Tung Hoành Cổ Đại

Chương 321

“Kinh Mặc à, mẹ con và ba nuôi luôn ở cùng nhau sao?” Khanh Nhi thấy Kinh Mặc đột nhiên im lặng, dịu dàng hỏi.

Kinh Mặc biết đây là đáp án Khanh Nhi muốn, cho nên không ngừng gật đầu, sau đó nói: “Mỗi ngày ba nuôi đều đi tìm mẹ.”

“Vậy Kinh Mặc, đợi hôm nào đó con nói chuyện này với Phụ hoàng của con được không?” Trong mắt Khanh Nhi mang theo nụ cười, nàng ta gần như có thể tưởng tượng ra sự tức giận sau khi sư huynh biết mọi chuyện, nếu Ôn Yến trong lòng chàng không còn hiền lương như biểu hiện của cô nữa, vậy chắc chắn sư huynh sẽ nhìn thấy mình vẫn luôn yên lặng trả giá vì chàng, Khanh Nhi có tự tin này.

“Được thôi, nhưng bây giờ ta đói bụng, ta muốn ăn cơm.” Đương nhiên Kinh Mặc không dám đồng ý, nếu mình thật sự bịa chuyện nói cho Phụ hoàng nghe, vậy chắc chắn mẹ cũng sẽ biết, đến lúc đó e rằng sẽ bị đánh.

“Tỷ tỷ xinh đẹp, ta cũng đói, nếu Phụ hoàng biết ta đói, chắc chắn sẽ đau lòng.” Trọng Lâu cũng vừa vỗ cái bụng nhỏ của mình vừa uất ức nói.

“Vậy hai con muốn ăn cái gì cứ nói với mẫu phi, ta đi làm cho các con, chỗ ta còn chút kẹo Nam Chiếu, các con cũng nếm thử được không?”

Bây giờ Khanh Nhi muốn lấy lòng hai đứa nhóc này thật tốt, vì sư huynh quan tâm chúng nó, vì chuyện chúng nó biết, còn hy vọng chúng nó có thể nói tốt cho mình mấy câu.

Cho nên hai đứa nhỏ yên tâm ăn hết đồ ăn ngon trong cung của Khanh Nhi một lượt, sau khi ăn xong, hai đứa nhóc vỗ cái bụng tròn trịa đề nghị: “Tỷ tỷ xinh đẹp, bọn ta muốn chơi trốn tìm.”

“Chơi trốn tìm hả? Bây giờ đã là buổi tối rồi.” Khanh Nhi hơi khó xử nhìn hai đứa nhóc, vẻ mặt do dự.

“Tỷ tỷ xinh đẹp không muốn sao, vậy bọn ta vẫn nên đi tìm Lương mẫu phi vậy, sân của nàng ấy lớn.” Kinh Mặc thấy Khanh Nhi khó xử, hiểu chuyện ngoan ngoãn thương lượng với Trọng Lâu.

Nghe đứa nhỏ gọi nàng ta là tỷ tỷ xinh đẹp, lại gọi Lương mẫu phi, trong lòng Khanh Nhi lập tức giận đến phát điên, hoàn toàn quên mất khi nãy lúc hai đứa nhóc xin nàng ta cho mình ở lại cũng gọi nàng ta là mẫu phi.

“Vậy chúng ta đi thôi, đúng lúc tiện đường nói chuyện một lát với phụ hoàng, Lương mẫu phi thật lòng thích chúng ta, không giống một vài người…” Trọng Lâu nói xong lời cuối cùng còn sâu xa nhìn thoáng qua Khanh Nhi, ánh mắt này như cho rằng Khanh Nhi không thích chúng vậy.

Sao Khanh Nhi sẽ ngờ được hai đứa nhỏ chưa đến năm tuổi lại có thể lên kế hoạch với mình chứ, nàng ta chỉ cho rằng đó là tình cảm thật sự của chúng.

“Cung của ta cũng không nhỏ, ta chơi trốn tìm với các con được không?” Cuối cùng Khanh Nhi vẫn nhịn lo lắng trong lòng xuống, cười nói với hai đứa nhỏ.

“Ta biết tỷ tỷ xinh đẹp là tốt nhất mà.” Trọng Lâu và Kinh Mặc thực hiện được mục đích đưa mắt nhìn nhau, sau đó Trong Lâu tiến lên ôm lấy Khanh Nhi, vẻ mặt hưng phấn và thỏa mãn.

Quy tắc là do hai đứa trẻ song sinh đặt ra, hai đứa nhỏ trốn, Khanh Nhi phải tìm bọn chúng, thua thì phải đi gặp Phụ hoàng nói lời thật lòng.

Khanh Nhi đồng ý hai tay với trò chơi có lời không có lỗ này, thậm chí nàng ta còn nghe lời nhắm mắt lại chờ hai đứa nhỏ trốn.

Khanh Nhi cảm thấy chắc chắn mình có thể nhanh chóng tìm thấy hai đứa nhóc sinh đôi, dù sao đây cũng là trong cung mình, nhưng nàng ta tính sai rồi.

Vì nàng ta tìm tất cả các phòng một lượt cũng không tìm thấy bóng dáng của hai đứa, nàng ta vội vàng hỏi thị vệ canh giữ ở cửa, chắc chắn rằng hai đứa trẻ vẫn chưa rời đi.

Đáy lòng nàng ta đột nhiên xuất hiện dự cảm xấu, hai đứa nhỏ kia sẽ không vô tình vào phòng tối rồi chứ? Nghĩ đến khả năng đó, mặt Khanh Nhi cũng xanh lại luôn.

Đó là chỗ người bên ngoài cũng không thể biết được, hai đứa trẻ sinh đôi càng không thể.

Nàng ta vội vàng đi tới tẩm điện của mình, xoay bài vị dược vương trong tẩm điện, trên giường nàng ta đột nhiên xuất hiện một cái động lớn, trong động sáng trưng, có bậc thang kéo dài xuống dưới lòng đất.

Khanh Nhi cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, thấy không có dấu vết từng bị chạm vào, cuối cùng nàng ta mới yên tâm.

Vốn nàng ta đã chuẩn bị xong, nếu hai đứa nhỏ thật sự xông vào phòng tối, nàng ta chỉ có thể giết người diệt khẩu.

Khanh Nhi quan sát hoàn cảnh xung quanh của phòng tối rồi mới xoay người rời đi, sau khi trở về lại xoay tượng dược vương, cái động lớn trên giường lập tức biến mất.

Khanh Nhi sắp xếp lại giường xong thì rời khỏi, lại không phát hiện trên cửa sổ cách đó không xa có hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng ta cười vui vẻ.

“Trọng Lâu, đệ mau trở về nói với mẹ chúng ta phát hiện đường hầm trong phòng của người phụ nữ xấu xa đi.”

“Vì sao lại là ta đi?” Trọng Lâu không vui, lúc trước hai đứa thấy chú sâu lông có lòng thù địch với mẹ, lúc muốn làm dịu lại mối quan hệ, Kinh Mặc cũng bảo mình đi, sau đó mình xông pha chiến đấu, kết quả cuối cùng là liên tục hơn mười ngày Kinh Mặc đều có mứt quả ăn, còn mình thì nhìn Kinh Mặc ăn mứt quả hơn mười ngày.

Cho nên lần này cậu bé sẽ không mắc lừa nữa đâu.

Kinh Mặc thấy dáng vẻ kiên định của Trọng Lâu, cuối cùng cũng không ép nữa, nhưng bảo cô bé để Trọng Lâu ở lại đây còn mình đi báo tin, cô bé lại không yên tâm lắm, cho nên cô bé cắn răng đề nghị: “Hay là chúng ta cùng nhau vào xem?”

“Được, được.” Trọng Lâu vừa gật đầu tán thành vừa dùng tay đẩy cửa sổ đóng chặt ra.

Hai bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng biến mất trong tẩm điện của Khanh Nhi, bọn nó thậm chí ngay cả cơ quan cũng không mở mà người đã trốn vào bên trong phòng tối.

Nhưng hai đứa đã xem thường việc bảo vệ ở đây rồi, hai đứa mới xông vào, đã có mũi tên bay về phía hai đứa, nếu là người khác thì chắc hẳn đã chết rồi, nhưng dù sao hai đứa bé song sinh cũng khác với người bình thường, trong bóng đêm hai đứa vẫn có thể nhìn thấy mũi tên bay về phía mình.

Kinh Mặc và Trọng Lâu nhìn nhau, hai đứa duỗi tay ôm lấy nhau, sau đó lăn ra ngoài như quả bóng, khó khăn lắm mới tránh khỏi mũi tên bay về phía mình.

Nhưng mặt đất hai đứa chạm phải lại đột nhiên xuất hiện từng hàng lưỡi dao…

Ôn Yến không biết mình ngủ từ lúc nào, cô chỉ cảm thấy mình vào một thế giới xa lạ, mùi hương máu tanh mang theo mị hoặc, hai đứa nhỏ cô vô cùng lo lắng đang chịu đựng vô số nguy hiểm trong phòng tối, cô thấy từ lúc đầu bọn chúng ung dung đối phó, sau đó thành cố gắng chống đỡ.

Ôn Yến thấy dao găm dính máu bay đến từ phía bọn nhỏ, mà lúc này bọn nhỏ đang đối phó với dao kiếm trước mặt, cô lớn tiếng kêu lên, nhưng bọn nhỏ lại như không nghe thấy giọng nói của cô.

Ôn Yến có thể thấy rõ cơ quan trong phòng tối kia, nhưng hai đứa nhỏ lại không nhìn rõ, bọn nhỏ chỉ có thể dùng máu thịt của mình để chạm vào.

“Đừng, đừng đi vào trong đó…” Ôn Yến cảm thấy mình đã kêu đến khàn giọng, như hai đứa nhỏ lại không cảm nhận được sự tồn tại của cô.

Ôn Yến mở choàng mắt, ngọn đèn dầu trong đại điện đã tắt, Tống Vĩnh Kỳ lo lắng nhìn cô, ánh mắt tìm tòi.

“Kỳ, con đang ở trong phòng tối, chúng ta phải lập tức tìm thấy bọn nhỏ, bọn nhỏ gặp nguy hiểm.” Giọng điệu của Ôn Yến vô cùng nghiêm túc.

Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, một lúc lâu sau đó mới hỏi một câu: “Nàng mơ thấy?”

Ôn Yến gật đầu, sau đó trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, là Tống Vĩnh Kỳ vô thức nắm cánh tay cô.

“Nàng mơ thấy bọn nhỏ ở trong phòng tối có phải không? Bọn nhỏ trông ra sao, gặp nguy hiểm thế nào, nàng nói cho ta biết nhanh lên.”

Tống Vĩnh Kỳ nôn nóng hỏi, trong mắt đều là đau khổ, nếu không phải Ôn Yến vừa mới hoảng hốt kêu lên trong mơ, chàng gần như quên mất, tám năm trước mình đứng trước sống chết là giấc mơ của Ôn Yến cứu mình, năm năm trước đứng giữa sống chết, cũng là Ôn Yến dựa vào giấc mơ chỉ dẫn cứu được chàng.

Bây giờ, nếu Ôn Yến mơ thấy hai đứa nhỏ, vậy chẳng phải con…
Bình Luận (0)
Comment