Tung Hoành Cổ Đại

Chương 332

“Khanh Nhi, nếu như ngươi muốn chiếm được Tống Vĩnh Kỳ sau khi mọi chuyện thành công, bây giờ ngoan ngoãn nghe lời cho ta, nếu không, ngươi không thể nào chịu nổi hậu quả đâu.” Đột nhiên Tống Vân Lễ cúi người nói nhỏ bên tai Khanh Nhi, giọng điệu lạnh lẽo này khiến Khanh Nhi rùng mình.

“Vì vậy sau khi người phụ nữ kia vào cung, ngươi phải giúp nàng ấy, quấy rối hậu cung này lên, càng rối càng tốt.” Lúc nói chuyện Tống Vân Lễ đã đứng lên, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị.

“Vì sao?” Khanh Nhi tò mò, Tống Vân Lễ cho nàng ta tiến cung chính là để nội ứng ngoại hợp, để kích thích Ôn Yến, nhưng bây giờ, dường như hắn ta đã thay đổi mục đích.

“Ngươi không cần phải để ý vì sao, ngoan ngoãn làm việc, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Tống Vân Lễ nói xong thì nghênh ngang rời đi, mà Khanh Nhi nhìn bóng lưng của hắn ta, tỏ vẻ ngoan ngoãn, nhưng đáy lòng ngoan độc đã cuồn cuộn sóng lớn.

Đàn ông trên đời này, ngoại trừ sư huynh ra, quả thật không có ai tốt lành gì.

Vì thế, Tống Vân Lễ, ngươi cũng đừng trách phụ nữ độc ác, đều là bị các ngươi ép mà thôi.

Mặc dù không rõ mục đích của Tống Vân Lễ, nhưng khiến cho hậu cung rối loạn, Khanh Nhi lại vô cùng mong đợi, mặc dù không thể dùng độc với Ôn Yến, nhưng khiến nàng ta luống cuống tay chân đến mức không có thời gian nghiên cứu thuốc giải độc cũng rất tốt, không phải sao?

Tại lúc Khanh Nhi vẫn đang tính toán muốn gây thêm phiền phức cho Ôn Yến, Ôn Yến đã dự cảm thấy phiền phức sắp xảy ra này rồi.

Tin tức là do Vạn Tường đưa đến, trong khoảng thời gian này nàng ta vẫn luôn phụ trách giám sát Trần Nguyên Khánh, bởi vì Trần Nguyên Khánh kiên trì đã vượt ra ngoài tính toán của Ôn Yến, bây giờ mỗi ngày hắn ta đều bị đau đớn tra tấn, nhưng vẫn luôn không chịu thua, Ôn Yến sợ xảy ra chuyện gì bất trắc, dù sao An Nhiên cũng chỉ là muốn dạy dỗ Trần Nguyên Khánh một chút, không thể tổn hại đến tính mạng của hắn ta.

Tuy nói Trần Nguyên Khánh kiêu căng khó thuần, nhưng cũng là tướng tài hiếm thấy, bây giờ Tĩnh Quốc Hầu vẫn còn đang hôn mê, cô không thể khiến cho Trần Nguyên Khánh xảy ra bất trắc gì.

Chỉ là lần này, tin tức Vạn Tường đưa đến lại không phải là Trần Nguyên Khánh chịu thua, mà chính là Trần Nguyên Khánh đích thân ra khỏi thành đón một người phụ nữ trở về,

“Người phụ nữ?” Ôn Yến nhớ rằng Trần Nguyên Khánh đã có một vợ một thiếp, bây giờ hắn ta đang cố gắng lôi kéo thế lực trong triều đình, chắc rằng không có tâm tư suy nghĩ đến tình cảm trai gái, nhưng hắn ta lại đích thân ra khỏi thành đón một người phụ nữ, chính việc này đã lộ ra vẻ kỳ lạ rồi.

“Người phụ nữ kia rất xinh đẹp, còn đẹp hơn Khanh Nhi, nhưng mà nàng ta là loại xinh đẹp yếu mềm, thoạt nhìn rất mỏng manh, giống như gió thổi qua là có thể ngã.” Vạn Tường tả lại chi tiết, Ôn Yến cũng chỉ gật đầu, trong đầu không nhịn được hiện ra dáng vẻ của Trần Vũ Trúc.

Trần Vũ Trúc và Dương Bạch Lan có mấy phần giống, nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người chính là về mặt khí chất, Trần Vũ Trúc trong trí nhớ đều mang dáng vẻ của một người đẹp bệnh tật.

“Xem chừng là người trong lòng của hắn ta, Môn chủ, người nói đây có tính là điểm yếu của hắn ta không?” Vạn Tường như có điều suy nghĩ hỏi.

Ôn Yến không nói chuyện, nếu quả thật được Trần Nguyên Khánh quý trọng, vậy có lẽ sẽ là điểm yếu của hắn ta, chỉ là không biết vì sao, cô luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Đi điều tra người phụ nữ này đi, ta muốn biết nàng ta là người thế nào.”

“Đã phái người đi điều tra, chỉ là bây giờ vẫn chưa có kết quả, chờ có tin tức ta sẽ bẩm báo.”

Chỉ là không đợi Ôn Yến điều tra rõ ràng về nguồn gốc người phụ nữ kia, Trần Nguyên Khánh đã không kịp chờ đợi muốn mang người phụ nữ kia tiến vào tầm mắt của tất cả mọi người rồi.

Đầu tiên hắn ta yêu cầu đưa người phụ nữ kia đi bái kiến hoàng thái hậu, hoàng Thái hậu cho người đến trưng cầu ý kiến xem Ôn Yến có muốn gặp hay không.

Cho đến bây giờ Trần Nguyên Khánh không hề che giấu lòng căm thù đối với Ôn Yến, nhất là muốn dẫn một người phụ nữ vào cung, Thái hậu ngẫm lại, cảm thấy nhất định là hắn ta nhằm vào Ôn Yến.

“Bảo Thái hậu gặp đi, dù sao hắn ta cũng là ca ca của Trần Vũ Trúc, mặc dù Trần Vũ Trúc không có ở đây, nhưng vẫn là thông gia.”

“Nhưng mà...”

“Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngắn, hắn hận ta, tất nhiên sẽ ra chiêu, chúng ta đối phó là được.” Thật ra Ôn Yến đã đoán ra được mục đích của Trần Nguyên Khánh, hắn ta đến là muốn dâng phụ nữ cho Tống Vĩnh Kỳ.

Trần Nguyên Khánh rất lạnh lùng trong chuyện với phụ nữ, bên ngoài chưa bao giờ đồn ra tin tức hắn ta và thê thiếp yêu thương hòa hợp, hắn ta không thể vì một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện mà sửa đổi tính cách, vì vậy chắc chắn kia không phải là người phụ nữ hắn thích, đặc biệt là còn muốn gặp thái hậu?

“Ôn đại phu, ngươi nói với Thái hậu là ngươi không muốn gặp thì Thái hậu sẽ không gặp, ngươi không cần phải oan ức bản thân.” Đều là người thông minh, từ khi Thái hậu bảo mình đến đây thì Bát Nương đã đoán được rồi, nhìn Ôn Yến như vậy, nàng ta rất đau lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra.

Ôn Yến cũng hiểu rõ ủng hộ của Hoàng Thái hậu và Bát Nương đối với mình, chỉ là nếu như cô thật sự tùy hứng làm bậy sẽ khiến cho Thái hậu khó xử.

“Ta cũng đi gặp vậy, nhìn xem là dạng phụ nữ gì lại có thể khiến Trần đại tướng quân không kịp chờ đợi muốn dâng lên cho hoàng thượng.” Khi Ôn Yến xuất cung, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như chuyện này không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cô.

Ôn Yến rất rõ ràng bây giờ trong lòng Tống Vĩnh Kỳ chỉ có mình, Khanh Nhi nghiêng nước nghiêng thành cũng không lọt vào mắt xanh của chàng, thật không biết phụ nữ nào lại khiến cho Trần Nguyên Khánh không kịp chờ đợi muốn dâng lên như vậy.

Chỉ là Ôn Yến lại không ngờ, khi cô đến cung của Thái hậu lại nhìn thấy Trần Vũ Trúc.

Khuôn mặt quen thuộc, nụ cười yếu ớt quen thuộc, còn cả dáng vẻ rụt rè nhìn xung quanh, tất cả quá bất ngờ đều khiến Ôn Yến không kịp chuẩn bị nhớ lại quá khứ, lần kia, tại trong phủ của Tống Vĩnh Cung cô nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta.

“Ôn Yến, đây là thứ muội của Trần tướng quân, vẫn luôn nuôi trong nhà, gần dây mới được đón trở về.” Thái hậu thấy Ôn Yến sững sờ, vội vàng nhắc nhở.

“Dân nữ Trần Vũ Nhu bái kiến tỷ tỷ.” Trần Vũ Nhu thấy Ôn Yến đi về phía Thái hậu, vội vàng đứng dậy hành lễ, lại không ngờ không đợi nàng ta quỳ gối, Trần Nguyên Khánh đã kéo nàng ta lại.

“Nàng ta không phải là tỷ tỷ gì, nàng ta là Hoàng quý phi của tiên đế.” Trần Nguyên Khánh nói xong còn buồn bực nhìn về phía Ôn Yến.

Ôn Yến này thật sự quá đáng, nhìn thấy có người hành lễ với mình mà cũng không biết ngăn cản, thật sự là... ỷ vào được sủng ái mà kiêu ngạo.

“Nếu Trần tướng quân đã biết ta là Hoàng quý phi của tiên đế, vậy muội muội của ngươi lại càng phải hành lễ với ta.” Ôn Yến biết Trần Nguyên Khánh căm tức cái gì, vì vậy thản nhiên nói.

“Ngươi...” Nếu như không phải đang ở trong cung của Thái hậu, Trần Nguyên Khánh đã muốn đánh người phụ nữ này rồi, người phụ nữ này thật đúng là...

“Dân nữ Trần Vũ Nhu bái kiến Hoàng quý thái phi.” Trần Vũ Nhu lại đưa tay giật ống tay áo của Trần Nguyên Khánh, sau đó dịu dàng hành lễ với Ôn Yến.

Ôn Yến tỏ vẻ thờ ơ thẳng thắn nhận lễ, Thái hậu ở một bên lại thay đổi sắc mặt.

Bà đã sớm biết Trần Nguyên Khánh không hề cung kính Ôn Yến, nhưng không ngờ ở trước mặt mình lại ức hiếp cô như vậy.

“Nguyên Khánh, hoàng thượng đã hạ chỉ, không được nhắc đến chuyện của Hoàng quý thái phi, ngươi coi thánh chỉ của Hoàng thượng như trò đùa sao? Ức hiếp nàng ấy ở ngay trước mặt ai gia, ngươi cảm thấy ai gia sẽ mặc kệ không hỏi đến thật sao?”

Trần Nguyên Khánh căm tức trừng mắt liếc Ôn Yến, sau đó thu lại sát ý trên người, nói với thái hậu: “Thái hậu, thần chỉ là đau lòng muội muội, thân thể muội ấy không tốt, vừa rồi ngài cũng không nỡ lòng cho muội ấy hành lễ, thần...”

Thái hậu khẽ cười một tiếng rồi cũng không nói gì, nhưng Ôn Yến lại cười hỏi một câu: “Ta còn muốn mời Thái hậu làm chủ cho muội muội của ngươi tiến cung đấy, nhưng quy củ trong cung nghiêm ngặt, nếu như ngay cả hành lễ cũng không làm được, vậy sao có thể tiến cung đây.”

Ôn Yến tiếc nuối nói, Trần Nguyên Khánh và Trần Vũ Nhu đứng cách đó không xa lập tức thay đổi sắc mặt.
Bình Luận (0)
Comment