Lời nói của Khanh Nhi độc ác như nguyền rủa vậy.
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn Khanh Nhi, trên mặt là vẻ âm u như nổi cơn thịnh nộ, chàng buông Ôn Yến ra, từ từ đi về phía Khanh Nhi, nhỏ giọng nói: “Bọn ta có thể đầu bạc răng long hay không ta không dám nói, nhưng ta dám đảm bảo, người đầu bạc răng long với ta chắc chắn không phải là ngươi.”
“Kỳ, chàng bình tĩnh.” Ôn Yến cũng bị sát khí trên mặt Tống Vĩnh Kỳ dọa sợ rồi, nhưng cô hiểu rõ chàng vẫn luôn nhịn, tại sao chỉ vì một câu đó của Khanh Nhi đã nổi giận chứ.
Chàng vẫn luôn kiềm chế bản thân, vì một câu tình duyên kiếp trước của sư phụ mà làm khổ mình, giày vò tình cảm sôi trào của mình, luôn cứ yên lặng chịu đựng, chỉ vì cuối cùng bọn họ có thể ở bên nhau.
Tất cả tai nạn, đau khổ, tất cả mất đi và bỏ lỡ, chàng đều có thể chịu được, vì kết quả cuối cùng là bọn họ ở bên nhau.
Nhưng Khanh Nhi lại có thể nói ra lời nguyền rủa như thế, đừng nói là Tống Vĩnh Kỳ nổi nóng, ngay cả Ôn Yến cũng không thể chấp nhận được lời nói như thế.
“Như Quý phi, ngươi mưu hại con của trẫm, chuyện này trẫm sẽ viết thư đưa cho Phụ hoàng của ngươi, đến lúc đó trừng phạt thế nào sẽ dựa theo pháp luật của nước Lương.”
“Còn chuyện người thử thuốc mà ngươi nói, ta sẽ điều tra rõ thân phận, nếu thật sự là người thử thuốc được bán đi, người của Phi Long Môn sẽ trả lại cho ngươi, nếu là ngươi bắt người, nước Lương bọn ta không thể có một Quý phi lòng dạ độc ác như vậy được.”
“Người đâu, mang Như Quý phi về trong cung của mình trông giữ nghiêm ngặt, không có sự cho phép của trẫm, thị nữ và thị vệ của nàng ta cũng không được ra khỏi cung.” Tống Vĩnh Kỳ nhỏ giọng nói, sau đó phất tay bảo người dẫn Khanh Nhi đi.
Vốn chàng còn để ý đến Nam Chiếu, muốn đợi quốc thư của Hoàng thượng Nam Chiếu gửi tới rồi tiến hành xử lý, nhưng thấy Khanh Nhi không biết nhận lỗi còn kiêu ngạo, Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy khoan dung với nàng ta là có lỗi với mọi người.
“Sư huynh, huynh sẽ phải hối hận, huynh đối xử với ta như vậy, huynh sẽ hối hận, Ôn Yến, ngươi thật sự không định nói chuyện sao? Nếu tâm trạng ta không tốt, hậu quả kia không phải ngươi có thể chịu được đâu.”
Dáng vẻ uất ức đáng thương của Khanh Nhi cực kỳ giống một cô gái bị bắt nạt. Đúng nghĩa của câu mặt như hoa đào, lòng như rắn rết.
Ôn Yến sợ Khanh Nhi nói ra chuyện mình trúng độc, cho nên vội vàng gọi người của Phi Long Môn dẫn Khanh Nhi đi, nhưng sao vẻ mặt của cô có thể lừa được Tống Vĩnh Kỳ chứ.
Chỉ là Tống Vĩnh Kỳ cũng hiểu lý do Ôn Yến làm như vậy chắc chắn là có chuyện không muốn nói với mình, chàng dứt khoát vờ như không biết, tránh nàng lo lắng phiền lòng.
Khanh Nhi đi rồi, bầu không khí trong cung lập tức trở nên thoải mái, Tống Vĩnh Kỳ nâng tay nắm lấy tay Ôn Yến, chậm rãi nói: “Lần này quá nguy hiểm, sau này đừng như vậy nữa.”
Sau khi mang Hoàng nhi trở về, Tống Vĩnh Kỳ mới biết thì ra lúc nằm mơ Ôn Yến đã biết tung tích của chúng, nhưng vì trong mơ cũng nhìn thấy mười lăm cô gái kia, vì cứu bọn họ về, Ôn Yến mới vờ như không biết, còn sai người tìm kiếm xung quanh.
Cũng vào lúc đó, cô nói kế hoạch của mình với Lý Trường An, muốn Lý Trường An ép Khanh Nhi sử dụng ba nghìn hộ vệ ở Nam Chiếu được nàng ta dẫn đến, như vậy, bọn họ vừa có thể tìm được mười lăm cô gái trẻ, vừa có thể diệt trừ phe cánh của Khanh Nhi, dù sao đó cũng là ba nghìn hộ vệ, cho dù đến lúc nào cũng là tai họa ngầm.
“Sau này sẽ không như thế nữa.” Ôn Yến rất nghiêm túc đảm bảo, lần này là ngoài ý muốn, cho nên thu hoạch của bọn họ hôm nay đều là hai đứa nhỏ đánh bậy đánh bạ, nhưng cũng vì lần ngoài ý muốn này, làm cho Ôn Yến hiểu rõ ngoài loại bỏ nguy hiểm trước mắt, an toàn của hai đứa nhỏ càng quan trọng hơn.
Cho dù là cô hay Tống Vĩnh Kỳ, cũng không thể chịu đựng nỗi đau khổ khi mất đi hai đứa nhỏ.
“Ôn Yến, không chỉ có hai đứa nhỏ, nàng cũng thế, ngoài ba người ra, ta không có gì không thể mất đi cả.”
“Kỳ, chàng học được lời ngon tiếng ngọt từ lúc nào vậy, không thể không nói, trình độ nói lời yêu thương của chàng thật sự…cần phải nâng cao.”
Ôn Yến cảm nhận được lo lắng và quan tâm của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng tình hình của bọn họ bây giờ, nếu không vượt qua nguy hiểm thì chỉ có thể bị động chịu đòn thôi.
“Ôn Yến, nàng đừng nói sang chuyện khác, ta nói nghiêm túc đấy.” Tống Vĩnh Kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt Ôn Yến, Ôn Yến chỉ cười khổ, đột nhiên ôm lấy Tống Vĩnh Kỳ, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ bảo vệ tốt cho mình, sẽ cố gắng sống, đầu bạc răng long với chàng.”
“Chàng đi làm việc trước đi, ta đi xem thử hai đứa nhỏ.” Tuy không bị thương nặng, nhưng hai đứa nhỏ vẫn bị đói một ngày mới được ăn cơm, cũng không biết có bị ăn không tiêu không.
Tống Vĩnh Kỳ nghe lời rời đi, vội vàng đi về phía cung của Khanh Nhi.
Trong cung vắng lặng hơn lúc sáng rất nhiều, hai thị vệ buồn bã ỉu xìu canh giữ ở cửa, Khanh Nhi ngồi xổm trên mặt đất bừa bãi, màu hồng rực rỡ đúng lúc làm tôn lên khuôn mặt chán nản của nàng ta, chỉ có ánh mắt kia là sống, nhưng lại như lưỡi dao sắc bén, như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm người khác bị thương.
Lúc Tống Vĩnh Kỳ bước vào, Khanh Nhi cũng không ngẩng đầu lên, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, từ nhiều năm trước nàng ta đã có thể nghe ra tiếng bước chân của Tống Vĩnh Kỳ.
“Người đến rồi.” Lần này Khanh Nhi không gọi sư huynh nữa, vì nàng ta hiểu rõ, lần này chàng đến là vì một người phụ nữ khác.
“Có phải ngươi làm gì nàng ấy không?” Tống Vĩnh Kỳ thấy đôi mắt Khanh Nhi nhìn mình lại cháy lên ánh lửa, chàng nghiêng đầu tránh đi ánh mắt nàng ta, mất kiên nhẫn hỏi.
“Phải!” Khanh Nhi trả lời đúng sự thật, nét mặt tươi cười, nàng ta rất ít khi thẳng thắn như vậy với Tống Vĩnh Kỳ, nhưng hôm nay nàng ta lại không nhịn được muốn Tống Vĩnh Kỳ biết mình hận Ôn Yến đến mức nào, muốn cô chết đến mức nào.
“Ngươi muốn gì?” Tống Vĩnh Kỳ lời ít ý nhiều.
“Làm người phụ nữ của huynh.” Khanh Nhi không hề sợ hãi lửa giận trong mắt Tống Vĩnh Kỳ, thẳng thừng nói.
“Đổi cái khác đi, cái này không có khả năng.” Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện sự châm chọc trong mắt vẫn không thay đổi, cho dù vì sao, chàng cũng sẽ không để người phụ nữ độc ác như Khanh Nhi trở thành người phụ nữ của mình.
“Muội không còn điều kiện nào khác, hoặc là nàng ta chết, hoặc là muội làm người phụ nữ của huynh.” Khanh Nhi có chút đắc ý nói, nàng ta rất chắc chắn Ôn Yến không thể giải được độc kia, chỉ cần nàng ta xúc tiến thuốc độc đó, chắc chắn Tống Vĩnh Kỳ sẽ khuất phục, nhưng nàng ta không muốn để Ôn Yến trở thành con rối nhanh như vậy, cũng không muốn Tống Vĩnh Kỳ bị động ở bên mình.
Nàng ta thích Tống Vĩnh Kỳ, nàng ta không muốn ép Tống Vĩnh Kỳ.
“Ngươi đã quên còn có một khả năng à, đó là ngươi chết.” Tống Vĩnh Kỳ lại như không bị cảm xúc của Khanh Nhi làm ảnh hưởng, rất bình tĩnh nói.
“Muội là công chúa Nam Chiếu, huynh giết muội chắc khác nào trở thành kẻ thù với Nam Chiếu, tuy huynh không đủ tài đức sáng suốt, nhưng cũng không phải một Hoàng đế hồ đồ, tính mạng của một mình muội thật sự không xem là cái gì với nghìn vạn tướng sĩ dân chúng cả.”
“Nhưng ngươi bây giờ cảm thấy còn sẽ được Hoàng thượng của Nam Chiếu bảo vệ à? Ngươi biết sức khỏe của Trọng Lâu thế nào không?”
“Thằng bé không sao, chắc chắn không sao cả, huynh không có lý do đưa ta vào chỗ chết.” Khanh Nhi hơi nôn nóng, trước khi đến Thải Vi cung vệ binh của Tống Vân Lễ đã phân tích với mình, Tống Vĩnh Kỳ sẽ nổi giận, nhưng sẽ không lấy mạng nàng ta, cho nên bây giờ nàng ta mới bình tĩnh như vậy.
Nhưng không ngờ Tống Vĩnh Kỳ sẽ nói đến sức khỏe của Trọng Lâu.
Bây giờ thân thể của Trọng Lâu chỉ có chàng và Ôn Yến từng tiếp xúc, cho nên nói bệnh nặng hay không sao cả, chỉ là xem tâm trạng của bọn họ thôi.
“Muội muốn vị trí Như Quý phi này, muội đảm bảo trong vòng một tháng sẽ không xúc tiến độc trong người nàng ta.” Cuối cùng vẫn là Khanh Nhi khuất phục, nàng ta đưa ra kết quả xấu nhất mình có thể chấp nhận, mà Tống Vĩnh Kỳ vẫn mang nét nặng nề như cũ, rất rõ ràng, chàng không thích kết quả này.