vì thế y liền cuối đầu chơi di động.
Cứ cho rằng sẽ chẳng có tiết mục nào làm y chú ý cho đến khi nghe được một tiếng hát.
Cha mẹ của y có giao tiếp với các nghệ sĩ, từ nhỏ y liền nghe qua bao nhiêu thanh âm của các ca sĩ.
Mà trong nhiều giọng hát đó, thanh âm y vừa nghe có thể xứng danh cầm cờ đi trước, làm người khác đều cảm thấy mát mẻ dễ chịu.
Lúc ấy y hứng thú bừng bừng muốn ngẩng đầu xem là ai đang hát, kết quả thật sự nhìn đến người hát trên sân khấu kia nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Phía trên sân khấu đen nhánh, chỉ duy nhất một chiếc đèn sáng lên, ở trung tâm nguồn sáng, một người vừa đánh dương cầm vừa hát.
Tia sáng duy nhất chiếu lên người cậu, làm người khác vừa thấy liền không thể dời đi tầm mắt.
Thẳng đến khi Giang Âm xuống sân khấu, y mới hồi phục tinh thần lại.
Y lúc ấy cũng không nhớ rõ Giang Âm hát những bài gì, chỉ nhớ những lời nói khách sáo khi cậu bước xuống sân khấu
"Không có." Diệp Chấp lúng túng nói, "Tui chỉ có thể nhớ kỹ tiếng cảm ơn của cậu lúc cậu rời đi mà thôi."
Giang Âm nháy mắt suy sụp xuống.
Vì cái gì! Dựa theo phản ứng số đông, người này rõ ràng cũng là soái ca ngàn dặm mới tìm được một, nhìn chằm chằm mặt của cậu đến nỗi quên hết mọi thứ để làm gì! Xem chính mình không phải đủ rồi sao!
Thế đạo bây giờ thật sự quá gian nan, thật quá gọi người thương tâm!
Diệp Chấp không biết Giang Âm bi thương, tiếp tục ngay thẳng cho Giang Âm một đòn trí mạng: "Hát thì lúc nào cũng có thể nghe, huống chi hát vẫn là các bài đã nghe qua.
Nhưng người thì không phải tùy thời đều thấy, cho nên......"
Diệp Chấp còn không nói xong, Giang Âm cũng đã biết được ý sau của y.
Cho nên, nhìn mặt cậu thật sự so với việc nghe cậu hát còn quan trọng hơn.
Lời nguyền không ai nghe cậu hát thật sự không bị phá vỡ, Giang Âm lúc này tâm đều nát.
Diệp Chấp cũng không có ngốc đến hết thuốc chữa, nhìn đến phản ứng của Giang Âm, y cũng rốt cuộc hiểu được.
Bí mật này vốn bị mọi người giấu trong lòng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Giang Âm phát hiện.
Diệp Chấp do do dự dự an ủi nói: "Không có việc gì, dù sao giáo viên công tác chỗ này, kiến thức cũng rộng rãi phong phú, nói không chừng sẽ có biện pháp giải quyết rắc rối của cậu."
Giang Âm thở dài, tán đồng phương pháp này.
Đợi qua một thời gian, chờ đến cậu cùng giáo viên dạy học quen thuộc rồi, lộ ra gương mặt thật liền đi hỏi một chút xem sao.
Mắt thấy Giang Âm cảm xúc ổn định, Diệp Chấp lại lần nữa đè thấp thanh âm, ngượng ngùng lại chấp nhất hỏi: "Cho nên, cậu có thể ký tên cho tui được không? Liền ký lên trên tay của tui, hoặc là, hoặc là cậu tưởng ký lên địa phương khác, chúng ta đi chỗ nào không có người rồi ký ha?"
Giang Âm: "......" Không, cậu một chút cũng không muốn.
Xong một ngày lên lớp, cùng Diệp Chấp đi dạo vườn trường, sau khi Giang Âm cơm nước xong lại trở về ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, Giang Âm liền phát hiện người bạn cùng phòng thường xuyên tới vô ảnh đi vô tung, Lăng Dương thế nhưng đang ở ký túc xá.
Thế giới này thật đáng sợ, chỉ sợ chỉ có người bạn thẳng nam sắt thép này mới có thể mang lại chút ấm áp cho cậu.
Lăng Dương thoạt nhìn như mới vừa tắm rửa xong, trên người còn mang theo bọt nước ước át, đuôi tóc đen nhánh còn nhỏ từng giọt xuống sàn, giọt nước theo đường cong cơ bắp lưu sướng chảy xuống, cả người phảng phất chính là một cái máy di động chuyên tỏa hormone.
Nếu ngay lúc này có một nữ sinh, hoặc là một nam sinh khác yêu thích nam sắc ở đây, nhìn đến hình ảnh như vậy, mặt đỏ tim đập hô hấp khó khăn đều tuyệt đối không thiếu được.
Lăng Dương không nghĩ tới Giang Âm ngay hiện tại trở về, hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó nhăn lại mi.
Lúc trước người này nói không thích nam nhân, nhưng ai biết có phải thật sự hay không, những người nói dối như vậy để khiến hắn thả lỏng cảnh giác vô cùng nhiều.
Vừa lúc, thừa dịp lần này nghiệm chứng lời nói của người này một phen.
Giang Âm thấy bạn cùng phòng nhìn chằm chằm vào cậu, vì thế thân thiện chào hỏi nói: "Chào buổi tối, cậu ăn cơm chưa?"
Giang Âm ngữ khí bình tĩnh, phảng phất đối mặt với cậu không phải một đại soái ca hoạt sắc sinh hương, mà là một khối đầu gỗ thường thường vô kỳ.
Lăng Dương: "......" Rõ ràng hắn nên yên tâm, nhưng là lại vi diệu khó chịu là chuyện như thế nào? Hắn lớn lên trông thường thường vô kỳ đến vậy sao?
Giang Âm liền thấy bạn cùng phòng của cậu lau khô tóc lên giường, lưu lại một câu "Không có" liền kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán này.
Thật sự cao lãnh a.
Giang Âm cảm thán một câu, sau khi xác nhận Lăng Dương không có ý tứ xuống giường, lập tức trộm đi tắm rửa.
Ký túc xá bọn họ, mỗi một căn đều có phòng tắm rửa độc lập, cho nên thật ra không cần lo lắng sẽ đụng tới người khác, chỉ cần chú ý Lăng Dương chút là được.
Trước khi tắm rửa, nhất định phải tẩy trang.
Hương vị gây mũi từ đồ tẩy trang bị dòng nước trong sối đi, Giang Âm ngẩng đầu, nhìn mình trong tấm gương treo trên tường.
Người trong gương môi hồng da trắng, mái tóc dài che đôi mắt bị nước quấy rầy, lộ ra đôi mắt giấu phía sau.
Đẹp sao? Khẳng định là đẹp, bằng không cậu cũng sẽ không mất đi khả năng thẩm mỹ vì thời gian dài ngắm nhìn chính mình.
Nếu......!Tiếng hát của cậu vĩnh viễn vô pháp siêu việt dung mạo chính mình, lại kêu cậu nên làm gì bây giờ, cậu thật sự muốn vĩnh viễn hóa trang che dấu, không lấy gương mặt thật gặp người sao?.