"Có lẽ nên thử nghiệm theo trình tự". Định luật 1 Newton là giả thiết môi trường hoàn hảo nên khó mà kiểm chứng hoàn toàn. Cậu đi vào gian bếp nhỏ, lục lọi tìm ra được một túi hạt đỗ xanh. Đến lúc này, Vũ Dương mới chợt nhận ra sự giống nhau từ hạt đỗ, cơm gạo, rau thịt đến các vật dụng đơn giản trong nhà ở nơi đây với thế giới của mình chính xác là quá kì lạ. Không có thông tin thêm nên cậu không vội suy nghĩ sâu xa mà chỉ thầm nhớ để sau này kiểm chứng thêm. Cậu cạo một tấm gỗ nhẵn bóng, để một tấm xù xì rồi thả vài hạt đậu xuống. Gió trong nhà gần như không có, các hạt đậu cũng không di chuyển. Tay cậu lại búng vài hạt, chúng di chuyển. Định luật 1 và 2 Newton vẫn có phần nào đúng. Mà việc cậu vẫn phải dùng sức để đi đứng cũng là 1 bằng chứng. Định luật 3 Newton có bằng chứng là cậu, các vật vẫn đứng được, đấm vào tường vẫn thấy đau tay. Có lẽ lực ma sát cũng tồn tại.
Tiếp theo cậu phải tìm hiểu về vật liệu nơi đây. Đất, đá có cảm giác bình thường nhưng cậu không quá chắc về thành phần. Giờ Vũ Dương mới chán là cậu dốt Hóa, chẳng nhớ được mấy cấu tạo chất, phản ứng để thử nghiệm chất hay tạo chất mới. Mái nhà là gạch đỏ, chum nước là đất nung, bát là sứ cũng có cả bát gỗ. Đấy là cậu đoán như vậy. Muốn thử nung lại xem chúng có ra đất không cậu bước sâu vào gian bếp. Trong nơi này là bếp củi thời xưa làm cậu có phần nào xôn xao. Một thời luôn chui vào bếp cùng bà nghịch củi, nghịch trấu hay lấy nhọ nồi để chơi bài với bạn. Dù kí ức về người thân có không rõ ràng, cậu vẫn khó mà chịu được chỉ muốn dừng lại vào giường nằm. Nhưng biết rõ chỉ có làm mới khiến chính mình quên tạm đi, cậu bắt đầu nhớ lại cách nhóm lửa. Trong kí ức chỉ có dùng bật lửa hay đi xin lửa nhà hàng xóm, chẳng ai dùng mấy cái cách cổ xưa. "Chậc, có khi đợi ông về nhà hỏi là nhanh nhất. Dù có làm mấy cái trò xoắn que đập đá thì đến tối cũng không ra lửa. Các kiểu tụ ánh sáng thì không có kính. Nghe ngày trước có cái gọi là đá lửa chắc dùng ở thời này."
Người khác xuyên không thì không gì làm khó không gì cản nổi còn Vũ Dương nhóm bếp cũng không xong, chỉ còn cách lẩn thẩn ra ngoài nghịch nước, chân đá sỏi. Đi chân không đã quen rồi lại nốc thêm thuốc mỗi ngày và mở luyện khí, chân cậu cũng không còn nhói khi giẫm lên đá sỏi. Nghịch chán, biết là đất,sỏi nơi này không tan trong nước như bình thường, cậu lại ra thử con người gỗ. Cái khó là vào gần nó lại tự khởi động rồi đánh cậu. Dù cậu chọi đá từ xa nó cũng không phản ứng. Theo logic thì chỉ có thể là ông điều khiển từ rất xa hoặc là giống trong truyện con người gỗ được nạp linh lực kèm theo mệnh lệnh nhất định, còn nhận ra cậu là do cảm nhận linh lực, linh khí. Con người gỗ rất tinh xảo giống người thật trừ không có mặt, tóc, tai. Cậu thử nhắm mặt tập trung đi lượn xung quanh để cảm nhận có mấy trò như dây linh lực hay dây cước điều khiển nó không. Nhưng thật sự không có gì. Nhớ lại lúc đánh với người gỗ cậu cũng không cảm nhận được linh lực trong nó. Chán không có việc gì làm, Vũ Dương lại tập chạy, nhảy, trèo cây cùng lúc nạp khí. Không thể phủ nhận hiệu quả từ cách thở này, từng hơi thở mang một luồng khí lạnh sảng khoái tràn vào lồng ngực cậu gọt sạch mọi mệt mỏi. Linh khí nhẹ nhàng xung quanh như rõ ràng hơn một tẹo. Ngồi trên chạc cây to dựa vào gốc cây, vừa cảm nhận linh khí vừa giữ thở đều, ngắm cảnh hoàng hôn từ trên cao. Gió xung quanh thổi lồng lộng qua các tán cây xào xạc. Cậu bỗng thấy lòng nhẹ đi rất nhiều, sự tập trung cũng quay trở lại. Không chỉ dùng kiến thức mà cả sự cảm nhận trong tiềm thức và bản năng cậu như hòa nhập vào xung quanh, cảm nhận hình thù, đặc tính từng tia linh khí trong cơ thể, lẫn trong không khí. Nhưng trạng thái kì diệu này chẳng kéo dài được bao lâu, Vũ Dương đã hoảng sợ mà tỉnh lại, trán toát mồ hôi. Cậu đã cảm nhận được chỉ trong khoảng khắc, một luồng linh lực, điên cuồng, bạo loạn trong con người gỗ mà chỉ cần động nhẹ cũng đủ tiễn cậu về suối vàng.