Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 6

Nửa đêm, Thư Thời mở mắt dưới ánh trăng xám bạc, chui ra ngoài cửa sổ một cách quen thuộc rồi trở về nhà của mình.

Cửa nhà vẫn khép hờ như cũ, lúc Thư Thời bước vào thì cảm khái vô cùng, may mà công tác an ninh của khu biệt thự cao cấp này làm tốt, không thì chắc trong nhà đã bị trộm từ lâu.

Cậu trở lại phòng ngủ, lấy ra một hộp gỗ cũ dưới đáy tủ, thoạt nhìn xấu xí, mặt trên chạm khắc hình hoa lộng lẫy tinh xảo, nhưng chỗ nào cũng gợi lên một loại phong vị cổ xưa.

Thư Thời mở hộp, đếm lại cỏ khô và hoa quả bên trong.

Cây giống tỏi tây là chúc dư, phiến lá xanh biếc lại có nhiều râu là tì lệ, hoa màu đỏ với rễ cây hình vuông là huân thảo...

Hẳn đều là thứ tốt. À không, mặt sau phiến lá có màu đỏ là vô điều, cái này không dùng được, có độc.

Sau khi Thư Thời chọn lựa xong, lấy hết những hoa cỏ có ích cho thân thể con người mang đi, trực tiếp dùng miệng ngậm lấy đi ra ngoài.

Được hưởng lợi từ việc khôi phục hai phần linh lực, cậu ít nhất có thể nhảy qua cửa sổ để vào bên trong mà không bị nhốt ở ngoài như lần trước.

Nhờ vào đệm thịt ở trên chân, Thư Thời đáp xuống sàn nhà phòng khách lặng yên không tiếng động.

Cậu trực tiếp đi vào phòng ngủ chính với một đống hoa cỏ trong miệng, vốn tưởng muốn vào sẽ tốn công sức lắm, ai ngờ đại mỹ nhân ngủ không hề đóng cửa.

Cơ hội trời ban!

Thư Thời chưa từng vào phòng ngủ chính, bây giờ nhìn trong bóng tối có cảm giác rộng vô cùng, căn phòng lớn như vậy lại chỉ có một chiếc giường lớn cùng với tủ đầu giường, ngoài ra cái gì cũng không có, cũng không biết một căn phòng rộng đến vậy là để làm gì.

Có hai cánh cửa thông với phòng, Thư Thời đoán hẳn là một cánh cửa vào phòng tắm, một là phòng thay quần áo, nếu không thì không có lý nào trong phòng ngay cả tủ quần áo cũng không có.

Trong lúc suy nghĩ, cậu lặng lẽ bước đi rón rén đến bên giường lớn, tiếng hít thở trong phòng đều đều, nghe có vẻ đại mỹ nhân đã thực sự ngủ say.

Thư Thời cúi người chui xuống gầm giường, lặng lẽ đặt hoa cỏ dưới đầu giường, để càng gần đại mỹ nhân hơn.

Trên thực tế thì có nhiều loài hoa cỏ có tác dụng khi dùng hoặc mang trên người, nhưng hiện tại cậu không có cách nào nói chuyện, thuyết minh rằng đây là thứ tốt, lại nói, nếu thật sự cậu có thể nói tiếng người, đại mỹ nhân cũng có thể bị hù chết mất, vẫn là thôi vậy.

Đặt ở nơi gần cơ thể con người cũng có thể giúp cơ thể khỏe mạnh hay tâm tình dễ chịu hơn.

Đem hoa cỏ trong miệng đặt xuống xong, Thư Thời bước ra từ gầm giường, hành động trong không gian mơ hồ khiến cho căn phòng có vẻ hơi khác so với trước.

Thời điểm vừa mới ra khỏi gầm giường và xoay người rời đi liền thấy cặp chân dài mặc quần tây màu xám ghi, Thư Thiển giật mình nhìn lên, trong bóng tối bắt gặp cặp mắt phượng sắc bén của đại mỹ nhân.

Trong nháy mắt, Thư Thời khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, bên tai chỉ nghe thấy nhịp tim và hơi thở như khuếch đại lên nhiều lần còn cả thêm tiếng hít thở nặng nề.

Xong rồi, chết mất, bị bắt gian tại trận!!

Đôi mắt phượng của đại mỹ nhân vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ, nhưng hiện tại bản thân bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm lại nảy ra ý muốn trốn chạy.

Đại mỹ nhân lúc này thật đáng sợ, một yêu quái như cậu đối diện với loại khí tràng như vậy cũng không chịu đựng được, không khỏi muốn cong đuôi trốn biệt.

Khi đối diện nhìn nhau, Thư Thời đã nghĩ nhất định đại mỹ nhân sẽ phạt mình thật nặng, cậu cũng có thể nhận ra là kỳ thật không dễ ở chung, tính tình lạnh lùng, cuộc sống thường ngày nặng quy củ, nơi có thể đi, nơi nào không được, chỗ nào bao lâu cần vệ sinh một lần, tất cả đều có quy định cả.

Bản thân mình từ đó tới giờ đều không được phép đi vào phòng ngủ chính, hiện tại lại bị bắt gian tại trận, đại mỹ nhân sẽ không thẳng tay ném mình ra ngoài hóng gió chứ?

Ngay lúc cậu còn đang hoảng sợ, DIệp Vọng vươn đôi chân dài bước lên từng bước, cúi xuống bế Thư Thời lên.

Thật à--- cánh tay Diệp Vọng luồn qua thân thể Thư Thời, cả người cậu như một món đồ chơi thú nhồi bông treo ngang trên cánh tay Diệp Vọng.

Thư Thời sững sờ, đột nhiên có chút lo lắng, đại mỹ nhân quăng mình ra ngoài liệu có ném cả tấm đệm lông ra không, dù sao bên ngoài cũng lạnh lắm...

Nhưng khiến cho cậu không ngờ là Diệp Vọng đột nhiên rẽ vào phòng khách, đi vào bên trong thả cậu xuống tấm đệm lông được xếp thành ổ ở phía trước.

Thư Thời nhất thời không hiểu được ý của đại mỹ nhân, đây là... không bị quăng ra ngoài hóng gió nữa?

Tuy nhiên, ngay trong giây kế tiếp, trong lòng Thư Thời nảy ra một suy đoán khiến cho hồ ly hoảng sợ: đại mỹ nhân đây không là muốn cắt xén khẩu phần ăn của cậu ngày mai chứ?!

Trong lúc cậu đang suy nghĩ miên man, Diệp Vọng cúi người ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Thư Thời, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: "Lần sau đừng có làm như vậy nữa."

Nghe vậy, Thư Thời ngây ngẩn cả người, chưa kịp phản ứng thì Diệp Vọng đã xoay người rời đi rồi.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Diệp Vọng cũng không bật đèn mà trực tiếp đi đến bên giường trong bóng tối, cúi người, đưa tay đặt trên mép giường, ý nghĩ vừa động, hoa cỏ được Thư Thời đặt ở giữa đầu giường đã hiện ra trong tay hắn.

Diệp Vọng nhìn thấy trong tay là chúc dư phơi khô, tì lệ, đỗ hành, huân thảo, quỷ thảo rồi hoa thảo, cảm thấy đây chính là cơ duyên của tiểu hồ ly--- nó đã vô tình ăn phải hoa cỏ ẩn chứa linh lực nên đánh bậy đánh bạ mà sinh ra linh trí.

Rõ ràng là tiểu hồ ly cảm thấy đây là thứ tốt nên mới đưa cho mình.

Thằng nhóc đó tuy rằng tham ăn, kiêu căng lại còn nhỏ nhen, đủ loại khuyết điểm nhưng lại có ưu điểm nhớ ơn báo đáp, cũng không tệ.

Chỉ có điều hoa cỏ này đối với hắn cũng không có tác dụng gì.

Tuy cảm thấy vô dụng nhưng Diệp Vọng vẫn mở ngăn tủ đầu giường, bỏ tất cả hoa cỏ vào trong.

Sáng hôm sau, khi Thư Thời tỉnh lại đã nhìn thấy đại mỹ nhân, lần này hắn đang xem máy tính bảng trên ghế sô pha.

Mà Diệp Vọng cũng liếc thấy động tác nhỏ của Thư Thời, thản nhiên nhìn thoáng qua chỗ cậu, sau đó lại đưa mắt về trên máy tính bảng.

Sau bữa sáng, Thư Thời về ổ của mình như thường lệ, ngày hôm qua dạo một vòng công ty của đại mỹ nhân, cũng không có gì thú vị nên hôm nay cũng chẳng định đi.

Diệp Vọng đứng trong phòng khách một hồi, thấy Thư Thời nằm trong ổ cũng không có ý định ra ngoài liền đi vào phòng làm việc.

Lúc hắn xuất hiện trong phòng khách lần nữa, trên tay cầm những thứ mà Thư Thời rất quen thuộc --- đồ ăn vặt đã bị tịch thu của cậu!

Thư Thời vừa liếc thấy đã hứng thú, đôi tai nhọn lập tức dựng thẳng lên, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm tay Diệp Vọng, hay là nói, nhìn chằm chằm đồ ăn vặt trong tay Diệp Vọng.

Diệp Vọng đặt đồ ăn vặt đã tịch thu trước mặt cậu, nhưng có vẻ số lượng ít hơn nhiều số bị tịch thu trước đó.

Thư Thời nhìn bàn tay của đại mỹ nhân với đồ ăn vặt trên đó, trong lòng tự hỏi: đại mỹ nhân sẽ không ăn vọng chứ?

Diệp Vọng không hiểu được cảm xúc phức tạp trong mắt cậu, đặt đồ ăn vặt xuống chỉ nói một câu: "Đây là phần của hôm nay." liền ra khỏi cửa.

Thư Thời: "..." Phát đồ ăn vặt thôi mà cũng muốn kiếm lời? Chẳng lẽ đây là bệnh nghề nghiệp của tư bản?

Thư Thời một mình nằm ở nhà tu luyện, tất nhiên, thừa dịp Cô Hoạch Điểu đã đi vắng.

Đến giữa trưa, Cô Hoạch Điểu đến nấu cơm riêng cho Thư Thời, khi cậu mới ăn được một nửa thì tiếng chuông cửa vang lên.

Cậu vốn tò mò không biết có người đến thăm, kết quả ra ngoài chỉ thấy là nhân viên chuyển phát nhanh.

Không biết đại mỹ nhân đã mua những gì mà tận hai cái thùng to, nhìn rất kỳ quái, thời tiết tháng ba lạnh lẽo, vậy mà nhân viên chuyển phát gửi đồ đến nhà trên đầu đã hiện cả một tầng mồ hôi mỏng.

Khi Diệp Vọng trở về vào lúc chạng vạng, nhìn thấy hai cái thùng lớn trong phòng, hai mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, rồi sau như nhớ đến cái gì liền lấy con dao tiện ích bắt đầu mở hộp.

Thư Thời hồi ở nhà cũng thích mua sắm trực tuyến, bây giờ thấy Diệp Vọng mở hộp cũng vây quanh mà xem, muốn trải nghiệm cảm giác vui sướng khi mở hộp lần nữa.

Khi lớp vỏ giấy bên ngoài từ từ bị xé bỏ, bên trong chiếc hộp dần được hiện ra. Thư Thời sau khi nhìn rõ thì sững sờ, nhìn qua hình như là một người máy, nhưng loại người máy này cũng trong không sáng sủa lắm, bộ dáng ngây ngốc.

Sau khi lấy ra và lắp ráp người máy, Diệp Vọng bắt đầu mở chiếc hộp thứ hai. Sau khi mở, Thư Thời nhìn thấy liền trợn tròn mắt.

Cái, cái này hình như là mua cho cậu!

Hộp thứ hai chứa một cái ổ cho mèo siêu lớn, bởi vì siêu lớn cho nên cũng quá đủ để chứa một con hồ ly.

Ổ cho mèo là dạng lều nhung nhung mềm mịn màu xanh, thoạt nhìn vừa đẹp lại vừa ấm áp.

Thư Thời ở bên cạnh có chút háo hức muốn thử khi đại mỹ nhân mang nó ra, hai chân trước không ngừng cào cào.

Diệp Vọng treo một số đồ trang trí được tặng kèm bên cạnh ổ hồ ly, rồi vỗ nhẹ vào bên trong chiếc ổ nhung mềm, "Vào đi."

Vừa dứt lời, Thư Thời liền nhảy dựng lên, cả con hồ ly lao vào, sau đó ngó nghiêng bên trong, vô cùng phấn khích.

Mặc dù biệt thự nhà bên là do ông nội cậu tặng nhưng khi nhận thì cậu cũng chẳng hứng thú gì cho cam.

Đây là lần đầu tiên có người tặng ổ cho cậu đó! Lại còn là ổ hồ ly!!

Cậu không có quan hệ gì với đại mỹ nhân, nhưng đại mỹ nhân vậy mà tặng cậu cả cái ổ!

Vui chết mất!

Nhưng điều mà cậu không ngờ chính là người máy kia cũng là mua riêng cho cậu.

Đố là một người máy đồng hành, mặc dù cao gấp ba hồ ly, nhưng nó thật sự là một người máy đồng hành.

Ngày trước bởi vì lo rằng tiểu hồ ly này có vẻ thích chơi đùa với con người, còn đặc biệt thích nhào vào người, cho nên để sửa tật xấu này cho cậu, Diệp Vọng quyết định mua người máy này.

Người máy sẽ không có phản ứng cảm xúc đối với sinh vật nào, cho nên kể cả khi bị nhào lên người cũng sẽ không phản ứng, chỉ có thể nghịch cây gậy chọc mèo một cách khô khan. Dần dần mấy thói quen xấu ắt sẽ sửa.

--- Đấy là suy nghĩ ban đầu của Diệp Vọng.

Nhưng lúc này, nhìn thân ảnh một trái một phải trêu đùa với người máy và cây gậy chọc mèo đến là hưng phấn kia, Diê Vọng lại bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, rốt cuộc là ở đâu có vấn đề, mới dẫn đến cục diện hiện nay.

Thư Thời sau khi chơi với người máy gần nửa tiếng mới ngừng lại thở hổn hển, quay về nghỉ ngơi trong ổ mèo mới mua, toàn thân toát ra hơi thở vui sướng.

Cậu nhìn Diệp Vọng đang ngồi trên sô pha vẻ mặt lạnh lùng không biết đang suy nghĩ điều gì, không khỏi nghĩ bụng, tuy rằng đại mỹ nhân ít nói lại còn lạnh lùng, nhưng thật sự là đã đẹp còn tốt bụng!!

Nghĩ vậy, Thư Thời liền đi về phía Diệp Vọng.

Diệp Vọng liếc nhìn thấy động tác của cậu, nhưng cũng không để ý, từ sau khi cùng cậu đùa nghịch cái cây gậy chọc mèo kia cậu thường xuyên dính lấy hắn, điều này cũng chẳng ngạc nhiên lắm.

Nhưng điều Diệp Vọng thật sự không ngờ là tiểu hồ ly không hề cọ loạn trên đùi của mình, mà thay vào đó trực tiếp nâng cái đuôi mềm mại như tơ kia lên, từ đỉnh đuôi quét qua, rồi đến đặt toàn bộ đuôi trong tay hắn.

--- Giống như muốn được chạm vào, cũng giống như biểu đạt ý tứ thân cận.

Bình Luận (0)
Comment