Tung Hoành Cổ Đại

Chương 334

Trần Vũ Trúc nghe vậy nhìn Ôn Yến với ánh mắt sáng rực, dường như có thể nhìn xuyên qua trái tim Ôn Yến vậy. Ôn Yến thản nhiên nhìn nàng ta không hề né tránh.

"Độc của Thái Hậu là do tỷ giải sao?"

"Đúng, nhưng là người khác đưa thuốc giải cho ta, nếu bây giờ ngươi lại trúng độc như vậy, ta có thể giải được."

Vấn đề của Trần Vũ Trúc khiến Ôn Yến rất ngạc nhiên, nhưng cô vẫn lựa chọn thẳng thắn. Tuy cô không hiểu nhiều về Trần Vũ Trúc, nhưng có thể chắc chắn Trần Vũ Trúc sẽ không tự mãn với Trần Nguyên Khánh.

"Muội biết rồi." Trần Vũ Trúc nói xong cũng chuẩn bị đứng dậy. Ôn Yến vô cùng kinh ngạc. Cô cho rằng, dù trong lòng nàng ta không tin nhưng tối thiểu cũng nên nói một tiếng tin tưởng mình, nhưng nàng ta tự nhiên rời đi như vậy.

"Tỷ tỷ, không quan tâm tỷ có bằng lòng hay không, không quan tâm tỷ có tâm tư riêng gì, cho dù người chàng thích không phải là muội nhưng muội chỉ muốn bảo vệ tốt cho chàng, nên muội cuối cùng vẫn muốn vào cung." Ôn Yến tiễn Trần Vũ Trúc đến cửa cung Thải Vi, Trần Vũ Trúc đột nhiên quay lại trịnh trọng nói với Ôn Yến.

"Ta biết."

Ôn Yến đương nhiên biết, hiện nay các thế lực ở trên triều đình đã rút dây động rừng, có chút động tĩnh khác thường, Tống Vĩnh Kỳ lại cần phải tìm được lực lượng có thể giúp đỡ mình.

Trần Nguyên Khánh sẽ là một lựa chọn tốt nhất. Nếu Trần Nguyên Khánh đưa ra điều kiện là muốn Trần Vũ Nhu tiến cung, Tống Vĩnh Kỳ chắc sẽ đồng ý.

Dù sao thâm cung lớn như vậy có quá nhiều oanh oanh yến yến, chàng không thể yêu bọn họ nhưng có thể chia một phần quyền thế cho bọn họ.

Nhưng Ôn Yến hiểu rõ, Trần Vũ Trúc không giống với bất kỳ người phụ nữ nào trong hậu cung. Bất kể là trong lòng Tống Vĩnh Kỳ hay mình đều thấy áy náy với Trần Vũ Trúc.

Trần Nguyên Khánh thấy Trần Vũ Nhu ra khỏi cung Thải Vi, không yên tâm quan sát rất lâu, khi xác định nàng ta không có bất cứ chuyện gì mới an lòng, rất tự nhiên đỡ Trần Vũ Nhu rời đi.

Ôn Yến nhìn theo bóng lưng của Trần Nguyên Khánh và Trần Vũ Nhu, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Ôn Yến nghĩ không biết phải nói cho Tống Vĩnh Kỳ biết chuyện của Trần Vũ Nhu thế nào. Cô biết rất rõ mình phải nhanh tay lên, nếu không Tống Vĩnh Kỳ sẽ bị Trần Nguyên Khánh làm cho không kịp trở tay.

Bây giờ Trần Nguyên Khánh đã tiếp nhận thế lực của Lương Khuê, ở trên triều đình càng thêm kiêu ngạo tùy ý. Chỉ cần Trần Vũ Trúc kiên trì muốn vào cung, Trần Nguyên Khánh nhất định sẽ làm cho nàng ta được như ý.

Nghĩ tới Trần Vũ Trúc một lòng muốn giúp Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến không khỏi cười gượng. Có lẽ nàng ta còn không biết, bây giờ người khiến cho Tống Vĩnh Kỳ kiêng kỵ nhất là ca ca của mình.

"Môn chủ, Lương phi đi tìm Hoàng thượng." Giọng nói Vạn Thuần truyền đến, gọi tinh thần của Ôn Yến quay trở về.

"Đi tìm thì đi tìm chứ, Hoàng thượng còn có thể bị nàng ta ăn được sao?"

Ôn Yến hiểu rõ Tống Vĩnh Kỳ không có chút tình cảm nào với bọn họ, hoặc nói chỉ có chán ghét bọn họ, cho nên bọn họ đi tìm Tống Vĩnh Kỳ cũng không sao. Chẳng qua khi cô nói xong thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Vạn Thuần, lập tức hiểu rõ ý của Vạn Thuần.

Lương phi lại có đồ của Khanh Nhi, nghe đâu vật đó có thể thay đổi mối quan hệ giữa Hoàng thượng và nàng ta.

Trước đây khi nghe Tiểu Thiến nói tới điều này, Ôn Yến cảm thấy thứ đồ bọn họ trao đổi không có gì đặc biệt, nhưng khi biết Lương phi đi tìm Hoàng thượng, cô đột nhiên hơi nghi ngờ, điều này có phải là...

"Trước khi Lương phi đi tìm Hoàng thượng thì vừa biết tin Tiểu Thiến được ngài cứu tỉnh. Là người của chúng ta cố ý truyền cho nàng ta." Vạn Thuần khẽ nhắc nhở.

"Ta đúng lúc cần tìm Hoàng thượng có chuyện, ngươi theo ta qua đó."

Chuyện liên quan đến Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến khó yên lòng được, cảm giác hoảng loạn này vẫn luôn theo cô đi khi vào tẩm điện của Tống Vĩnh Kỳ.

Không có đam mê triền miên như cô đự đoán, thấy Tống Vĩnh Kỳ còn bình thản nhìn Lương phi quỳ trên mặt đất, Ôn Yến mới yên tâm.

"Hoàng thượng, Tiểu Thiến không phải là do ta tặng cho Hoàng quý phi, là nàng ép đi. Ta chẳng qua là một phi tử không bị sủng ái, nàng là công chúa Nam Chiếu, người được nàng coi trọng, ta làm so dám giữ lại. Cho nên ta mới bị quỷ che mất linh hồn, ta cũng không ngờ được Hoàng quý phi sẽ giết người. Nhưng may là Ôn môn chủ lợi hại, cứu được người, bằng không ta sẽ phải hối hận đến chết mất. Ta..."

"Hoàng thượng, nô tì thật sự không phải là người xấu, cũng chưa từng nghĩ tới vị trí quan trọng của Tiểu Thiến..."

"Hoàng thượng, ngài phải tin tưởng nô tì, nô tì..."

"Hoàng thượng..."

Trong thời gian ngắn, Ôn Yến đã nghe đủ những lời Lương phi nói, ngàn lời vạn lời chẳng qua chỉ là một câu nói, là Khanh Nhi muốn Tiểu Thiến, không liên quan gì tới nàng ta.

Nàng ta tới phủi sạch quan hệ.

Ôn Yến gần như đã muốn tin nàng ta chẳng qua biết tin của Tiểu Thiến mới hoảng hốt chạy tới, muốn nói rõ ràng với Tống Vĩnh Kỳ, mãi đến khi nàng ngửi được một mùi thuốc kỳ lạ.

Không trách được nàng ta muốn khóc sướt mướt lăn qua lộn lại giải thích ở đây, hóa ra là muốn kéo dài thời gian, chờ thuốc phát huy tác dụng.

Ôn Yến đang muốn xông vào, lại nghe được Lương phi nũng nịu gọi to một tiếng: "Hoàng thượng, Hoàng thượng."

Vạn Thuần nghe tiếng lại muốn xông vào nhưng bị Ôn Yến ngăn cản, cô bình tĩnh đứng ở cửa, giống như người trong phòng không phải Tống Vĩnh Kỳ mà cô yêu vậy.

"Hoàng thượng, ngài biết nô tì yêu nhất chính là ngài, nô tỳ còn muốn sinh cho ngài một tiểu hoàng tử nữa. Phụ thân ta nói, đến lúc đó sẽ cố gắng giúp đỡ hắn, để cho hắn trở thành người kế vị Đại Lương chúng ta"

"Hoàng thượng, ngài cũng thích nô tì có đúng không? Lần đó ở Ngự Hoa Viên, nô tỳ thấy ngài nhìn nô tỳ..."

"Hoàng thượng..."

Trong đại điện chỉ có giọng nói Lương phi truyền đến. Vạn Thuần mặt đỏ tía tai, có chút căm tức nhìn Ôn Yến và làm động tác muốn xông vào, nhưng Ôn Yến chỉ cười lắc đầu.

"Không phải nàng tới bắt gian sao? Nếu nàng không ra thì không nhìn thấy đâu." Trong đại điện, giọng nói ôn hòa lại có ý cười của Tống Vĩnh Kỳ truyền đến.

Lúc này Vạn Thuần mới hiểu ra. Nàng ấy đẩy cửa đại điện ra giúp Ôn Yến. Trong đại điện, Lương phi đã giống như phát cuồng, vừa xé rách trang phục của mình vừa dán lên trên người Tống Vĩnh Kỳ. Tống Vĩnh Kỳ chỉ không ngừng ghét bỏ, đẩy cơ thể đang xán lại gần của nàng ta ra.

"Tiểu Lộ Tử, đưa người vào Thiên điện. Thuận tiện tìm một gã đàn ông cho nàng ta." Thấy vẻ mặt bỡn cợt của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ vừa căn dặn Lộ tổng quản, vừa đứng dậy chậm rãi đi về phía Ôn Yến, cười nhạt nói: "Như thế thì nàng đã yên tâm chưa?"

"Ta không lo lắng, chỉ là sợ..."

"Không cần sợ, ta không sao." Tống Vĩnh Kỳ cười giơ tay ôm Ôn Yến vào trong lòng, chỉ là tay chàng rất nóng, lồng ngực cũng rất nóng.

Ôn Yến ngẩng đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, đột nhiên lấy kim châm trong tay áo ra đâm xuống mấy huyệt vị của chàng. Cô căm tức nói với Tống Vĩnh Kỳ: "Chàng không muốn sống nữa à?"

Cô còn tưởng Tống Vĩnh Kỳ đã có đề phòng từ trước, nhưng không ngờ chàng chỉ điểm huyệt khống chế độc của mình phát tác. Tuy thủ đoạn của Lương phi vụng về, nhưng chàng vẫn trúng chiêu.

"Ta không sao." Trong lúc Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện, trong mũi cũng bắt đầu có máu chảy ra. Ôn Yến lại dùng kim châm đâm vào mấy huyệt vị, chỉ là trên mặt Tống Vĩnh Kỳ vẫn đỏ bừng không hề có dấu hiệu giảm bớt. Chàng nằm ở trên ghế nhìn Ôn Yến khẩn trương châm cứu cho mình, cảm nhận bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào từng điểm trên người mình. Những gì cô làm đơn giản là đang khiến cho ngọn lửa bùng cháy trong lòng chàng càng lan rộng ra.

"Ôn Yến, nàng mau đi ra, mau lên." Tống Vĩnh Kỳ dùng chút lý trí cuối cùng quát khẽ.

Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, rất nghiêm túc nói một câu: "Ta không đi."

"Đi mau đi, ta xin nàng." Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy lý trí của mình đã sắp không thể kiểm soát được, chàng vừa khẽ cầu khẩn, tay lại chậm rãi rơi xuống trên lưng của Ôn Yến.

Ôn Yến cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể chàng, trong lòng thầm than thở. Cô càng siết chặt tay của Tống Vĩnh Kỳ, rất nghiêm túc nói: "Tống Vĩnh Kỳ, ta không đi."
Bình Luận (0)
Comment