Tung Hoành Cổ Đại

Chương 202

Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi đưa tay ra, muốn sờ mặt Kinh Mặc, gương mặt trước mắt lại dường như xa cách ngàn dặm, chàng làm sao cũng không với tới.

Thực tế, chỉ là chàng đã không có cách nào nâng tay mình lên, sức lực toàn thân, giống như là lập tức bị bỏ xuống, ngay cả giơ tay cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Đau đớn quen thuộc ở đáy lòng chậm rãi dâng lên, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ dám trông chờ cô sẽ trở lại, cũng càng chưa từng nghĩ, con của chàng có thể sinh ra.

Nhiều năm như vậy, ban đêm theo chàng vượt qua mỗi nỗi đau, là đạo trưởng nói câu nói kia: “Đứa trẻ không thể giữ được, Ôn Ý cũng quên mất người rồi.”

Trọng Lâu và Kinh Mặc liếc mắt nhìn nhau, đều có chút không biết làm sao.

Cha xem ra một chút cũng không vui mừng, so với lúc tổ mẫu nói không giống nhau.

Cặp sinh đôi trong lòng cũng có chút thấp thỏm bất an, xem ra cha không thích bọn họ.

Kẹo hồ lô không trông cậy vào được, khẳng định sẽ nói cho mẹ.

Trên mặt hai đứa nhỏ đều là vẻ mặt nản lòng, không nghĩ tới lén chạy ra ngoài sẽ là kết quả này.

Cha của Tiểu Tam Tử rất thích Tiểu Tam Tử đó

Kinh Mặc dè dặt nói: “Người không thích bọn con sao? Bọn con không muốn kẹo hồ lô nữa, người thích bọn con đi.”

Khi lời nói sắp tuông ra, dường như muốn khóc lên, nghe hết sức đáng thương.

Tống Vĩnh Kỳ ôm hai đứa nhỏ, vùi đầu giữa hai đứa, rất nhiều lời muốn nói, nhưng một chữ cũng không nói được.

Vành mắt Tiêu Tướng ửng đỏ, nói với mấy vị đại nhân: “Nghị sự tối nay đến đây chấm dứt, ngày mai còn dư bàn lại, chư vị đại nhân rời cung trước đi.”

“Được!” Đại nhân Tư Không Trương đáp, nhìn cặp sinh đôi một chút, nhẹ nhàng nói: “Không nghĩ tới Ôn đại phu trở lại, thật tốt, thật tốt mà!”

Tốt là tốt, nhưng trên mặt Trương đại nhân lại có chút lo âu, Ôn Yến trở lại là chuyện tốt, nhưng các quan thần trong triều kia, không biết sẽ nói gì.

Tiêu Tướng ở lại, nhẹ giọng nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng, trước tiên rửa mặt cho tụi trẻ đã.”

Tống Vĩnh Kỳ buông hai đứa nhỏ ra, đứng lên đưa lưng về phía mọi người, dặn dò Lộ tổng quản: “Lấy nước nóng qua đây.” Thanh âm khàn khàn, cuối cùng mang theo nức nở.

“Vâng!” Lộ tổng quản lúc này mới lấy lại tinh thần, thật không nghĩ tới, hai đứa trẻ này thật sự là hậu duệ của vua.

Tiêu Tướng kéo đứa trẻ ra để cho Tống Vĩnh Kỳ hồi phục tâm tình trước, ông ta ngồi xổm người xuống, nhìn Kinh Mặc và Trọng Lâu: “Các bảo bối, biết ta là ai không?”

Cặp sinh đôi lắc đầu: “Không biết.”

Tiêu Tướng mỉm cười vuốt râu: “Cha bọn con, là cháu ngoại ta, tổ mẫu của bọn con, là con gái ta, vậy các con nên gọi ta là gì?”

Cặp sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, sau đó, bóp ngón tay nói: “Mẹ của mẹ gọi là bà ngoại, cha của cha gọi là tổ phụ, mẹ của cha gọi là tổ mẫu, cha của tổ mẫu gọi là…”

Hai người cau mày: “Mẹ chưa từng dạy.”

Tiêu Tướng mỉm cười nói: “Các con có thể gọi ta ngoại tổ mẫu, cũng có thể gọi là ông cố ngoại.”

Cặp sinh đôi nhìn nhau một cái, đồng thanh nói: “Ông cố ngoại!”

“Ngoan, ngoan!” Tiêu Tướng lệ tràn đầy mi, ôm lấy cặp sinh đôi:

“Quá tốt.”Đọc nhanh tai Viet writer

Tống Vĩnh Kỳ đã bình phục một ít, chàng quay đầu nhìn hai đứa con của mình, đến nay vẫn không thể tin, đây là con của chàng và Ôn Yến.

Cảm giác thật là kỳ quái, ngực giống như là bị cái gì chặn rất nghiêm trọng, thậm chí bắt đầu bành trướng.

Chàng nhìn Trọng Lâu một chút, lại nhìn Kinh Mặc một chút, giống như là nhìn không đủ.

Lộ tổng quản đã sai người đưa nước nóng vào, lấy khăn lông lau chùi trên mặt của hai đứa trẻ, khuôn mặt nhỏ bé liền trắng nõn lên.

Chỗ khác biệt giữa Kinh Mặc và Trọng Lâu, là Kinh Mặc dường như có lúm đồng tiền, Trọng Lâu thì không có.

Nhắc tới cũng thật là chuyện lạ, Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ đều không có má lúm, nhưng Kinh Mặc lại có.

Ôn Yến từng cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì, cô ở hiện đại, có má lúm đồng tiền nhạt nhạt, chỉ là, cơ thể kia thuộc về cô đã không còn, làm sao di truyền đến cô bé chứ?

Nếu nói có thể di truyền, thì ngoài trừ cái lúm kia, không có điểm nào giống nhau nữa.

Sau khi Trọng Lâu rửa mặt sạch sẽ, rón rén tiến lên níu lấy tay áo của Tống Vĩnh Kỳ, dè dặt hỏi: “Cha, người thích tụi con không?”

Cậu bé quay đầu liếc mắt nhìn mứt hoa quả trên đất: “Cái đó thật sự không phải là bọn con trộm, là một người anh cho bọn con, bọn con muốn lấy về cho mẹ ăn, không tin người hỏi cái bác không có râu đi.”

Lộ tổng quản cười nói: “Vâng, tiểu chủ tử, đúng là nô tài để cho người cho hai người cầm, không phải trộm.”

“Ta không phải tiểu chủ tử, ta tên Trọng Lâu.” Trọng Lâu sửa lại nói.

Lộ tổng quản đem cái tay nhỏ bé của hai đứa trẻ cũng lau một chút, nói: “Tiểu chủ tử là tôn xưng của nô tài với ngài, ngài là tiểu chủ tử của nô tài.”

“Tiểu chủ tử là cái gì?” Đáy mắt Trọng Lâu lóe lên câu hỏi, nhưng ngay sau đó lại coi thường vấn đề này, kéo tay áo Tống Vĩnh Kỳ tiếp tục hỏi: “Cha vẫn chưa trả lời con.”

Tống Vĩnh Kỳ một tay ôm Trọng Lâu, một tay ôm Kinh Mặc, nhìn hai đứa trẻ, nói một cách chắc chắn: “Thích, đặc biệt thích, thích vô cùng.”

Khuôn mặt của cặp sinh đôi đột nhiên đỏ, lại có chút nhăn nhó ngượng ngùng, Trọng Lâu nhỏ giọng hỏi: “Vậy có mua kẹo hồ lô cho tụi con hay không?”

“Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Tống Vĩnh Kỳ mỉm cười bảo đảm, nhìn gương mặt hai đứa trẻ trong veo như nước, chàng hận không thể cắn mỗi đứa một cái.

Kinh Mặc làm bộ như dè đặt nói: “Không cần mua thật nhiều, nhiều hơn một xâu so với cha Tiểu Tam Tử mua là đủ rồi, bọn con cầm đi ăn trước mặt Tiểu Tam Tử, bọn con cũng không cho cậu ta ăn.”

“Tiểu Tam Tử là ai vậy?” Tống Vĩnh Kỳ hỏi.

Trọng Lâu cướp lấy trả lời: “Tiểu Tam Tử là nhà cách vách bọn con, cậu ta xấu lắm, cha cậu ta mua kẹo hồ lô cho cậu ta, cậu ta chính là không cho bọn con ăn, con lại không muốn của cậu ta, con chính là nhìn cậu ta ăn, con lại không phải cố ý muốn chảy nước miếng, cha cậu ta còn mắng con, xấu xa mà.”

Tống Vĩnh Kỳ sau khi nghe rất thương xót, lòng chua xót cũng trỗi dậy: “Sau này chúng ta mua một đống kẹo hồ lô lớn, ăn ở trước mắt Tiểu Tam Tử, cũng không cho cậu ta ăn.”

“Được!” Kinh Mặc và Trọng Lâu lập tức hoan hô, sau này đến phiên bọn họ khoe khoang rồi.

Tống Vĩnh Kỳ buông hai đứa trẻ xuống, hỏi: “Mẹ đâu?”

“Mẹ ở nhà của tổ mẫu, rất nhiều người đang nói chuyện, bảo chị Thiên Sơn dẫn bọn con đi chơi, chị Thiên Sơn bị Lãnh Ninh ca ca kêu đi, để chị chơi cầu mây với bọn con, bọn con liền đi ra tìm cha.” Kinh Mặc trả lời.

“Mẹ...” Tống Vĩnh Kỳ muốn hỏi Ôn Yến khỏe không? Nhưng trẻ con làm gì biết những thứ này, chỉ đành phải dừng lại.

“Các con trốn ra, mẹ chắc gấp lắm rồi, đi, cha dẫn bọn con trở về.” Tống Vĩnh Kỳ hít sâu một hơi, có chút như tha hương mấy năm không liên lạc được, biết cô ở nơi đó, cũng không dám đi gặp, nhưng lại rất muốn rất muốn gặp.

“Sẽ không, trời sáng mẹ mới phát hiện không thấy bọn con, mỗi lần đều là như vậy.” Kinh Mặc nói.

“Mỗi lần?” Tống Vĩnh Kỳ nhướng lông mày lên: “Các con mỗi lần đều chạy trốn?”

“Không phải, bọn con không chạy trốn, bọn con ngủ đàng hoàng ở trong sân.” Trọng Lâu thấy Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm mình, chỉ đành phải thành thật khai báo: “Chính là có lúc ra ngoài bắt dế chơi.”

“Hả? Xảy ra Chuyện gì? Tại sao ngủ ở trong sân?” Tống Vĩnh Kỳ hỏi.

“Mẹ phải ra ngoài khám bệnh, lúc cha nuôi không ở nhà, mẹ phải dẫn bọn con đi, có một số bệnh phải trời sáng mới có thể đi, lại không cho phép trẻ con vào xem, bọn con chỉ có thể ở trong sân chơi.” Kinh Mặc giải thích.

“Cha nuôi là ai?” Lòng Tống Vĩnh Kỳ nhất thời nguội lạnh, Ôn Yến thành thân rồi?

“Cha nuôi chính là Lão Trư, mẹ gọi cha nuôi là Lão Trư.”

“Lão Trư? Chu Phương Viên?” Trong con ngươi Tống Vĩnh Kỳ toát ra vẻ nguy hiểm.

Chu Phương Viên ở phủ tướng quân giờ phút này đang nằm trên sạp quý phi uống rượu, đột nhiên cảm giác sau lưng có một trận gió lạnh, hắn run lập cập: “Thời tiết tháng sáu, sao cũng lạnh như vậy chứ?”
Bình Luận (0)
Comment