Từng Đóa Bọt Sóng

Chương 85

Vân Đóa nằm trên giường, nhìn vết bầm ở cổ tay, yếu ớt nói: "Đường Nhất Bạch, anh thật tàn nhẫn!"

Đường Nhất Bạch ôm lấy cô từ phía sau, da thịt hai người kề nhau, không một khe hở. Anh đau lòng nói: "Anh xin lỗi, có đau không em?"

Cô lườm anh: "Anh nói thử xem?"

Vết bầm này là do Đường Nhất Bạch nắm quá chặt, lúc anh kích động mất điều khiển nên mới gây ra.

Tất nhiên đây không phải chỗ đau nhất...

Vân Đóa có chút căm giận, sao cùng là lần đầu tiên mà cảm nhận của nam và nữ lại có sự chênh lệch lớn đến vậy!

Thân thể không thoải mái khiến tâm trạng của cô cũng không tốt, mặt đen thui.

Đường Nhất Bạch vô cùng đau lòng, hôn cô một cái, sau đó xuống giường tìm thuốc bôi cho cô. Tìm được thuốc rồi, Vân Đóa nói muốn tắm, anh ôm cô đến phòng tắm, khi anh chuẩn bị tắm uyên ương thì bị cô đuổi ra ngoài.

Đường Nhất Bạch đành phải trở lại phòng ngủ dọn dẹp, bỏ hết những thứ không cần thiết, drap giường, vỏ chăn, quần áo bẩn đều ném vào máy giặt, sau đó nhanh chóng vọt vào phòng tắm.

Đợi cô tắm xong, anh dùng khăn tắm bọc cô lại rồi bế lên giường, dưới ánh mắt đề phòng bôi thuốc cho cô.

Cẩn thận, tỉ mỉ như một đứa cháu hiếu thuận.

Không chỉ tay Vân Đóa có vết bầm, mà trên ngực, trên đùi cũng có.. Cô ngậm ngùi: "Cảm giác như bị bạo hành vậy."

"Đóa Đóa, anh sai rồi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

"Hừ."

Anh cúi đầu chuyên tâm bôi thuốc giúp cô, thỉnh thoảng còn ngước lên nhìn trộm. Ánh mắt đó giống như nước, có thể nhấn chìm bất cứ sinh vật nào sa chân vào đó. Vân Đóa bị ánh mắt dịu dàng kia bao phủ chẳng thể tức giận nổi nữa.

Hu hu hu, thật không có tiền đồ...

Bôi thuốc xong, hai người mặc quần áo lại tử tế. Bởi vì thân thể Vân Đóa không thoải mái, bọn họ không thể ra ngoài hẹn hò, đành ngồi xuống ghế sofa xem phim. Vân Đóa có chút lo lắng cho Nhị Bạch: "Anh thả Nhị Bạch ra chưa?"

Đường Nhất Bạch nói: "Em vừa tắm xong, trên người Nhị Bạch có vi khuẩn, không nên chạm vào nó."

Vân Đóa có chút quẫn bách, đây là lý do gì vậy!

May mà Đường Nhất Bạch vẫn còn lương tâm, anh mang thức ăn đi bồi thường cho Nhị Bạch. Ai ngờ Nhị Bạch đột nhiên trở nên thông minh, núp ở cửa, Đường Nhất Bạch vừa mở cửa, nó lập tức lao ra nhanh như một tia chớp mập mạp.

Vừa chạy ra được, Nhị Bạch đã chui thẳng vào ngực Vân Đóa, cọ cọ cô làm nũng, còn uất ức kêu lên mấy tiếng.

Sau đó giữa Đường Nhất Bạch và Vân Đóa có thêm một con Husky kỳ đà.

Chờ Nhị Bạch phát tiết xong, nó nằm trên ghế sofa, gối đầu lên chân Vân Đóa. Vân Đóa khẽ vuốt ve nó, rồi quay sang nói với Đường Nhất Bạch: "Anh nên về rồi chứ?"

"Không vội." Giờ phút này anh không muốn xa cô. Dù chỉ ngồi chung không nói lời nào cũng được, anh chỉ muốn ở cạnh cô mà thôi.

Vân Đóa có chút lo lắng: "Anh đi nhanh đi, không sẽ bị huấn luyện viên mắng đó."

Đường Nhất Bạch lắc đầu nói: "Không sao, tổng quản Ngũ dẫn thành viên trong đội đến Cao Nguyên rồi."

A, vậy mà cô lại quên mất chuyện này. Đến giờ Vân Đóa mới phát hiện, sự chú ý cô dành cho đội bơi lội hoàn toàn lấy Đường Nhất Bạch làm trung tâm, Đường Nhất Bạch đi đến đâu cô sẽ quan tâm chỗ đó. Khi Đường Nhất Bạch đi Cao Nguyên, cô lập tức đến Cao Nguyên, bây giờ Đường Nhất Bạch không đi, cô lại quên luôn chuyện đấy.

Đội của anh không phải chỉ có mình anh là đội viên. Huấn luyện viên Ngũ mang theo rất nhiều người, không thể vì một Đường Nhất Bạch mà bỏ qua những người khác, cho dù Đường Nhất Bạch là thành viên ưu tú nhất trong đó.

Nhưng nói thế nào đi nữa thì việc những người khác đến Cao Nguyên, còn Đường Nhất Bạch lại lẻ loi ở đây cũng khiến cô có hơi buồn.

Đường Nhất Bạch thấy vẻ ủ rủ của cô thì xoa tóc cô an ủi: "Đừng lo, trước khi đi tổng quản Ngũ đã giao nhiệm vụ cho anh rồi. Hơn nữa mấy ngày sau bọn họ sẽ về."

Vân Đóa khẽ gật đầu: “Hay là bây giờ anh về đi?"

"Vừa xuống giường đã đuổi anh đi, Đóa Đóa em thật nhẫn tâm."

Mặt Vân Đóa đỏ bừng, thở phì phò lườm anh một cái. Ánh mắt của cô long lanh, khiến trong lòng anh lại có cảm giác ngứa ngáy. Cô nói: “Bây giờ em đang nói chuyện nghiêm túc với anh! Đã lâu anh chưa luyện tập rồi, phải quay về ngay."

"Dù sao cũng đã lười biếng hai mươi ngày, có làm biếng hơn chút nữa cũng không sao."

"Đường Nhất Bạch, chỉ đến viện điều dưỡng một lần anh đã trở nên lười biếng rồi hả?"

Đường Nhất Bạch cười: "Em nhắc đến làm anh rất nhớ cuộc sống ở nơi đó, mỗi ngày đều có thể ôm em ngủ"

Vân Đóa không thèm để ý đến anh nữa, cúi đầu trêu chọc Nhị Bạch.

Đường Nhất Bạch thở dài: "Xem xong bộ phim này đã."

Trong lòng Vân Đóa có chút ê ẩm. Cô cũng không nỡ để anh đi, nhưng anh có sự nghiệp, có ước mơ của mình. Ông Khang và mọi người đã bỏ công sức giúp đỡ anh như vậy, từng giây từng phút anh đều không thể hoang phí. Giải vô địch thế giới quá quan trọng với anh, mặc dù chưa chắc sẽ đoạt được chức quán quân nhưng cũng phải dùng trạng thái tốt nhất để tập luyện và thi đấu.

Vừa nói xong, Đường Nhất Bạch có cảm giác thời gian như dòng nước bị vỡ đê, trôi đi rất nhanh. Phim đã chiếu xong, nhưng anh chẳng nhớ nổi nội dung, anh chỉ biết mình sắp phải xa Đóa Đóa.

Vân Đóa tiễn anh tới cửa, cô chủ động hôn anh.

Đường Nhất Bạch nói: "Đóa Đóa, phải nhớ anh, có rảnh thì đến thăm anh."

"Vâng."

Hôm sau, Vân Đóa đi làm lại. Dù nửa tháng qua cô chưa xuất hiện nhưng trong cơ quan vẫn tồn tại truyền thuyết về cô. Bài viết của cô vẫn thường xuất hiện trên mặt báo, lại còn hay ở ngay trang đầu. Bởi vì đó đều là tin về việc chuyển biến vết thương của Đường Nhất Bạch, cũng là tin độc quyền. Rất nhiều hãng truyền thông có thực lực hùng hậu hơn Sports Weekly đều phải ngoan ngoãn trích dẫn bài viết của bọn họ.

Nhờ phúc của Đường Nhất Bạch, địa vị hiện tại của Vân Đóa trong tòa soạn không hề tầm thường. Cũng có người suy đoán nói cô và Đường Nhất Bạch có quan hệ, nhưng dù bọn họ nghĩ thế nào, thậm chí nếu có cả tin "Vân Đóa chủ động hiến thân cho Đường Nhất Bạch", bọn họ cũng không khinh thường cô, mà còn hâm mộ cô hơn.

Có thể đốn ngã được anh chàng đẹp trai như Đường Nhất Bạch, ai mà không hâm mộ? Đừng nói là tiếp cận có mục đích, dù có bị anh lợi dụng, người ta cũng bằng lòng!

Xế chiều hôm đó, Trình Mỹ - vốn đã tạm nghỉ việc lại đến tòa soạn tìm Vân Đóa. Hai người ngồi uống trà chiều, Trình Mỹ nói: "Vân Đóa, hôm qua tớ đến thăm Lâm Tử rồi."

"Ừ." Vân Đóa không muốn đề cập đến người này.

“Anh ấy nhờ mình chuyển đến cậu 'lời xin lỗi'."

"Ừ."

Trình Mỹ nhìn Vân Đóa đang cúi đầu quấy cà phê, đột nhiên có chút bất bình thay Lâm Tử: "Vân Đóa, Lâm Tử thật sự rất tốt với cậu."

Vân Đóa nói: "Trình Mỹ, trong mắt cậu dù anh ta có tốt ngàn lần vạn lần đi nữa thì ở trong mắt tớ, anh ta cũng chỉ là một người phản bội. Chính vì anh ta rất tốt, nên việc anh ta phản bội tớ mới không thể nào chấp nhận. Chúng ta đừng nói đến anh ta nữa."

***

Đường Nhất Bạch về câu lạc bộ lập tức đến hồ bơi.

Bởi vì có không ít đội viên đã đi Cao Nguyên, cho nên nơi huấn luyện hơi vắng vẻ. Một mình anh độc chiếm một không gian lớn, không so cự ly hay tốc độ, chỉ nhắm mắt nghiêm túc cảm nhận cảm giác nước mang đến cho anh. Nước mát chảy lướt qua da thịt, động tác của anh tạo thành những dòng xoáy nhỏ, bắp chân luân phiên đong đưa linh hoạt, giống như một chiếc thuyền đang xuôi dòng.

Anh giống một con cá nhàn nhã dạo chơi trong nước, quên đi thời gian, quên cả mệt mỏi, như sắp hòa tan vào vòng tay rộng lớn của nước.

Lúc nổi lên lau mặt, anh chợt thấy trên bờ có một người đang đứng.

Là Từ Lĩnh.

Từ Lĩnh không hề có chút kiêu ngạo, chỉ khom người nhìn anh, hỏi: "Sao rồi?"

Đường Nhất Bạch cười nói: "Tạm được, có hơi lạ lẫm."

Cảm nhận nước, phải có năng khiếu, cũng phải có kinh nghiệm, hai yếu tố này không thể thiếu được. Thi đấu thể dục thể thao là cạnh tranh hết mức, cạnh tranh đến cực hạn, tích lũy theo tháng ngày và được thời gian rèn giũa. Đã hai mươi ngày Đường Nhất Bạch không bơi lội, xuống nước lại, người bình thường thấy anh vẫn thoải mái nhàn nhã như cũ, nhưng mà sự khác biệt trong đó, chỉ có chính anh mới có thể cảm nhận được.

Từ Lĩnh rất hiểu trạng thái này. Giờ anh ta không còn cảm giác đau thương nữa, chủ yếu là do đã nghĩ thông suốt, anh ta không mong đợi gì về việc Đường Nhất Bạch tham dự giải vô địch thế giới lần này, chỉ xem như một lần đi rèn luyện, có thể bước vào chung kết đã là rất tốt rồi.

Trong đội, có người muốn thay Đường Nhất Bạch bằng một ứng cử viên khác. Nhưng ý kiến này chỉ có một bộ phận nhỏ đồng tình, số đông còn lại cảm thấy “lạc đà gầy còn hơn ngựa”. Đường Nhất Bạch tham gia thi 100 mét, còn có cơ hội bước vào trận chung kết, người khác thì chưa chắc. Vé vào chung kết phải là người có tài năng phi thường mới giành được.

Cái mà Từ Lĩnh tiếc nuối chính là hai hạng mục tập thể: lặn tiếp sức hỗn hợp 4×100 mét nam và lặn tiếp sức hỗn hợp 4×100 mét cả nam và nữ. Nếu như không có Đường Nhất Bạch, hai hạng mục này Trung Quốc không có nhiều cơ hội chiến thắng, tuy có Kỳ Duệ Phong thay thế, nhưng anh ta tham gia quá nhiều hạng mục, được cái này sẽ mất cái khác, huống chi thành tích 100 mét của Kỳ Duệ Phong trong giới cũng không quá ưu việt.

Haizz, một mình anh liên quan đến sự sống còn của ba hạng mục, lần này thật sự là rất đáng tiếc.

Từ Lĩnh nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn phải nén đau buồn, khích lệ Đường Nhất Bạch xong quay đi kiếm người tâm sự.

Đường Nhất Bạch không mấy để ý, tiếp tục luyện tập.

Mấy ngày sau, Vân Đóa bị tòa soạn phái đến lấy tin về tình huống sau khi hồi phục của Đường Nhất Bạch. Chủ nhiệm Lưu đã nghĩ rất kỹ, Vân Đóa chỉ cần đưa tin về Đường Nhất Bạch, còn phía Cao Nguyên ông đã phái Tiền Húc Đông và thầy Tôn đi. Vân Đóa liên lạc trước với Từ Lĩnh, được anh ta chấp thuận rồi cô mới tới trụ sở huấn luyện.

Cả hồ bơi rộng lớn chỉ có mấy người, Đường Nhất Bạch chiếm địa bàn to nhất. Vân Đóa vừa quan sát vừa so sánh, không biết có phải do “trong mắt người tình hóa Tây Thi” hay không, mà cô cảm thấy Đường Nhất Bạch bơi đẹp nhất, còn đẹp hơn cả “mỹ nhân ngư”.

Cô biết gần đây anh rất cố gắng, mỗi ngày đều tăng cường huấn luyện. Trước kia Đường Nhất Bạch rất ít huấn luyện ngoại khóa, mỗi ngày anh chỉ hoàn thành nhiệm vụ là xong, bởi vì anh cảm thấy huấn luyện viên là một người vừa chuyên nghiệp vừa đáng tin cậy, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời huấn luyện viên là được. Nhưng bây giờ, đối mặt với làn nước vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, mỗi ngày anh đều tận lực luyện tập nhiều hơn một chút, huấn luyện viên bảo bơi 10000 mét, anh sẽ bơi 12000 mét.

Chuyện này Ngũ Dũng cũng biết, nhưng không ngăn cản, chỉ dặn anh mỗi ngày phải đều đặn đi khám bác sĩ, phòng ngừa việc mệt nhọc quá độ khiến vết thương tái phát.

Anh như vậy làm Vân Đóa vô cùng đau lòng, nhưng không biết làm thế nào để giúp đỡ.

Đường Nhất Bạch kết thúc huấn luyện, bước lên bờ nghỉ ngơi, sau đó đứng bên hồ bơi tạo dáng cho Vân Đóa chụp. Điểm tốt của anh là vóc dáng khiến người khác “vừa gặp đã yêu”, Vân Đóa nhìn anh mà tim đập loạn nhịp. Chụp xong, Vân Đóa giơ máy ghi âm muốn phỏng vấn, nhưng anh lại cười nói: "Không cần phải hỏi anh, em muốn viết thế nào cũng được."

Vân Đóa dở khóc dở cười: "Làm gì có người nào như anh? Anh quan tâm đến tu dưỡng nghề nghiệp của em một chút được không hả?"

Đường Nhất Bạch đành phải máy móc trả lời cô, trả lời một lúc không biết chạm phải dây thần kinh gì, anh đột nhiên bật cười, cười xong không thèm để ý là đang phỏng vấn, kéo cô lại hôn.

Vân Đóa: "..." Còn có vận động viên nào thất thường hơn anh không!

Đường Nhất Bạch đi tắm, nước ở hồ bơi có tính ăn mòn rất cao, mỗi lần luyện tập xong anh đều đi tắm. Sau đó dẫn Vân Đóa đến phòng huấn luyện, anh muốn tiếp tục luyện tập.

Trước kia Vân Đóa cũng từng xem Đường Nhất Bạch luyện tập, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trần luyện tập. Anh ở trần, chỉ mặc một chiếc quần thể thao ngắn, động tác mạnh mẽ làm bắp thịt trên người hoạt động, lúc lên lúc xuống, giống như một giai điệu tuyệt vời. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào những giọt mồ hôi trên ngực, lóng lánh trong suốt, khiến người ta có chút mê hoặc.

Vân Đóa chụp vài tấm hình, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Đường Nhất Bạch cười híp mắt nhìn cô: "Nghĩ gì thế?"

Cô đỏ mặt không để ý tới anh.

Cô quyết định sẽ không đưa mấy tấm hình này cho tòa soạn. Người đàn ông của cô hấp dẫn như vậy, nếu có người phấn khích quá làm chuyện ngu xuẩn thì sao? Cô làm như vậy là đang cứu vớt người khác...

Chụp ảnh xong, bọn họ liền bước vào phương thức hẹn hò trước đây. Anh nghiêm túc luyện tập, cô im lặng quan sát, thỉnh thoảng nghịch một vài dụng cụ trong này.

Chờ luyện tập xong, anh lại đi tắm, hai người cùng đi ăn cơm tối. Cơm nước xong họ ngồi ở cạnh sân huấn luyện nhìn mấy em nhỏ đá cầu.

Bởi vì được ở cùng người yêu, cho nên dù làm chuyện bình thường đến cỡ nào, cũng đều có cảm giác mới lạ và hạnh phúc.

Vân Đóa dựa vào ngực Đường Nhất Bạch, nói lên suy nghĩ đã giữ trong lòng cả ngày hôm nay: "Đường Nhất Bạch, anh đừng gắng sức quá."

Đường Nhất Bạch khẽ vuốt tóc cô, anh đáp: "Không sao, anh không mệt."

"Huấn luyện tăng cường như vậy lỡ không chịu nổi thì sao?" Thật ra Vân Đóa muốn nói là, lỡ lại làm vết thương trên tay anh tái phát thì sao, nhưng đây là chuyện xấu, cô kiên quyết không muốn nói khỏi ra miệng.

Anh cười nói: "Đóa Đóa, em đau lòng cho anh à?"

"Đường Nhất Bạch, em đang nói chuyện nghiêm túc! Anh cũng đừng liều mạng quá, dù không giành được huy chương cũng không sao." Không giành được huy chương, thì tình yêu em giành cho anh cũng không giảm đi chút nào... Lời buồn nôn như vậy dĩ nhiên cô không thể nói ra miệng, chỉ nghĩ trong lòng là được rồi.

"Đóa Đóa, tất cả mọi người đều không hy vọng nữa, bao gồm cả em. Nhưng mà anh sẽ không buông tay đâu, vĩnh viễn không."

Vân Đóa nghe xong ngây người.

Luôn tự tin mà cường đại, luôn kiên định mà ung dung, cho dù toàn thế giới đều hoài nghi anh, anh cũng tuyệt đối không hoài nghi mình. Đây chính là anh, đây chính là người đàn ông mà cô yêu.
Bình Luận (0)
Comment