Từng Bước

Chương 9 - Thời Gian

Theo thói quen, Vũ Dương đan 2 tay vào nhau, hơi cúi đầu suy nghĩ. Lựa chọn đầu là an toàn nhất, lựa chọn thứ 2 phù hợp với yêu cầu tốc độ, đột phá nhưng lại giới hạn, ảnh hưởng không rõ ràng. Lựa chọn cuối tốn rất nhiều thời gian nhưng chưa rõ là bao lâu. Cậu ngẩng mặt lên hỏi ông:

- Nếu song tu thể linh thì thời gian trung bình sẽ tốn bao lậu ạ? Về sau có thể chỉ tu luyện linh lực mà bỏ thể không ạ?

- Cái này tùy vào thể chất mỗi người rồi nhiều yếu tố khác. Cháu tu luyện linh lực nhanh nhưng thể chất bình thường sẽ tốn ít nhất là gấp 4 thời gian so với chỉ tu linh lực. Với thời gian đấy, cháu đã đủ bước lên Luyện Linh rồi. Thể linh song tu cũng không có nghĩa là mạnh gấp đôi đâu. Còn bỏ được hay không cũng còn tùy công pháp.

Nói đến cuối ông thở dài lắc đầu nói:

- Biết bao anh tài sáng tạo công pháp song tu thể linh lưu truyền sử sách, 1 quyền 1 pháp chấn thiên hạ rồi cũng nằm lại với đất. Mấy ai không đánh đổi gì mà tiến được đến đỉnh vì thời gian luôn vô tình mà trôi.

Giọng nói ông như hoài niệm, như thương tiếc, như than thở về sự vô tình của thời gian. Lúc đấy Vũ Dương cũng chỉ cảm nhận được chút ít. Cậu vẫn còn trẻ kể cả tính kí ức Đến mãi sau này nhớ lại, cậu mới thấm thía những lời ông nói.

- Già rồi lại hay nhớ lại chuyện xưa. Cháu cứ đọc, ông xuống núi lấy đồ ăn, nguyên liệu thuốc.

Ông lại cười hiền rồi đứng dậy.

Lúc này chỉ còn lại một mình trong phòng, cậu chống tay vào chân phải, tay chống cằm nghĩ miên man. Từ những lời ông nói vừa nãy, cậu cũng đã hiểu được rất nhiều người tài năng đi trước cũng đã gục ngã vì không đủ thời gian. Không phải thiên tài tuyệt thế, không có vận may cực độ cơ thể cũng quá bình thường, cậu tự hiểu chính mình không thể đi con đường song tu thể linh quá khó khăn đấy. Không chỉ vậy, lúc này cậu mới nhận ra ước muốn về nhà là quá xa vời. Luyện Khí sống trăm năm, Luyện Linh lại sống từ 100-200 năm. Để mạnh được như Thánh Gióng, phải tốn bao nhiêu năm tháng. Đến lúc đó nơi cậu muốn về, người cậu muốn gặp liệu có còn không. Một nỗi sợ len lỏi vào trong tim cậu, Vũ Dương không dám nghĩ tiếp, cậu không muốn đối diện không muốn tưởng tượng sự thật này. Nhưng có lo có nghĩ cũng không ích gì. Cậu vào phải tập trung. Tự chấn an mình, Vũ Dương hít thở sâu 1 hơi. Tim cậu vẫn còn nặng trĩu nhưng cậu tự ép mình suy nghĩ phương pháp. Không dám tưởng tượng nhưng không có nghĩa là không dám nghĩ ra cách giải quyết. Phương án 1 là tu luyện cực nhanh vậy thì có tầm 30 năm trước khi người cậu muốn gặp không thể gặp lại nữa. Cậu tự biết phương án này hi vọng quá mong manh. Với những gì cậu đọc được thì phương án 2 là năng lực đi ngược thời gian hay xoay ngược thời gian. Khả năng dòng thời gian chảy khác nhau giữa 2 thế giới cũng không phải không thể theo thuyết tương đối. Hi vọng vẫn là mong manh nhưng nhiều hơn 1 chút. Vũ Dương bóp trán "Phương án tiếp theo, 1 cách nữa ...", cậu cứ thế lẩm nhẩm. Tất cả những cách trước đều dựa vào chính mình nhưng nếu đổi hướng suy nghĩ thì sao. Một ý nghĩ vọt lên trong đầu cậu rồi từ đó triển khai. Cậu có thể dựa vào những kiến thức hiện đại trong kí ức nhất là khoa học và cách nghiên cứu khoa học để áp dụng vào nghiên cứu linh lực. Nếu có thể làm bản thân mạnh lên nhanh nhất là tốt nhất hay tạo ra một vật có khả năng phá không gian hay thời gian để đưa cậu theo hoặc để chuyển những thuốc có khả năng kéo dài tuổi thọ cho người thân, bạn bè. Còn phương án thực tế tương đương là tìm người có khả năng thoát khỏi không gian này trong 30 năm và tìm mọi cách để bắt người đó hứa nhận đưa thuốc kéo dài tuổi thọ và các thứ khác.

Kết thúc dòng suy nghĩ, cậu đã xác định những mục tiêu nhỏ hơn như vậy. "Thời gian. Vậy thì, quyết rồi", Vũ Dương hít sâu rồi tay cầm lấy tất cả 10 quyển sách.

Bình Luận (0)
Comment