Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 60

Thanh niên áo bào trắng chế nhạo, gã thật sự nhìn không ra được nguyên mẫu nhân vật mà biên kịch đưa cho mình, lạnh lùng siết chặt tay, cứng rắn nói: "Mặc kệ việc hình tượng nhân vật được xây dựng từ ai, bây giờ tôi là người diễn vai này, tôi không diễn được là do kịch bản có vấn đề! Kịch bản nên dựa theo khí chất và ngoại hình của tôi để sửa!"

Đạo diễn và nhà biên kịch đều tức giận nhìn chằm chằm vào gã.

Giang Âm nhìn thanh niên kia, nói nhỏ với Lăng Dương: "Người này thật đáng thương, phải diễn một vai khó như vậy."

"Đáng thương? Đáng thương cái quần ấy. "Lăng Dương ôm chặt bả vai Giang Âm, hắn hừ một tiếng, "Em có biết vai này, đạo diễn vốn định để cho ai diễn không? "

Giang Âm lắc đầu.

Lăng Dương chậm rãi nói: "Đạo diễn ban đầu là muốn tìm cái người sau lưng sáng tạo ra em, sau khi được sự đồng ý, ông ấy liền dùng hiệu ứng đặc biệt của máy tính để tạo ra em trong vai quốc sư, muốn để người xem va chạm giữa hiện thực và giả dựng. Nếu thật sự không liên lạc được thì liền tự mình thiết lập một nhân vật 3D có giá trị nhan sắc không kém quá nhiều, đây cũng là nguyên nhân biên kịch dám viết như vậy. Nhưng người kia chỉ dựa vào hậu trường cứng, uy hiếp đạo diễn cho mình diễn vai này, em đoán xem là vì sao? "


Giang Âm: "..."

Cả người Giang Âm đều cảm thấy không ổn khi nghe đến đoạn tổ đạo diễn muốn tìm người tạo ra cậu trong vai quốc sư, thật sự không nghĩ tới còn có cách làm này, sững sốt một hồi mới hỏi Lăng Dương: "Vì sao vậy anh?"

Lăng Dương lay lay bả vai Giang Âm, không khỏi cười nói: "Bởi vì cậu ta có ý với anh, lúc quay cảnh vừa rồi không phải em cũng ở bên cạnh sao, em không nhìn ra à?"

Giang Âm nhớ lại một chút, ánh mắt của thanh niên kia khi diễn nhìn Lăng Dương quả thật không đúng lắm, chỉ là lúc đó thanh niên kia nói đây là nhân vật thiết lập, cậu cũng không để ý.

Lăng Dương nhìn ra ý nghĩ của Giang Âm, tức giận nói: "Em có thể chú ý nhiều hơn không, không cảm thấy ghen tị sao?"

"Em quá tin tưởng anh." Giang Âm xấu hổ gãi gãi mặt, cậu rất tin tưởng chuyện Lăng Dương sẽ không nɠɵạı ŧìиɦ, cho nên mới không suy nghĩ nhiều như vậy.


Nếu bây giờ Lăng Dương nhìn ra được rồi, Giang Âm cũng để ý, lo lắng nói: "Vậy làm sao bây giờ, anh muốn bị cậu ta chiếm tiện nghi sao?"

Lăng Dương không chút lưu tình nhéo nhéo vành tai Giang Âm, hắn nhẹ giọng nói: "Làm sao anh có thể bị cậu ta chiếm tiện nghi được chứ, trong bộ phim này căn bản không có cảnh thân mật, nếu thật sự bị làm cho phiền phức, cậu ta không đi thì anh đi. Nếu không phải lúc anh biết được chuyện này thì gã đã nhét mình vào đoàn phim thành công, không thì anh đã lập tức chặn đứng đường vào của gã rồi. "

Giang Âm đập mạnh Lăng Dương một cái, một lần nữa tập trung sự chú ý vào người thanh niên kia.

Đạo diễn tức giận đến đỏ mặt: "Nếu cậu muốn diễn tốt, cậu không thể không học theo thần thái của người ta sao!"

Người thanh niên trợn nói: "Học cái gì chứ? Đầu óc mấy người có vấn đề à, một tên không có thật dù diễn thế nào cũng chẳng ra dáng ra hình, cứ đinh ninh muốn diễn cái tên đó thì bộ phim này chỉ có flop không thể nghi ngờ. Tôi đến đây diễn là may mắn của mấy người, thế mà ông còn bắt tôi phải phỏng theo một kẻ không có thật sao? "


"Người ta không có đơ như cậu nghĩ đâu , anh... Anh chưa xem buổi livestream của cậu ấy rồi! ", biên kịch nhỏ cũng tức giận nói.

"Tại sao tôi phải xem livestream của cậu ta, rảnh rỗi sinh nông nỗi? Cô coi tôi là minh tinh tuyến 18 sao?" Thanh niên áo trắng xoay người khinh thường nói, "Tôi tự có cách diễn của mình, bớt nói nhảm đi, nghe theo tôi, tôi sẽ đầu tư cho mấy người thêm hai trăm vạn nữa. "

Đạo diễn tức quá, nhưng vẫn quyết định cho thanh niên thử lại để xem thế nào.

Lúc này đây ông không để thanh niên áo trắng cùng Lăng Dương diễn cảnh vừa rồi, mà là để cho thanh niên diễn một cảnh khi được phong lên làm quốc sư.

Cảnh quay vô cùng đơn giản, dựa theo kịch bản, các quan đại thần cực kỳ bất mã với việc quân chủ bổ nhiệm một người trẻ tuổi như vậy làm đại quốc sư đương triều, mà sự bất mãn này, khi nhìn thấy quốc sư mặc áo bào trắng leo lên đài cao trong nháy mắt biến mất, chỉ còn sự khuynh mộ đối với người trên cao.
"Đoạn này nhìn qua thì không khó diễn, nhưng thật ra một chút cũng không đơn giản, cậu phải thể hiện được khí chất khiến người ta khuất phục, như vậy mới có thể thuyết phục khán giả, nếu không vở kịch này từ căn cơ đã nát, sớm muộn gì cũng sụp đổ." Đạo diễn nghiêm túc nói.

"Tôi biết, tôi biết rồi, tôi đẹp như vậy mà ông còn lo lắng quốc sư do tôi đóng không lấy lòng được khán giả sao?"Thanh niên áo bào trắng khinh thường nói, đứng dậy đi tới địa điểm diễn cảnh quay tiếp theo.

Thanh niên áo bào trắng kia đi ngang qua bên cạnh Lăng Dương và Giang Âm, nhìn qua, trực tiếp lơ Giang Âm đi mà nháy mắt với Lăng Dương: "Lăng Dương, tụi mình đi cùng chứ?"

Lăng Dương hoàn toàn không nghe thấy, hắn tiếp tục ôm Giang Âm nói chuyện. Giang Âm thấy mặt thanh niên tối sầm lại trừng mắt nhìn cậu một cái rồi xoay người rời đi, cậu không khỏi tò mò, liền lôi kéo Lăng Dương đi theo.
Cảnh quay bên kia đã được dựng xong, quốc sư đài ở trên cao, phải đi một quãng cầu thang dài mới có thể leo lên cái đài đó.

Bởi vì được thiết kế đặc biệt nên chỉ cần bước lên cầu thang đó một bước, những bậc cầu thang sau bước đó sẽ trở nên trong suốt, dung mạo của người ở trên đài dần dần hiện ra, dân chúng và đại thần ở đối diện cũng có thể nhìn thấy. Cho đến khi bước lên bục cao nhất,dung mạo quốc sư cũng hiện ra rõ ràng hơn cả.

Các diễn viên đóng vai các vị đại thần đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ quá trình quay phim chính thức bắt đầu.

Đạo diễn đã đưa ra chỉ dẫn cuối cùng và chính thức bắt đầu cảnh quay.

Thanh niên áo bào trắng chậm rãi bước từng bước lên bậc thang, theo mỗi bước gã đi, bậc thang dần dần trở nên trong suốt.

Dung mạo thanh niên áo bào trắng tuấn mỹ, khí thế cao ngạo, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa, vẻ mặt cứ như sắp mất nước đến nơi.
Ban đầu, mặt các đại thần không vốn mang chút nghi hoặc lo lắng, nhưng khi thanh niên áo trắng xuất hiện, họ trợn mắt há hốc mồm, hít vào một hơi khí lạnh.

Giang Âm: "..."

Tuy rằng cậu là người ngoài nhìn vào không hiểu kỹ thuật trong giới, nhưng mà diễn xuất của đám người này cũng quá kém đi, có còn để người khác diễn hay không.

Lăng Dương dán vào lỗ tai cậu hỏi: "Em sao vậy, cảm thấy bọn họ diễn không tốt à?"

"Nên nói thế nào nhỉ." Giang Âm nhỏ giọng trả lời, "Cá nhân em cảm giác, vẻ mặt của những người đó nên đờ đẫn, có lẽ nên cười ngốc nghếch một chút, như kiểu hồn bay phách tán bay lên bầu trời, đây đều là những hành động trong trạng thái vô thức, tóm lại không nên như vậy, cái này cũng quá... Quá cố tình đi. "

Giang Âm nói xong, thấy Lăng Dương nhìn mình như ăn hết nửa bình giấm, không khỏi kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"
Lăng Dương nhịn xuống, cuối cùng chua xót nói: "Em biết nhiều thật."

"Sao có thể chứ." Giang Âm đột nhiên được khen, khiêm tốn vui vẻ nói, "Cũng không gì nhiều, chỉ là theo bản năng cảm thấy diễn không tốt thôi "

Lăng Dương: "..." Hắn đang ghen tị, đang cực kỳ ghen tị vì Giang Âm nhìn người khác quá nhiều, chứ không phải đang khen cậu!

Lăng Dương còn chưa kịp nói gì nữa, một giọng nói đã xen vào.

Đạo diễn không biết từ lúc nào đã đứng lên: "Cậu Giang Âm nói rất hay, cậu cũng có nghiên cứu về diễn xuất sao?"

Giang Âm xấu hổ lắc lắc đầu.

Đạo diễn nói tiếp: "Các đại thần tuy có hơi cường điệu, nhưng kỹ năng diễn xuất vẫn đạt tiêu chuẩn. Trạng thái cậu nói thật ra rất khó diễn được, dù sao đó cũng là trạng thái trong ý thức. "

Giang Âm định phản bác, lại kịp thời kiềm chế lại: "Vâng, ngài nói rất đúng."
Đạo diễn thở dài, lo lắng nói: "Phản ứng này của các diễn viên đóng vai đại thần, chứng tỏ bọn họ không nhập tâm vào vai diễn, diễn xuất của Trình Vọng chưa thuyết phục được bọn họ. Nếu không thuyết phục được diễn viên trong phim, thì khó mà thuyết phục được khán giả... Haizz "

Giang Âm đại khái đoán được Trình Vọng có lẽ là tên của thanh niên áo bào trắng kia, cậu gật gật đầu, lời đạo diễn nói quả thật chính là vấn đề.

Ánh mắt đạo diễn thăm dò nhìn Giang Âm, do dự nói: "Thật ra... Tôi chỉ muốn hỏi, cậu Giang Âm này, cậu có thông tin liên lạc của quản lý streamer kia không? Để người đó hát rất nhiều bài hát của cậu, có lẽ người quản lý cũng là một fan hâm mộ của cậu?"

Giang Âm: "..."

Cậu không chỉ có thông tin liên lạc, cậu thậm chí có thể liên lạc với vị streamer đó mà không cần bất kỳ công cụ liên lạc nào.
Lăng Dương giúp Giang Âm hỏi: "Đạo diễn, ông muốn phương thức liên lạc của anh ta làm gì, không phải đã quyết định quốc sư sẽ do Trình Vọng diễn sao?"

Đạo diễn giải thích: "Tôi chỉ muốn dùng hình tượng của vị đó để làm mẫu một lần cho Trình Vọng, không phải dùng để quay phim chính thức, cậu Giang Âm, cậu có thể giúp hỏi một chút không?"

Giang Âm có chút tò mò không biết đạo diễn muốn dùng hình tượng của cậu làm mẫu như thế nào, vì thế lấy điện thoại di động ra tự mình nói chuyện phiếm với streamer Giang Âm, sau đó trịnh trọng nói với đạo diễn: "Cậu ấy nói có thể."

Đạo diễn xem lịch sử trò chuyện của Giang Âm và vị kia, hưng phấn bắt tay Giang Âm, đi vài bước dặn dò các nhân viên khác.

Trình Vọng quay xong cảnh này, gã ta từ trên bậc thang đi xuống, vẻ mặt đắc ý nói với đạo diễn: "Tôi cảm thấy tôi diễn rất tốt, tôi diễn vẻ xấu xa nham hiểm lên mặt, không phải cũng rất tốt sao? Nhất định phải yêu cầu cái gì thánh khiết lại hấp dẫn à, ông có phải tự tìm phiền phức không? "
Đạo diễn nhíu mày, còn chưa kịp nói lời nào, Trình Vọng đã xua tay nói tiếp: "Nghe tôi nói, trực tiếp thay đổi nhân vật! Không ai đáp ứng nổi yêu cầu ban đầu của ông đâu, đừng uổng phí công sức! "

Đạo diễn sắp bị tức chết, ông hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh, cảnh báo mình không thể trực tiếp đuổi những người ở hậu trường ra ngoài, ông bình tĩnh lại được rồi, lúc này mới nói: "Tôi đã tìm được thầy giáo làm mẫu cho anh, hy vọng anh có thể nghiêm túc học tập, cố gắng diễn được những điều cốt yếu của nhân vật này, chứ không phải là cố gắng đơn giản hoá nhân vật."

"Thầy giáo?" Trình Vọng nở nụ cười khinh thường, hiển nhiên cũng không cho rằng có thầy nào có thể làm được những yêu cầu mà đạo diễn nói, "Được, để anh ta diễn thử xem, ngược lại tôi muốn nhìn xem anh ta có thể làm được đến đâu. "
Đạo diễn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cùng nhân viên chế tạo một cỗ máy kỳ lạ.

Trình Vọng thấy tạm thời không có chuyện của anh ta, chuyển bước, đi về phía Giang Âm và Lăng Dương.

Giang Âm thấy tình địch cực kỳ tự tin đi tới, cậu nhướng mày, định chắn trước mặt Lăng Dương không cho gã tiếp cận Lăng Dương, đã bị Lăng Dương trở tay bảo vệ cậu ở phía sau.

Giang Âm nhìn vẻ mặt Lăng Dương nghiêm túc che chở cậu, không hiểu sao cậu lại nói: "Anh làm gì vậy, anh có biết vị trí chúng ta bị đảo ngược không?"

Trình Vọng cũng ngây ngẩn cả người một chút, lập tức lướt qua Lăng Dương mà nhìn Giang Âm phía sau hắn, anh ta khinh thường nói: "Anh đang đùa à? Tôi không thích loại bắp cải này, hừ, vừa nhìn đã thấy không hợp khẩu vị của tôi, ai lại muốn kết giao với tên ngốc không có nửa điểm hormone nào? Tôi chính là thích anh đó. "
Giang Âm: "...?" Gu gì, là cái ý mà cậu nghĩ đúng không?

Nói đi cũng phải nói lại, cậu đã gặp qua rất nhiều đàn ông có ý với cậu như vậy, có cơ bắp cường tráng, cũng có Tiểu Bạch Hoa nhu nhược đáng thương, nhưng chưa từng có ai nói với cậu không hợp gu, cũng thật kỳ lạ.

Máy móc bên đạo diễn ầm ầm khởi động, ngắt đi lời nói tiếp theo của Trình Vọng. Đạo diễn lại tập hợp nhân viên chuẩn bị bắt đầu cảnh quay này, đồng thời ra hiệu Trình Vọng chú ý quan sát.

Giáo viên rõ ràng là ở đối diện bậc thang, cần phải chờ đợi cho đến khi cậu leo lên đài cao thì mới có thể nhìn thấy rõ.

Trình Vọng khinh thường bĩu môi, có cái gì đẹp chứ, cái thầy chó má gì chứ, nào có người diễn được như vậy, tám phần là do đạo diễn vừa mắt người kia mà thôi.

Các diễn viên đóng vai đại thần đối lập hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, vẻ mặt kỳ quái.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, bậc thang đối diện có người càng ngày càng gần, mọi người dần dần nhìn rõ được bóng dáng.

Người đến thân hình mảnh mai, trên người mặc chiếc áo choàng trắng tao nhã, tiêu sái, cho dù chỉ là một cái bóng, cũng có thể khiến người ta phải nín thở.

Người tới càng lúc càng đi lên cao, cuối cùng cũng để lộ ra khuôn mặt.

Đó chỉ là một hình chiếu ảo, thân hình vẫn trong suốt, một tia nắng xuyên qua nửa khuôn mặt của cậu, nhưng cũng không thể làm hỏng nửa phần nhan sắc của anh.

Cậu là quốc sư thánh khiết, cũng là yêu tinh có thể hấp dẫn tất cả mọi người đi đến địa ngục.

Hậu trường quay phim yên tĩnh, chỉ có âm thanh máy móc hoạt động.

Ánh mắt các diễn viên đóng vai đại thần cùng Trình Vọng đờ đẫn, mọi sự chú ý của họ đều tập trung vào hình chiếu ảo kia.
Giang Âm không nghĩ tới đạo diễn lại dạy Trình Vọng theo cách này, cậu hứng thú nhìn hình chiếu 3D của mình, chọc chọc Lăng Dương, nhỏ giọng hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"

Lăng Dương nghiêm túc nhìn một chút, thành thật trả lời: "Cứng ngắc, không được lắm."

Giang Âm cũng cảm thấy như vậy, đồng ý vỗ vỗ vai Lăng Dương.

Khi cảnh quay kết thúc, ảo ảnh kia biến mất, tất cả mọi người lúc này mới như mới tỉnh khỏi giấc mơ.

Đạo diễn lên tiếng: "Trình Vọng, cậu có biết phải diễn như thế nào không?"

Trình Vọng liếm liếm môi, vẻ mặt mơ màng nhớ lại một chút: "Biết rồi."

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm: "Biết là được rồi, vậy chúng ta chuyển qua cảnh quay tiếp theo——"

"Tôi biết phải diễn cảnh hôn quân bị quốc sư mê hoặc như thế nào rồi, lần này nhất định có thể diễn tốt, chỉ cần một lần diễn với người đó là có thể qua cảnh!" Trình Vọng ngắt lời đạo diễn, vẻ mặt hưng phấn nói.
Đạo diễn trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới phản ứng lại: "... Cậu nói ngu ngốc gì vậy, nhân vật kia là của Lăng Dương. "

Trình Vọng lớn tiếng cáo trạng nói: "Đạo diễn, Lăng Dương mới nãy còn cảm thấy ảnh chiếu mà ông chiếu cứng đờ kìa, sao có thể được, hắn căn bản không biết thưởng thức vẻ đẹp, làm sao có thể diễn tốt vai quân chủ bị dụ dỗ!"

Trình Vọng dường như còn sợ không đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tiếp tục nói: "Tôi nghi ngờ hắn ta là thẳng nam siêu cấp, vậy làm sao có thể diễn tốt được cảm giác say mê với quốc sư? Tôi có thể, lúc tuyên truyền tôi thậm chí có thể cùng vị quốc sư kia giả làʍ ŧìиɦ nhân! "

Giang Âm nghe đến đó len lén liếc Lăng Dương một cái, quả nhiên, sắc mặt Lăng Dương nhanh chóng trầm xuống.

Bình Luận (0)
Comment