Tui Hông Muốn Dựa Mặt Ăn Cơm

Chương 9



Tưởng Nghiêm hoàn toàn choáng váng.
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Giang Âm, không còn lời nào để thốt.

Giang Âm rủ mái tóc xuống như ban đầu, bộ dáng này đối với Tưởng Nghiêm mà nói thì vô cùng quen thuộc.

Tưởng Nghiêm hít hà một hơi, hắn ngốc ngốc nhìn Giang Âm, cuối cùng vẫn thở dài: "Bạn học Giang, em......!Nguyên lai em có dung mạo như vậy, trách không được, trách không được lúc nào đi học em cũng hóa trang thành bộ dáng quê mùa."
Giang Âm gật gật đầu: "Thầy à, hiện tại thầy đã tin những lời em nói là thật chưa?"
Tưởng Nghiêm sao có thể không tin,là một giáo viên từng trải, gặp qua vô số tuấn nam, mĩ nữ, kể từ lần đầu tiên tiếp xúc diện mạo thật của Giang Âm cũng không có cách nào dời mắt ra khỏi, nói chi tới phản ứng của những người bình thường khác.

Tưởng Nghiêm lúc này mới có cảm giác kính trọng với thầy Vương trước kia từng dạy Giang Âm, trước đó hắn còn cảm thấy thầy Vương không làm việc đàng hoàng, hiện tại cảm thấy thật ra lão Vương đã quá tận tâm với công việc, mặt đối mặt với Giang Âm còn có thể bình tĩnh cho nhận xét, nể phục, thật đáng nể phục.

Tưởng Nghiêm nhớ tới ý tưởng của mình, cẩn thận hỏi Giang Âm: "Bạn học Giang, thầy hỏi em cái này, có phải em tu luyện công pháp mà có thể mê hoặc nhân tâm đúng không?"
Giang Âm mặt vô biểu tình: "Thầy à, chỗ này là hiện đại, không phải thế giới trong tiểu thuyết, em không có bản lĩnh lớn đến thế đâu."
Tưởng Nghiêm chỉ có thể mộc mặt thừa nhận sự thật, trên thế giới này còn có người có được dung mạo làm người khác mê say như trúng bùa mê.

Giang Âm ngồi đó, đem vấn đề rắc rối mình gặp phải chia sẻ với Tưởng Nghiêm: "Thầy Tưởng, chuyện này là vấn đề lớn của em, thầy có biện pháp nào giải quyết gọn gàng chuyện này không?"
Tưởng Nghiêm: "......" Quả là vấn đề lớn như một thế kỷ!
"Nếu không được, vậy thì em chỉ còn mỗi một cách là hóa trang, mãi mãi che giấu dung mạo thật, không cho mọi người xem được thôi." Giang Âm nói.

"Đừng, Thế thì quá phí phạm của trời! Thầy đang vì người dân trên toàn thế giới mà đau lòng!" Tưởng Nghiêm nhanh chóng ngăn cản.

Giang Âm: "......"
Tưởng Nghiêm sắc mặt nghiêm túc, hắn không nhìn Giang Âm, sau một lúc cúi đầu suy tư, mới lại lần nữa ngẩng mặt đối diện Giang Âm nói: "Giang Âm nè, thầy thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ, tình huống của em thật sự có hơi phức tạp."
Giang Âm gật gật đầu.

Tưởng Nghiêm tiếp tục nói: "Khuôn mặt này......!Nếu nói khiêm tốn thì nằm top đầu bảng xếp hạng nhan sắc toàn cầu, làm người khác chỉ cần nhìn thôi là sẽ bắt đầu phát ngốc.

Nhưng là, thật sự thì trình độ hát của em đối với dung mạo này, không cùng một cấp bậc."
Giang Âm nắm chặt bàn tay.

"Thầy nói ở đây, không chỉ bao gồm giọng hát của em, em hiểu ý thầy không bạn học Giang?" Tưởng Nghiêm nói.

"Sao ạ?" Giang Âm có chút hoang mang.

"Những câu hát khi em cất lên được tạo thành từ bản thân âm thanh của người hát và ca khúc được sáng tác, bài hát mà em hát thực chất đã được nhiều người chinh phục qua, trong đó không thiếu rất nhiều những nghệ sĩ nổi tiếng toàn cầu, em cảm thấy với thực lực hiện tại của em có khả năng nghiền áp các vị ấy sao?"
Giang Âm quyết đoán lắc đầu, cậu không tới mức tự đại như vậy, cho rằng lấy năng lực hiện tại mà đã có thể đứng ngang hàng với những ca sĩ nổi tiếng ấy.

Tưởng Nghiêm còn nói thêm: "Liền tính trình độ hát hò của em đã bằng với họ, thì giọng hát cũng không đủ sức ép họ một đầu.


Giọng nam, giọng nữ, giọng trầm thấp khàn khàn, cho tới giọng linh hoạt kỳ ảo, thanh âm là một thứ thiên biến vạn hóa, ca khúc khác nhau, giọng hát cũng không giống nhau.

Chất giọng của em rất tốt, nhưng nếu em muốn đè thấp các loại thanh âm khác ngoài kia, nói thẳng ra, điều đó không có khả năng."
"Em biết." Giang Âm thừa nhận.

"Huống chi bài hát em chọn độ phổ biến rất cao, mọi người hầu như đã nghe qua, không gây được cảm giác mới mẻ, huống chi người hát bản gốc cũng đã trải qua một loạt chỉnh sửa hậu kỳ mới xuất hiện trước mặt người bình thường, mà giọng hát của em thì không có, làm sao người khác bỏ được không nhìn em mà chỉ nghe nhạc?" Lời nói Tưởng Nghiêm như cắm đao vào người Giang Âm.

Giang Âm: "......" Sao cậu lại cảm thấy khổ không thể tả thế này!
"Cho nên......!Biện pháp duy nhất và hiện tại mà thầy nghĩ ra được là ——" Tưởng Nghiêm ngồi ngay ngắn: "Em đi tìm một nhạc sĩ, thuyết phục họ viết cho riêng em một ca khúc.

Nếu ca khúc ấy đủ kinh điển, đủ êm tai, em làm ca sĩ hát chính, mọi người biết đâu lại nghe lọt thì sao? Đương nhiên, nếu bản thân em vừa có thể hát vừa có khả năng sáng tác thì càng tốt, em chắc cũng biết có một dạng ca sĩ vừa có khả năng ca hát lại vừa mê sáng tác, thầy nói này, ca khúc của em nếu tới một mức độ yêu thích, nhất định có thể làm người khác không tập trung vào mặt em nữa, mà bắt đầu chú ý tới năng lực ca hát của em."
Giang Âm không nói chuyện, cậu đang tự hỏi.

.

truyện tiên hiệp hay
Bản thân Giang Âm cũng rất thích dạng ca sĩ mà thầy Tưởng đề cập, thời điểm Giang Âm mỗi khi nghe được những bài hát do họ làm ra, sau đó lại nhìn thấy ảnh chụp quảng cáo của những người như vậy, đối với loại người không có mắt thẩm mĩ như cậu còn cảm thấy bọn họ đẹp cực kì.

Đó chính là mị lực của một ca khúc.

Giang Âm đứng lên, cúi người chào tạm biệt Tưởng Nghiêm: "Cảm ơn thầy Tưởng."
Tưởng Nghiêm xua xua tay: "Không cần khách khí, bất quá bạn học Giang này, em cần phải chú ý, nếu muốn giọng hát vượt lên dung mạo chính mình thì bài hát đó phải đạt tới mức độ cao nhất, chỉ cần thiếu một chút, kỳ vọng mà em ấp ủ có khả năng sẽ thất bại."
"Em biết rồi, cảm ơn thầy ạ." Giang Âm nói, rời đi phòng học.

Giang Âm không phải là không có linh cảm sáng tác, cậu cũng có thể dựa vào bản thân mà tạo ra vài ca khúc của riêng mình, chỉ là cậu rõ ràng nhận biết rằng các bài hát của mình đối với những ca khúc cổ điển, phổ biến đại trà ngoài kia thật sự còn cách xa cả vạn dặm.

Nhưng mà......!
Một lần nữa phủ lại lớp nền đen lên khuôn mặt, Giang Âm nhìn xem bốn phía, lựa chọn phương hướng đi ra từ cổng trường.

Tuy rằng biết trình độ không đủ, cậu vẫn kiên trì muốn biết nếu chỉ dựa vào khả năng ca hát của bản thân, có thể hay không hấp dẫn lực chú ý của người khác ra khỏi khuôn mặt này.

Cứ coi đó như một bài kiểm tra nhỏ làm thả lỏng thể xác và tinh thần thôi.

Giang Âm ra cổng trường, ngồi trên xe taxi.

Cậu vẫn tính toán bước đầu cứ thử phát sóng trực tiếp trên mạng xã hội, bất quá nếu live stream ở ký túc xá thì có chút không tiện, vạn nhất bị người khác nhận ra thì rất phiền toái, nói chung là ra ngoài thuê phòng thì vẫn tốt hơn.

Giang Âm không quen ở nhà nghỉ, trong phạm vi năng lực kinh tế cho phép, bản thân phải hưởng thụ điều tốt nhất
Giang Âm đi đến trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất ở đây, tìm được một khách sạn cực kì xa hoa, không chút do dự mà thuê một căn phòng Tổng thống.

Giang Âm thấy ánh mắt không thể tin tưởng của nhân viên tiếp tân, đoán chắc ý nghĩ của họ là không thể tin một người có bộ dáng nghèo nàn quê mùa như cậu mà lại bỏ một số tiền lớn chỉ để thuê một căn phòng.

Giang Âm không chút nào để ý, tìm đến phòng của mình, sau đó lại tìm nhân viên phục vụ của khách sạn hỏi mượn một cây đàn ghi-ta, lại cẩn thận tẩy trang mặt của mình, dùng nước tạo hình đơn giản cho mái tóc.

Làm xong tạo hình, Giang Âm không hề có tí thẩm mỹ mà ngó trái ngó phải người trong gương, thật sự nhìn không ra là tạo hình này đẹp hay không đẹp, mặc kệ, bất chấp tất cả chuẩn bị phát sóng.

Phát live stream giống như lần trước, Giang Âm lại lần nữa ở trên tiêu đề phòng viết vài chữ "Nghe hát đây, cơ hội trúng thưởng bao lì xì 888 tiền mặt ", tiếp theo liền ôm cây đợi thỏ.

Lần này không chờ bao lâu, số lượng người vào xem nhanh chóng tăng lên.

"A a a!! Người ta chờ chủ phòng lâu rồi.

Kể từ lần trước xem qua phát sóng trực tiếp của cậu, từ đó về sau cậu chính là người duy nhất mà tui đặc biệt theo dõi đấy!!"
"Tui trả 8888! Chủ phòng cho tui phương thức liên hệ đi, gửi tin nhắn cho tui đi, số di động là 13xxxxxxxxxx."
[Tiểu Thố Thố tặng bạn một phi thuyền]
[Tiểu Miêu Miêu tặng bạn một hỏa tiễn]
Giang Âm làm lơ hàng loạt đánh thưởng như spam trên màn hình, khảy khảy dây đàn ghi-ta, đàn ra mấy cái hợp âm.

"Bằng hữu nào nghe được ca từ chỗ điệp khúc, tôi sẽ miễn phí đưa tặng một bao lì xì 888." Giang Âm nói.

Âm sắc chiếc đàn này cũng không tệ lắm, hy vọng có thể phối hợp với ca khúc cậu lựa chọn, thành công kéo lại sự chú ý của những người theo dõi đó, làm họ tập trung lên bài hát.

Giang Âm lựa chọn một ca khúc mà mình tương đối vừa lòng, dùng đàn ghi-ta đàn nhạc đệm rồi hát.

Giang Âm nhấn chữ rõ ràng, nếu thật sự có người đang nghe cậu hát, chắc hẳn có thể nghe được rồi nhận ra vài câu trong phần điệp khúc.

Một bài ca kết thúc, tầm mắt Giang Âm từ trên dây đàn ghi-ta dịch chuyển trở về màn hình đang phát sóng trực tiếp, thấy chiếm trọn một màn hình là hoa tươi và vật phẩm đánh thưởng.

"Có bạn nào đang xem ở đây nghe được câu hát là gì không?" Giang Âm hỏi.

Bình luận nhảy liên tục, Giang Âm đem điện thoại dịch gần một tí, camera gần sát mặt, kết quả là những bình luận càng chạy điên cuồng.

Giang Âm nheo lại đôi mắt tinh tế xem, nhìn thấy rõ ràng trong một đống bình luận như vậy, không có một cái nói được nội dung phần điệp khúc, đa số bình luận cơ bản đều không có ý nghĩa "A a a a a" "Cầu chủ phòng gả cho ta" "Ta phải sinh khỉ con cho chủ phòng" "Ôi ôi ôi mẹ ơi, con nghĩ là con đã gặp được thần tiên" linh tinh đại loại.

"Có người nào biết không?" Giang Âm lại hỏi một lần.

Lần này bình luận lại nhảy ra vài câu trêu chọc cậu: "Tui lỡ say vào ánh mắt của chủ phòng rồi, a a a chắc tui chết mất!"

"Sao lúc chủ phòng chơi đàn ghi-ta nhìn giống chồng tui như đúc vậy hì hì hì, chồng ơi, mau cùng em đi đăng kí kết hôn nào."
"Tiểu tam từ đâu tới, người này rõ ràng là chồng của bà đây! Không được giành với bà!"
Giang Âm mặt vô biểu tình thả điện thoại di động trở lại, trực tiếp kết thúc phát sóng.

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng có chút nhiều gì vẫn có tí thương tâm.

Trình độ của cậu kém cỏi đến như vậy thật sao, cho dù là đã dùng tiền tài dụ hoặc, cũng không thể đem lực chú ý từ người khác kéo về?
Giang Âm một lần nữa cho bản thân mình hoá trang một mặt phấn đen vàng, lại lấy che khuyết điểm che lại sắc tố trên môi, một lần nữa đem mái tóc chải lại thành kiểu nắp nồi, mang thêm kính mắt, ủ rũ cụp đuôi rời khỏi khách sạn, đứng ngay trung tâm khu thương nghiệp mờ mịt nhìn chung quanh.

Khu thương nghiệp đông đúc người đến người đi, các loại trang điểm đều toát lên vẻ thời thượng xinh đẹp, cùng với một thân quê mùa như Giang Âm chả hợp chút nào.

Giang Âm ra ngoài cũng đã hơn 11 giờ, hôm nay ít tiết, buổi chiều càng không có, cho nên cậu buổi sáng liền ra ngoài, hiện tại cũng mới 2 giờ trưa.

Làm gì bây giờ, có nên đi mua một ít đồ vật hay không?
Tâm tình hiện tại của cậu cũng không tốt chút nào, Giang Âm đi dạo một vòng, không hề có ý muốn mua sắm, tính toán dẹp đường hồi phủ.

Đang chuẩn bị quay về, dư quang Giang Âm nhìn thấy được một người.

Người nọ thân cao chân dài, đôi tay ôm lấy cánh tay, trên mặt mang vẽ không kiên nhẫn, tuỳ ý đứng trên đường cũng hình thành bức tranh đối lập với người khác.

Ủa, hình như là Lăng Dương, hắn tới nơi này làm gì? Đang bên ngoài mà cũng gặp được, đúng là duyên phận nha!
Giang Âm tỉnh hết cả người, muốn chạy qua kêu Lăng Dương một tiếng.

Chính là còn chưa kịp tới, nhìn thấy có người khác cười vỗ vỗ vai Lăng Dương, còn đưa cho hắn một ly trà sữa.

Lăng Dương tiếp nhận trà sữa, ghét bỏ bĩu môi.

Giang Âm lại nhìn về phía người nọ, chỉ nhìn thấy một em gái da trắng, eo thon chân dài, một đầu tóc kiểu song cuộn.

Giang Âm không có mắt thẫm mỹ, nhưng nhìn dáng người của em gái này cũng đủ biết, đây rõ ràng là một đại mỹ nhân.

Lăng Dương cùng cô gái này ra dạo phố, không chừng chính là bạn gái của hắn, vậy tốt nhất cậu không cần chạy lại xem náo nhiệt, phá hỏng không khí hai người.

Giang Âm dừng chân, xoay người rời đi
Lại mới vừa đi không đến hai bước, cậu đã bị một bàn tay túm cổ áo kéo lại.

Bên tai cũng đồng thời vang lên giọng nói trầm thấp của ai đó: " Đang làm gì, gặp được tôi sao không chào hỏi? Lần thứ 2 rồi!"
Giang Âm: "...." Sao mà mắt cậu sáng quá vậy.

"Không phải cậu đang hẹn hò sao, cho nên tôi mới không muốn làm phiền cậu"Giang Âm có chút uỷ khuất.

"Hẹn hò? Cùng với ai, không lẽ là cùng cậu hả" Lăng Dương buông cổ Giang Âm, lại hỏi cậu "Có thích uống trà sữa không hả?"
Giang Âm gật gật đầu, Lăng Dương trực tiếp đem ly trà sữa trong tay hắn nhét vào tay cậu.

"Trà sữa của chỗ này được" Lăng Dương nói.

Giang Âm "?"
Có nhầm không, ly này hình như là của em gái kia đưa cho Lăng Dương mà, cứ vậy mà đưa cậu hả.

Nhìn từ phương diện nào cũng không dễ nhìn nha.

Giang Âm muốn đem trà sữa trả lại, Lăng Dương lại không muốn nhận.

Giang Âm kéo góc áo của hắn, bảo hắn cuối đầu, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Nè, cậu đem trà sữa cho tôi, cô gái kia sẽ thương tâm đó".

"Thương tâm?" Lăng Dương một mặt thẳng nam khó hiểu phong tình "Sao lại thương tâm?"
Giang Âm mặt vô biểu tình trừng mắt Lăng Dương: "...."
Trời ạ, Lăng Dương sao mà thẳng nam vậy.

Đối lập với suy nghĩ sốt vó của cậu thì Giang Âm nhìn có vẻ gaygay.

Lúc này, em gái bị Lăng Dương bỏ lại phía sau cũng đi tới, nàng nhìn cốc trà sữa trong tay Giang Âm, trừng mắt.

Giang Âm còn tưởng nàng muốn nổi đoá, kết quả nàng khiếp sợ đối với Lăng Dương nói: "Thằng nhóc này còn biết tặng đồ cho người khác nữa hả? vắt cổ chày ra nước còn biết rút mao tặng người, sợ muốn rụng răng rồi nè"
Giang Âm: "..." Không phải đâu, Lăng Dương hào phóng lắm nha, lúc trước còn mời cậu đi ăn một bữa bự chà bá.

"Em đưa đồ cho cậu ta em thấy vui" Lăng Dương hung hăng, tiếp theo lại xoay đầu đối mặt với Giang Âm, biểu tình mắt thấy hoà hoãn lại "Giới thiệu cậu, chị gái của tôi, Lăng Bạch"
Giang Âm cùng nắm tay với Lăng Bạch
Lăng Dương lúc này lại ôm lấy bả vai cậu: "Cậu tới chỗ này làm gì?"
Giang Âm tất nhiên là không có khả năng ăn ngay nói thật cho Lăng Dương biết rồi, vì vậy đành dựng một lời nói dối: "Tới đi dạo thôi, hiện tại dạo xong rồi, tôi chuẩn bị về."
"Đi dạo bao lâu rồi?" Lăng Dương hỏi
Giang Âm không xác định nói: "Chắc khoảng 2 tiếng"
Tầm mắt Lăng Dương quét hai tay Giang Âm, đi dạo hai tiếng, trừ một cốc trà sữa mới cho, cái gì cũng không mua.

Tầm mắt hắn lại chuyển dời về khuôn mặt xám xịt của Giang Âm, hôn may tâm tình của cậu không tốt, khoé miệng có chút uỷ khuất rũ xuống.

"Cậu định mua thứ gì?" Lăng Dương hỏi
"Không có định mua gì hết, chỉ muốn đi dạo vòng vòng vậy thôi" Giang Âm nói, trả cho Lăng Dương nụ cười.


Lăng Bạch đứng bên cạnh nhìn xem, chỉ cảm thấy em trai nhỏ này đáng yêu muốn chết, đáng yêu đến mức tâm của nàng muốn chảy ra nước: "Hay là chị dẫn em đi mua đồ ăn có được không?"
Giang Âm cười rộ lên: "Vậy tốt quá, cảm ơn chị Bạch"
Tuy rằng cậu chưa muốn ăn, nhưng để mặt mũi cho chị của Lăng Dương thì vẫn phải đi.

Lăng Bạch nghĩ muốn kéo tay của Giang Âm, lại bị Lăng Dương giành trước.

Lăng Dương ôm lấy bả vai của Giang Âm: "Cậu ăn gì? Em dẫn Giang Âm đi ăn, chị đi dạo với mẹ tiếp đi."
Nói xong, hắn mang Giang Âm nghênh ngang mà đi.

Giang Âm bị mang đi một khúc, mới cảm giác có điểm áy náy: "Có vẻ không ổn lắm đâu, cậu vẫn nên quay về đi cùng người nhà đi, thật ra tôi cũng không muốn ăn gì lắm"
"Không về đâu" Lăng Dương không sao cả "Tôi cùng chị đều là đi dạo phố cùng mẹ thôi, đi hơn cả sáng rồi, tôi cũng mệt mà, nghỉ ngơi thôi"
"Vậy à" Giang Âm gật gật đầu, nhớ tới lúc trước Lăng Dương có mời cậu đi ăn, vì thế nói "Vậy tôi mời cậu ăn nha, cậu muốn ăn gì, cứ tuỳ tiện chọn đi."
"Cậu mời tôi?" Lăng Dương cười cười.

Thằng nhóc này đi dạo hơn hai tiếng, một thứ cũng không dám mua, hiện tại lại cho hắn thoả thích chọn chỗ ăn nơi tấc đất tấc vàng?
Ngốc ghê
"Còn có lúc trước làm dơ quần áo của cậu, tôi cũng muốn đền cậu bộ mới" Giang Âm nghĩ nghĩ, hào phóng nói "Cho cậu mua hai bộ nha, ừm, mua nhiều cũng được, cậu thích gì nói tôi, tôi mua cho"
Giang Âm vẫn rất có hảo cảm với Lăng Dương, cậu lớn như vậy, chỉ có Lăng Dương làm hắn cảm nhận đước mối quan hệ bạn bè thực chất, không chứa tạp niệm, cùng những người trước không chút nào giống nhau, cậu thích mối quan hệ này, cho nên cũng muốn mua cho Lăng Dương vài thứ.

Này chẳng lẽ là sức hấp dẫn của sắt thép thẳng nam.

Lăng Dương ôm tay: "Cậu muốn mua cho tôi đồ, sao không để mua cho bản thân cậu?"
"Tôi không cần" Giang Âm sờ sờ chiếc áo thun 3 đồng trên người mình "Tôi mua nhiều loại áo thế này lắm nè, giờ cho cậu mua là được, cảm giác cậu mặc đồ hợp lắm"
Áo thun này hình như loại freesize, mặc rộng rãi, không giống những bộ trang phục định chế, cắt may khéo léo ôm sát dáng người, hắn hiện tại giả trang, thật không tốt.

Cậu hiện tại muốn làm thấp, không thể tuỳ ý đem mặt hoặc dáng người lộ ra, bằng không phiền toái sẽ tìm đến.

Đương nhiên, mấy thứ này cũng không nhất thiết giải thích cho Lăng Dương.

Lăng Dương nghe cậu nói mấy lời này, cảm giác tâm chính mình cũng muốn tan chảy, chỉ có thể hung hăm ôm chặt cánh tay: "Cậu ngốc hả? Bị người khác chiếm tiện nghi cũng không biết, còn muốn giúp tôi mua quần áo?"
Giang Âm lười trả lời tên thần kinh đang bình thường bỗng giận dữ này, cậu nhín bốn phía bán quần áo, lôi kéo Lăng Dương vào một shop nhìn thích hợp nhất với hắn.

Vừa vào cửa, Giang Âm liền có cảm giác vài tầm mắt của mấy nhân viên cửa hang bay đến chỗ cậu, dính chặt trên người Lăng Dương, trong mắt toát lên ký hiệu tiền sáng lấp lánh.

Vị Lăng thiếu gia bên cạnh coi ra cũng có vài phần danh khí ở chỗ này.

Giang Âm trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, cảm giác tất cả đều hợp với Lăng Dương, rốt cuộc tên này dáng người đẹp khỏi chê, bận đồ gì cũng là móc treo quần áo, vì thế tay rộng vung lên, dũng cảm nói: "Cậu mặc đều hợp, mua, tất cả đều gói lại, cậu trở về mặc dần dần."
Nhân viên bán hang"???" Từ từ, lời thoại của hai người phải đổi cho nhau mới đúng chứ.

Lăng Dương: "..." Tự nhiên có cảm giác vi diệu
Lăng Dương đè lại tay Giang Âm: "Cậu có biết chỗ này một bộ đồ tốn bao nhiêu tiền hay không"
Giang Âm bé ngoan lắc đầu.

Lăng Dương tuỳ tâm cầm lấy một bộ quần áo, làm cậu nhìn giá bên trong.

Giang Âm sửng sốt: "Trời ạ..."
Lăng Dương ưỡn ngực, tuỳ thời chuẩn bị phản công, lén lút ảo tưởng hình ảnh hắn ôm lấy Giang Âm, bàn tay vung lên nói mua.

Giang Âm nhìn đến một chuỗi số không như vậy nhất định rất sợ hãi, đã đến lúc người làm an hem tốt như hắn phải ra tay.

Giang Âm bàn tay vàng vung lên: "Mua"
Má ơi, sao mà quần áo chỗ này rẻ vậy, so với tưởng tượng của cậu còn rẻ hơn nhiều luôn á!
Lăng Dương: "?"
Ủa chotto matte, hình như chỗ này hướng đi hơi sai
Mắt thấy Lăng Dương hốt hoảng tinh thần, Giang Âm lặn lẽ an ủi: "Mấy năm nay tôi tiết kiệm được một chút tiền lì xì cùng tiền tiêu vặt, cho cậu mua vài món đồ, phía trước làm dơ đồ cậu là tôi không đúng, cho cậu mua bù lỗi lầm haha, đừng cùng tôi khách khí"
"Ai muốn khách khí với cậu, tôi có nói tôi muốn cậu đền đâu" Lăng Dương quả thực bị cậu chọc tức quá hoá cười.

Giang Âm biện hộ: "Là tôi thấy cậu mặc đẹp, chỉ đơn thuần muốn mua quần áo cho cậu thui, tôi nhìn cậu mặc cũng thấy vui rồi."
Lăng Dương nghe được nhảy nhót trong lòng, khoé miệng điên cuồng giơ lên, ấy vậy vẫn làm bộ giận dữ đen mặt nói: "Cậu mua cho chính mình đi, đem bộ đồ quê mùa này đổi đi, bớt mặc mấy loại quần ảo kiểu 10 đồng 3 cái như thế này đi"
Giang Âm trợn tròn mắt nói dối: "Đổi cái gì, tôi khó coi lắm, dáng người không đẹp như cậu, mua mấy này chi, lãng phí"
Lăng Dương buột miệng thốt: "Ai nói cậu dáng người không tốt? Lúc trước kiểm tra cậu có vết thương hay không, tôi nhìn liền muốn.....Đệt"
Lăng Dương buông cánh tay ôm bả vai Giang Âm ra, tức giận mắng một tiếng, bước nhanh tông cửa xông ra ngoài, thân ảnh chốc lát đã biến mất khỏi khúc ngoặt..


Bình Luận (0)
Comment