Từng Chút Từng Chút Một Yêu Nàng

Chương 12

Đau quá, tay vô thức xoa bụng, nàng đây là làm sao vậy, nàng đã chết rồi sao? Bị đau đớn khắp người hành hạ tỉnh lại. Hẳn là chưa chết nha, nếu không sao lại biết đau. Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, rất lịch sự tao nhã nhưng cũng rất đơn giản, không giống như nhà của một người, dường như chỉ là nơi ở tạm vào lúc nhất định của ai đó…

Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi, nàng nhảy xuống Hồ Điệp cốc, nhắm mắt chờ cái chết tiến đến, trong lòng thầm nói: “Hài tử, xin lỗi! Nương không thể bảo hộ được ngươi, xin lỗi!”

Lại đột nhiên cảm thấy thân thể bị cái gì nhẹ nhàng đỡ lên, Song Song kì quái mở mắt ra, chỉ thấy một con phượng, đang nâng người nàng. Không! Nói đúng hơn phải là một quầng sáng, tạo thành hình chim phượng, nâng nàng hạ xuống. Đến khi Song Song xác định không sao, chim phượng lại lóe sáng, nhập vào ngọc bội ở thắt lưng Song Song.

Ngọc bội? Được rồi, Tương tư bội của nàng! Thì là Tương tư bội kì diệu như vậy. Song Song vô cùng kinh ngạc! Tay cầm ngọc bội nhẹ giọng nói: “Cảm tạ ngươi đã cứu ta! Cảm tạ!…”

Kí ức rơi xuống đáy cốc trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

“Hài tử của ta!…” Song Song bất an hét lên.

Song Song cố gắng ngồi dậy, nàng không biết thai nhi trong bụng nàng có khỏe mạnh hay không, nàng cần phải tìm người giải đáp giúp nàng.

“Đừng ngồi dậy!” Một giọng nói trầm ấm truyền đến, Song Song ngẩng đầu nhìn nam tử vừa nói.

Là hắn! Lúc nàng cố gắng rời khỏi khe sâu, té xỉu thì thấy một ai đó,có chút xa lạ lại có chút quen thuộc. Là hắn cứu nàng!

“Là ngươi đã cứu ta đúng không? Hài tử trong bụng ta…” Song Song không dám hỏi tiếp, nàng sợ…

“Yên tâm, bé vẫn tốt.” Nam tử cười trả lời nàng.

Nghe xong những lời này, Song Song thật yên tâm, lo lắng chuyển thành vui sướng, chân thành nói: “Đa tạ công tử cứu giúp!”

“Ngươi có thương tích, cần nghỉ ngơi nhiều!” nam tử ôn hòa nói, trong mắt hiện một tia phức tạp.

“Ta mê man đã bao lâu, đây là nơi nào, thuốc trên người ta…là ai giúp ta bôi?” Song Song nghĩ tuy rằng vết thương trên người có chút đau nhức, nhưng vẫn cảm thấy vết thương đã được xử lí. Có chút không ý tứ hỏi lại.

Nam tử ôn hòa cười nói: “Thực là một cô nương hỏi nhiều, đây là nơi ta ở, ngươi ngủ một ngày một đêm rồi, thuốc là muội muội của ta giúp ngươi bôi, không biết thế này đã thỏa mãn cô nương chưa?”

“Tướng công nhà ta cũng nói ta.. nói ta hỏi nhiều.” Song Song nói xong nở nụ cười. Đột nhiên nhớ tới Sở Dịch, không biết hắn thế nào, hắc y nhân hẳn là giải quyết xong rồi.

“Còn không biết ân công xưng hô thế nào, tiểu nữ là Liễu Song Song.”

“Tại hạ, Thượng Quan Hạo.” Lịch sự đáp lại.

“Đa tạ Thượng Quan công tử cứu giúp, nhưng hiện tại trong nhà gặp nạn, không biết phu quân có an toàn hay không, ta phải lập tức trở lại!” Lòng Song Song lo lắng an nguy của Sở Dịch, nóng lòng trở về.

Thượng Quan Hạo nhìn ánh mắt tràn ngập lo lắng của Song Song, mở miệng nói: “Ngươi bị thương, còn có, ngươi nên vì đứa bé trong bụng suy nghĩ, ngươi cần từ từ điều dưỡng, không sẽ bất lợi cho cái thai.”

Vừa nghe, Song Song lập tức tỉnh táo lại, nàng phải bảo trụ hài tử của nàng và Sở Dịch, nàng muốn có hài tử của Sở Dịch. Thế nhưng nàng vẫn không yên lòng, làm sao bây giờ?

“Ngươi đừng vội, nếu như cần, ta sẽ phái người đi tìm hiểu tin tức, hoặc là báo cho trượng phu của ngươi, bảo hắn tới đón ngươi.” Thượng Quan Hạo rất không muốn nghe Song Song nhắc tới “tướng công nhà nàng”, cũng không muốn nhìn nàng sốt ruột vì nam nhân khác, tuy người đó là tướng công của nàng. Thế nhưng hắn biết, hắn chắc chắn sẽ giúp nàng.

“Vậy thật phiền phức Thượng Quan công tử, bất quá… không cần báo cho hắn tới đón ta, ta chỉ cần biết hắn có mạnh khỏe hay không là được.” Hiện tạ Song Song bị thương khắp người, mặt cũng bị nam nhân kia phá hủy, hơn nữa nàng tạm thời không muốn trở lại, vì nơi đó còn Tả Mai Nhi! Nàng cần một chút thời gian từ từ suy nghĩ nên làm thế nào.

Thượng Quan Hạo lập tức gọi: “Mục Thanh!”

Chỉ thấy một nam tử trung niên đi đến, hướng Thượng Quan Hạo hành lễ, mới mở nói: “Chủ tử có gì sai bảo?”, vẻ mặt rất cung kính.

“Liễu cô nương, có gì muốn biết, phân phó Mục Thanh là được.” Thượng Quan Hạo nhìn thoáng qua Mục Thanhh rồi lại hướng Song Song nói.

Song Song hơi cử động thân thể nói: “Phân phó không dám nhận, chỉ là muốn làm phiền Mục tiên sinh đi tìm hiểu một ít tình hình trong phủ tướng quân, trượng phu Sở Dịch của ta có khỏe hay không, còn có gia phụ Liễu Sĩ Viên ở thành nam, ta cũng muốn biết tình huống của gia phụ.”

Song Song nói xong nhìn về phía Thượng Quan Hạo.

“Đi đi!” Thượng Quan Hạo phân phó.

“Tuân lệnh, thuộc hạ đi làm ngay.” Nói xong Mục Thanh cung kính xin cáo lui.

“Vì sao không bảo hắn tới đón ngươi?” Thượng Quan Hạo có chút không hiểu, rõ ràng lo lắng muốn chết, lại không chịu gặp.

“Vì có một số việc ta cần suy nghĩ.” Song Song không muốn nhiều lời, chỉ nói một câu, cúi đầu thở dài.

“Chúng ta từng gặp nhau?” Song Song cố rời trọng tâm câu chuyện.

“Còn nhớ miếu Vạn Mã?” Thượng Quan Hạo nhắc nhở Song Song.

Miếu Vạn Mã? Song Song nhanh chóng hồi tưởng.

Đúng rồi! Nam nhân mặc bộ đồ màu xanh, là hắn, thảo nào có cảm giác từng quen biết.

Không ngờ ngày ấy chỉ gặp mặt một lần, giờ lại thành ân nhân cứu mạng của nàng!

“Nhớ ra?” Thượng Quan Hạo nhìn biểu tình thay đổi thất thường trên mặt Song Song, buồn cười hỏi.

Song Song gật đầu nói: “Dĩ nhiên Thượng Quan công tử còn có thể nhận ra ta!” nói xong chỉ chỉ vết sẹo dài trên mặt.

Thượng Quan Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ mĩ lệ, nay lại có thêm vết sẹo xấu xí như vậy, lại nhìn vẻ mặt lơ đễnh của Song Song: “Không phải dung mạo vốn là sinh mệnh của nữ nhân sao? Ngươi dường như không để ý?”

“Có lẽ vậy, cũng có thể không. Nếu vết sẹo theo ta cả đời,vậy phải chấp nhận, dù sao dung nhan cũng sẽ già đi, chỉ là thứ bề ngoài mà thôi! Không có gì đáng quan tâm!”

Thượng Quan Hạo cười cười.

“Ta rất giống một người bạn của ngươi?” Song Song đột nhiên hỏi.

Chỉ thấy sắc mặt Thượng Quan Hạo tối sầm lại, rồi lại cười nói: “Đúng vậy, rất giống một bằng hữu của ta.”

Song Song nhìn sắc mặt của Thượng Quan Hạo, nghĩ đã hỏi vấn đề không nên hỏi, cũng không tiếp tục truy vấn.

“Thượng Quan công tử, ta hiện tại không có chỗ ở, mấy ngày tới còn phải quấy rầy ngươi.” Song Song cảm giác Thượng Quan Hạo đối nàng có chút đặc biệt, bởi vậy ngực khó tránh khỏi có chút bất an.

“Từ từ nghỉ ngơi cho tốt, có tin tức ta sẽ nói cho ngươi.” Nói xong Thượng

Quan Hạo cũng rời đi.

……

Kéo lê bước chân mỏi mệt, Sở Dịch trở lại phủ, Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi cũng là vẻ mặt uể oải, không tìm được, đã một tháng rồi, vẫn không tìm được, tâm trạng hiện tại cũng trở nên nguội lạnh không ít.

“Không tìm được sao?” Tiểu Ngọc bưng trà vào, nhìn mọi người trong đại sảnh ủ rũ, không nhịn được mở miệng hỏi.

Không ai trả lời, Vương quản gia đứng cạnh Sở Dịch, muốn mở miệng an ủi chủ nhân, rồi lại nghĩ chỉ nhiều lời vô ích.

“Vậy làm thế nào, phu nhân còn đang mang thai, lại bị thương, không biết nàng thế nào…”. Tiểu Ngọc có chút cấp bách, lẩm bẩm một mình.

Sở Dịch ngẩn ra, bật dậy hỏi: “Tiểu Ngọc, ngươi nói cái gì, ngươi vừa nói cái gì?”

Tiểu Ngọc bị phản ứng mãnh liệt của Sở Dịch dọa cho ngây người, vội lui lại mấy bước lấp sau lưng quản gia nói: “Ta nói phu nhân, bị thương, lại mang thai, nàng…” .

“Ngươi nói phu nhân nàng mang thai?” Sở Dịch nghe xong quát lên, khuôn mặt càng băng lãnh dọa người. Mọi nghe xong tin này cũng khiếp sợ hóa đá.

“Dạ…đúng vậy tướng quân, ngài không biết sao? Mấy ngày trước thân thể phu nhân khó chịu, đại phu đến xem nói phu nhân có thai, hài tử đã hơn nửa tháng, lúc đó phu nhân rất hạnh phúc, chạy đến Tử Vân cư nói cho tướng quân, nói cho ngài tin tức tốt này.” Tiểu Ngọc nhớ lại ngày ấy Song Song vui vẻ, hạnh phúc thế nào, giờ lại sống chết không rõ, không khỏi bưng mặt òa khóc.

Tim Sở dịch như bị cắt thành hai nửa, từng đợt từng đợt đau đớn, rốt cuộc, rốt cuộc hắn đã làm cái gì?

Nhớ tới ngày ấy Song nhi vẫn khóc, còn tình cảnh hắn lúc đó ở Tử Vân cư, chẳng lẽ là ngày đó? Song Song đi tìm hắn nhưng lại thấy Tả Mai Nhi nhào vào lòng hắn, đúng rồi, lúc ấy Song nhi có chút khác thường, liên hệ một chút, Sở Dịch đã rõ ràng.

Nàng đi tìm hắn, nhìn thấy tình cảnh như vậy, nghe được cuộc nói chuyện như vậy, sẽ có cảm giác thế nào, nghĩ hắn lừa nàng? Hoặc là hắn có gì đó với Tả Mai Nhi?

Nước mắt của nàng rơi vì hắn, không có chất vấn hắn, không chỉ trích hắn, chỉ yên lặng thừa nhận, chờ hắn giải thích với nàng, nói rõ với nàng tất cả, hắn biết Song nhi chỉ dùng phương thức như vậy thủ hộ hắn, nàng không muốn hắn khó xử, thế nhưng chết tiệt vì sao nàng không hỏi hắn, hắn chắc chắn sẽ nói cho nàng, hắn yêu nàng, chỉ yêu nàng, không cần bất cứ nữ nhân nào khác…

…..

“Nhớ nhung đủ rồi, quyết định đi trở về?” Thượng Quan Hạo đứng trước cửa sổ, vẻ mặt mờ mịt nhìn khung cảnh ngoài kia.

“Đúng vậy! Nhớ nhung đã quá đủ rồi, ta phải trở về!” Song Song đứng sau Thượng Quan Hạo, cười trả lời.

“Ngươi rất thương hắn?”

“Đúng vậy, rất yêu rất yêu…”

Thượng Quan Hạo xoay người, cười khổ nói: “Ta tiễn ngươi!”

Song Song không nói, yên lặng đi ra ngoài, Thượng Quan Hạo đi phía sau, ra cửa Song Song quay đầu lại nói: “Thượng Quan Hạo, không cần tiễn nữa, ta tự tìm được đường.”

Nói xong cũng bước nhanh đi, Thượng Quan Hạo dừng bước.

Đi được một đoạn, bỗng nhiên Song Song quay đầu gọi: “Thượng Quan Hạo! Ngươi chắc chắn sẽ tìm được một nữ tử chỉ thuộc về một mình ngươi, không nên buông tha! Ta đi đây!”

Thượng Quan Hạo nở nụ cười, xoay người quay về thế giới của hắn…

……..

“Chúng ta vừa mới bắt đầu cảm tình, cứ như vậy kết thúc sao? Song nhi, nàng cứ như vậy biến mất sao, vì sao không tìm được nàng, có phải nàng không muốn tiếp tục xuất hiện trước mặt ta, không muốn nhìn thấy ta, trách ta không biết quý trọng nàng! Cũng là nàng đã…”

Sở Dịch vỗ về chiếc đu đung đưa trong gió, nhớ đến khuôn mặt nhỏ hắn mĩ lệ của nàng, nụ cười của nàng, như tiên nữ ngồi trên rào chắn, đẹp đến như vậy! Nhớ tiếng cười lung linh như tiếng chuông gió kia, phảng phất tại nơi đây. Nhớ đến phát điên tất cả những hồi ức đẹp đẽ cùng nàng ở Hồ Điệp cốc…

Nghĩ ngày tuyết rơi, Song Song nhăn nhó khi không ném tuyết trúng người hắn, Sở Dịch không khỏi nở nụ cười, nhưng lại phát hiện một giọt lệ nóng hổi rơi trúng vạt áo.

Nghĩ đến ngày ấy, cái miệng nhỏ nhắn thốt ra “sở Dịch, ta yêu ngươi!”, lòng hắn chấn động, nghĩ đến hình ảnh nàng nhảy xuống đáy cốc, làm hắn đau đến tê tâm liệt phế.

Người ta nói thấy cảnh thương tình, có lẽ là thế này đi.

Năm mới đã đến, người khác hẳn là đắm chìm trong hạnh phúc vui vẻ, mà nơi đây chỉ có một mảnh đau thương cùng thê lương…

Sở Dịch lảo đáo đi tới rào chắn, ngây ngốc đứng một mình.

“Song nhi, nàng ở đâu, việc duy nhất ta có thể làm chỉ là nhớ nhung và nhớ nhung, nếu ta nhảy từ nơi này xuống thì có thể nhìn thấy nàng sao?” Sở Dịch điên cuồng hét lên.

“Không, nếu chàng cứ như vậy nhảy xuống, sẽ không thể gặp lại thiếp.” Một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

“Là ảo giác? Đều không phải! Ta tin là không phải! Song nhi của ta đã trở về!” Sở Dịch mừng như điên, xoay người ôm chặt lấy cô gái nhỏ phía sau.

“Song nhi, là nàng đúng không? Nàng không chết! Ha ha…” Sở Dịch ngửa mặt lên trời cười to.

“Dịch, thiếp không chết. Thiếp còn chưa nghe chàng nói “ta yêu nàng” thì sao có thể chết?” Song Song cười, mắt nhìn Sở Dịch, qua lớp khăn che mặt hôn cằm hắn, ngày xưa Sở Dịch tràn đầy sức sống hiện tại cũng chán chường tiều tụy.

“Ta yêu nàng, ta yêu nàng, hiện tại nói vẫn còn kịp, vì sao phải che mặt, ta muốn hôn môi nàng, ta muốn chân thật cảm nhận được nàng, Song nhi!” Sở Dịch có chút vội vã, hắn chỉ sợ tất cả là áo giác của hắn.

“Dịch, thiếp cũng yêu chàng!” Nghe được người mình yêu nói yêu mình, là hạnh phúc cỡ nào, Song Song rốt cuộc đợi được rồi không phải sao? Nàng mỉm cười mãn nguyện.

“Cảm tạ trời đất đã cho nàng còn sống.” Sở Dịch dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu Song Song, hắn sẽ không bao giờ… buông tay một lần nữa.

“Dịch, thiếp phải dùng khăn che mặt, vì, vì… trên mặt thiếp có một vết sẹo rất dài, rất xấu xí, trên người thiếp cũng có, hiện tại thiếp đã thành kẻ quái dị.”

Song Song rúc đầu vào ngực Sở Dịch, cảm nhận sự ấm áp của hắn, hơi thở của hắn.

Sở Dịch nở nụ cười, vì cười mà ngực không ngừng phập phồng: “Mặc kệ nàng trở thành thế nào, chỉ cần nàng còn yêu ta, chỉ cần nàng còn sống, cái khác ta không quan tâm, chỉ cần nàng không để ý là tốt rồi!”

Song Song cũng cười, giấu trong ngực Sở Dịch len lén nở nụ cười.

“Song nhi, nói cho ta biết nàng đã gặp chuyện gì, có bị thương chỗ nào không? Lúc nàng nhảy xuống, trời ơi, ta không bên cạnh nàng, ta muốn biết!”

Sở dịch nói năng có chút lộn xộn.

“Thiếp khỏe, lúc thiếp ngã xuống…” Song Song kể cho hắn nghe toàn bộ câu chuyện.

“Đại ca ôm ai thế?” Tiêu Ngọc Long cấp cấp hô.

“A! Là tiểu thư, là tiểu thư! Ta nhận ra hình dáng của tiểu thư.” Tiểu Hương hét lên, đã nhiều ngày qua, nàng thường xuyên đến phủ tướng quân nghe ngóng tin tức của Song Song.

“Thật là phu nhân à? Đúng rồi, đúng rồi!” Tiểu Ngọc hô theo.

“Là đại tẩu sao? Đại ca giải thích một chút đi!” Thạch Phi không cam lòng nhìn mọi người nhao nhao nói, cũng theo vào góp vui.

Sở Dịch, Song Song nhìn nhau, bất đắc dĩ nở nụ cười, xem ra không thể yên tĩnh được rồi.

“Ngọc bội thần kì như vậy sao?” Tiểu Hương ngạc nhiên kêu to.

“Thế gian này xác thực cũng có những chuyện không thể giải thích.” Tiêu Ngọc Long nói.

“Thật có phượng hoàng bay ra từ ngọc bội?” Tiểu Ngọc vẫn chưa hoàn toàn tin.

Song Song cùng Sở Dịch nhìn đám người nhao nhao ta một lời, ngươi một câu, lặng lẽ thối lui, trở về Thính Vũ hiên của hai người.

“Để ta nhìn nàng…” Sở Dịch cuối cùng cũng bộc phát, vòng tay ôm lấy Song Song. Thanh âm vì vui sướng mà trở nên run run.

“Dịch, trông chàng như già hơn mười tuổi…” Song Song âu yếm nhìn nam nhân nàng yêu, tiều tụy rất nhiều, đau lòng nói.

“Không có nàng ta có thể sống tốt sao, Song nhi, cảm tạ vì nàng vẫn còn sống!”

“Dịch, thế Mai Nhi cô nương thì sao? Thiếp nghĩ rồi, nam nhân của thiếp có thể sẵn sàng vì thiếp mà chết, thiếp không thể tiếp tục nhỏ nhen được, thiếp đồng ý, để chàng thực hiện lời hứa với người đã khuất, cho phép chàng cưới một tiểu lão bà khác!” Đây là kết cục nàng nghĩ là tốt đẹp nhất.

“Tiểu yêu tinh, có nàng ta còn có thể cưới nữ nhân khác được ư, ta nói rồi, ta sẽ không cưới nữ nhân khác, chỉ cần một mình nàng, ý nguyện của Tả phó tướng là mong ta cưới Tả Mai Nhi, ta đã có thê tử, nên ta chỉ đáp ứng hắn sẽ chăm sóc cho Mai Nhi đến khi nàng tìm được người tốt gửi gắm, không hề hứa hẹn chuyện khác!”

Sở Dịch thấy Song Song như vậy cũng không cảm kích, lại còn có chút buồn bực vì cái khăn vẫn che mặt Song Song. Kì thực hắn rất muốn vất cái khăn vướng víu kia sang một bên, nhưng lại sợ kích thích Song Song, dường như Song nhi của hắn rất sợ hắn thấy vết sẹo của nàng.

“Thế nhưng Mai Nhi không phải thích chàng sao? Hơn nữa bây giờ thiếp rất xấu, trên mặt xấu trên người cũng xấu, Dịch, chàng hoàn mĩ như vậy, thiếp sợ thiếp không xứng với chàng!” Song Song ngước mắt, ánh mắt như muốn nói, giờ phút này nàng rất khổ sở.

“Ta nói rồi, ta không để ý, nàng nghĩ ta nông cạn vậy sao? Nàng đang ám chỉ ta phải hủy dung sao? Ta cũng không ngại!” Sở Dịch hơi nóng nảy, gần như rống lên, mong tiểu nữ nhân trước mắt không nên tiếp tục hoài nghi tình cảm của hắn, trái tim của hắn.

Hai tay Sở Dịch lần vào trong quần áo của Song Song, xoa xoa bụng nàng: “Song nhi dường như béo lên!”

Song Song nghe Sở Dịch nói có chút buồn cười, mắt tràn đầy mãn nguyện cùng hạnh phúc, nói thầm vào tai hắn: “Đồ ngốc, không phải là béo, là con của chúng ta, đã hơn hai tháng, có vui không?”

“Nàng đang nói, con chúng ta, ở đây?” Sở Dịch nghe xong, kích động, thanh âm có chút run run.

“Sao? Chàng mong con không ở đây?” Song Song giả dạng ác nữ ép hỏi.

“Không! Ta rất vui, nguyên bản ta chỉ mong…, tình huống như vậy, ta chỉ hy vọng nàng bình an là tốt rồi, những cái khác ta không dám hi vọng xa vời. Ta chỉ muốn nói với nàng, con với ta là một kinh hỉ, một kinh hỉ quá lớn, Song nhi! Cám ơn nàng!” Sở Dịch cẩn cẩn dực dực sờ bụng Song Song, nơi này có cốt nhục của hắn, thần kì thế này!

“Đừng có cám ơn thiếp, phải cám ơn ân nhân cứu mạng của thiếp!” Mắt Song Song lóe lên những tia sáng tà ác.

“Không phải đều nhờ ngọc bội sao?” Sở Dịch nghi hoặc.

“Là ngọc bội đã cứu thiếp, nhưng nếu không có Thượng Quan Hạo đưa đi dưỡng thương, chắc chắn con của chúng ta không cứu được.”

Bàn tay to đang vuốt ve bụng Song Song đột nhiên ngừng lại, Sở Dịch biến sắc hỏi: “Thượng Quan Hạo? Là nam?”

“Dịch, chàng biết không, hắn…rất đẹp trai, hơn nữa lại rất ôn nhu…, tính tình cũng rất tốt…” Sở Dịch cứ xoa xoa làm Song Song cả người trở nên khô nóng, nói cũng gián đoạn.

“Ta đi giết hắn, hắn ở đâu?” mắt Sở Dịch bắn ra ghen tuông, nghe chính miệng thê tử khen kẻ khác, mặc kệ hắn là ân nhân cái loại gì, giết!

Song Song muốn cười mà không dám cười, nghẹn đến sắp nội thương.

Lửa giận trong mắt Sở Dịch, là ghen tuông!

“Dịch! Hắn là ân nhân của con chúng ta, chúng ta phải cảm tạ hắn mới phải!”

“Ta sẽ cảm tạ hắn, cảm tạ thật lớn…” Trong cơn kích động hắn cũng không để ý trên ngực Song Song không có sẹo! Đúng là giận quá mất khôn!

“Dịch!” Song Song vô lực rên rỉ, nhẹ gọi tên hắn.

Sở Dịch đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đứng lên, cố nén dục vọng nói: “Song nhi, ta không thể, nàng đang mang thai, như vậy sẽ làm bị thương nàng cùng hài tử!”

Song Song đỏ mặt, xấu hổ nói: “Chỉ cần cẩn thận một chút là được rồi!”

“Song nhi, ta yêu nàng!”

“Thiếp cũng yêu chàng!”

Đi theo tiếng gọi tình yêu, bọn họ cùng nhau rơi vào bể tình.

…….

“Liễu Song Song, nàng dám gạt ta, như vậy rất vui đúng không?” sáng sớm một tiếng bạo rống vang khắp phủ tướng quân.

Kì thực vết sẹo trên mặt cùng trên người Song Song đã lành, chỉ có một vết thương quá sâu mới lưu lại nét nhàn nhạt, vết sẹo trên mặt sớm đã biến mất, không nhìn ra. Dĩ nhiên, cái đó và cái Song Song nói với Sở Dịch khác nhau rất nhiều.

“Dịch, chẳng lẽ chàng mong trên mặt thiếp có thương tích sao?” Song Song làm như suýt khóc tới nơi, thế nhưng trong mắt chỉ có ý cười.

Sở Dịch nhìn vẻ bướng bỉnh của Song Song, không biết nên tức giận hay nên phá lên cười , kéo Song Song vào lòng nhẹ nói: “Mặc kệ thế nào, nàng đều là Song nhi của ta, không nên hoài nghi tình yêu của ta! Ta là tức giận vì nàng không tin ta yêu nàng thực lòng!”

“Vâng, phu quân, sau này sẽ không thế nữa!”

Bọn họ biết, mùa xuân thuộc về bọn họ đang tới.

……………

Mấy tháng sau

A! Một tiếng hét chói tai từ Thính Vũ hiên truyền ra, mà ngoài cửa mọi người lo lắng đứng thành đoàn.

“Đại ca, ngươi đừng có hoảng loạn như thế có được hay không, ra chiến trường cũng chưa nhìn thấy ngươi thế này bao giờ!”

Tiêu Ngọc Long cùng Thạch Phi buồn cười nhìn đại ca, ngày xưa băng lãnh ung dung là thế, giờ lại lo lắng đến mức đi qua đi lại. Một Sở Dịch hỉ nộ bất hình bất sắc, mãi lạnh như băng, nay đâu rồi?

(*: tưc là vui buồn không biểu lộ ra mặt)

Sở Dịch lo lắng bất an, khẩn trương đến mức chân tay lạnh lẽo, có chút phiến lòng mở miệng nói: “Các ngươi không nghe thấy nàng gào thét sao? Nàng nhất định rất đau. Không được! Ta phải vào xem một chút!” nói xong liến muốn đạp cửa xông vào.

“Dịch nhi, nữ nhân sinh hài tử đều như thế này, một đại nam nhân như ngươi đi vào giúp được cái gì, chỉ càng thêm phiền!” Thái hậu vẻ mặt vui sướng, nhưng vẫn phải ngăn Sở Dịch.

‘Thế nhưng đã nửa ngày, sao mãi vẫn chưa sinh được?” Sở Dịch dừng lại, gầm nhẹ một tiếng bất đắc dĩ.

“Sở đại ca đừng lo lắng, thân thể chị dâu rất mạnh mẽ, sẽ không có chuyện gì.” Người nói chính là Tả Mai Nhi, vẻ mặt ngọt ngào dựa vào lòng tướng công của mình, mở miệng an ủi Sở Dịch.

Trải qua chuyện lần trước, Tả Mai Nhi đã nhận ra, nàng kém xa Song Song, nàng chịu thua, thua dũng khí, thua dũng khí vì người mình yêu mà chết, nghĩ lại lúc đó chỉ biết cầu xin tha mạng, sợ chết, thậm chí sợ tới mức ngất xỉu, càng nghĩ càng ngượng ngùng, có lẽ vì nhát gan nhu nhược, có lẽ là yêu không đủ sâu. Bốn tháng trước nhờ bà mối mai mối, nàng gả cho Trương Vạn Niên, một thương nhân thành công, đối nàng mà nói đó cũng là một kết cục viên mãn.

“ Mạnh mẽ?” Nhớ tới bình thường Song Song mảnh mai nhỏ bé thế, phải cần người bảo vệ chứ đừng nói đến mạnh với chả mẽ.

“Đúng vậy Sở đại ca, thân thể của chị dâu cũng không kém, ngươi không cần lo lắng quá!”

“Cũng đúng.”

“Đúng vậy, ngày ấy hắc y nhân đột kích, chị dâu đánh lui vài tên một lúc, nếu không phải bảo vệ ta…”

Không đợi Tả Mai Nhi nói xong, chỉ nghe Sở Dịch quát lên: “Ngươi nói nàng giao thủ với hắc y nhân?”

Tả Mai Nhi cố sức gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hiền tế, Song Song học võ từ nhỏ, thân thể không kém, không cần lo lắng.” Liễu Sĩ Viên tuy cũng rất lo lắng, nhưng ông đã là người từng trải, cười thoải mái nói.

Oa! Tiếng trẻ con khóc vang lên, rốt cục sinh rồi, là một tiểu tử thật mập mạp! Song Song uể oải nằm trên giường, không còn khí lực.

Sở Dịch nghe thấy tiếng khóc, vội vàng đẩy cửa mà vào cũng không kịp nhìn con, lao thẳng tới giường , quan tâm hỏi: “Song nhi, nàng có khỏe không?”

“Dịch, thiếp khỏe, thiếp muốn nhìn con chúng ta một chút!” Song Song suy yếu nhưng nàng thật muốn cùng Sở Dịch nhìn tên tiểu tử dằn vặt mình suốt mấy canh giờ, cùng nhau chia sẻ hạnh phúc mãn nguyện.

Bà đỡ bế đứa trẻ mới sinh được bọc trong vải đỏ tới trước mặt Song Song, nói: “Chúc mừng tướng quân cũng phu nhân, là một tiểu tử mập mạp.” . Nói xong cười ha hả đi ra.

“Nhỏ quá, da lại nhăn nhăn, xấu xấu!” Song Song nhìn bé còn chưa mở mắt, thì thào nói.

Sở Dịch nhìn thoáng qua, lại vội vàng chuyển tầm mắt về phía Song Song.

“Nàng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, ta ở đây cùng nàng”, hắn yêu thương nói.

“Đại ca!”

“Dịch nhi!”

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của mọi người.

“Bế hài tử đi ra cho đại gia nhìn một cái a!”

Song Song cười nhẹ, nhìn Sở Dịch đang bạo phát tức giận, nói: “Dịch, thiếp muốn nghỉ ngơi một chút, thiếp mệt mỏi quá, chàng ôm bảo bối ra ngoài đi, để thiếp an tĩnh một chút!”

Sở Dịch hôn đôi môi có chút khô nẻ của Song Song, ôm lấy đứa trẻ, tuy rằng động tác ôm có chút ngốc nghếch, đi ra ngoài cửa. Trong phòng, Song Song dần chìm vào giấc ngủ nặng nề…

Kết thúc
Bình Luận (0)
Comment