Tung Hoành Cổ Đại

Chương 364

Ôn Yến bàn bạc với người Phi Long Môn rất lâu, dựa vào cơ quan mà cặp sinh đôi đánh dấu trên bản đồ để đưa ra phương án giải cứu, lúc xong việc về phòng thì hai đứa trẻ đã ngủ rồi.

Nhưng thời gian cấp bách, người làm mẹ như cô thậm chí không thể cho con mình một giấc ngủ ngon, cô thu dọn một lát rồi gọi Thiên Sơn tới, mỗi người ôm một đứa, cùng hơn một trăm binh sĩ mật thám của Phi Long Môn đã tập hợp được đi về phía trấn Vân Tập.

Lúc bọn họ tới ngọn núi mà cặp sinh đôi đã nói, hai đứa trẻ vẫn còn ngủ say, Thiên Sơn nhìn Ôn Yến, do dự một lát rồi nói: “Môn chủ, hay chúng ta để người của tổ mật thám đi tìm lối vào lần nữa, chắc lâu rồi bọn trẻ chưa được ngủ ngon thế này, chúng ta cứ để hai đứa ngủ một lát.”

Ôn Yến nhìn Thiên Sơn, rồi gật đầu. Cặp sinh đôi đã nói rất rõ, lối vào rất khuất, chỉ vừa một người đi vào, cho nên mục tiêu đã rõ ràng, không có sự chỉ dẫn của bọn trẻ, người của tổ mật thám Phi Long Môn cũng sẽ dễ tìm được thôi.

“Vậy để người trong tổ mật thám đi tìm đi, cử hai người ở lại đây trông chừng bọn trẻ, lần này đừng dẫn chúng theo.” Cô đưa hai đứa tới đây chỉ vì phòng ngừa vạn nhất, nhưng giờ bọn trẻ đang ngủ, lúc nãy Kinh Mặc cũng có nhắc đến chuyện các bộ xương trắng đáng sợ, Ôn Yến cũng không muốn để chúng nhìn thấy lần nữa.

Cô muốn để bọn trẻ ở bên ngoài, hai đứa ngủ dậy thì cô cũng đã xử lý xong xương cốt trắng trong núi rồi, đến lúc đó dẫn bọn trẻ vào sẽ tốt hơn.

Thiên Sơn cực kỳ yêu chiều cặp song sinh nên hiển nhiên hài lòng với sự sắp xếp của Ôn Yến, nàng cử người của Phi Long Môn đến canh xe ngựa, bảo vệ hai đứa trẻ.

Người trong tổ mật thám cuối cùng cũng tìm thấy lối vào, khi đến lối vào, Ôn Yến không khỏi sửng sốt.

Chỗ này sao vừa một người vào được chứ? Cặp sinh đôi nói một người có thể tự do ra vào là chỉ những người có vóc dáng giống chúng, nếu là bọn họ thì phải nghiêng người mới lách vào được.

Một lối vào thế này, còn bị lấp sau hai thân cây cổ thụ, nếu không có thông tin cặp sinh đôi cung cấp, chẳng ai ngờ ngọn núi bình thường này lại có một cửa động, bên trong chế tạo binh khí như vậy.

Ôn Yến phát thuốc đã chuẩn bị cho mấy người phía sau, bản thân cũng uống một viên.

Mặc dù cặp sinh đôi không nói trong này có khí độc hay khói độc gì không, nhưng phòng trước dù sao vẫn tốt hơn tùy tiện xông vào rồi mất mạng.

Uống thuốc xong, cô nghiêng người lách vào lối vào, mấy người Phi Long Môn không ngờ môn chủ của họ lại xung phong đi đầu, tất cả đều trố mắt nhìn, rồi bắt đầu khuyên cô ra ngoài, để bọn họ vào trước.

“Bên trong có cơ quan, các người không phá được đâu.” Ôn Yến từ chối, tiếp tục đi sâu vào trong.

Không gian chật hẹp làm hô hấp khó khăn, bức bí, Ôn Yến xê dịch từng chút một, bỗng một bàn tay ấm ôm lấy bàn tay đang bám bên ngoài của cô.

“Môn chủ, chúng ta cùng đi.” Thiên Sơn mỉm cười với Ôn Yến, rồi không nói gì nữa, duy trì nhịp bước cùng Ôn Yến, nhích dần từng bước vào trong.

Đến khi hai người vào được trong rồi, Ôn Yến ho hắng, thở gấp, dồn dập, còn Thiên Sơn thì không sao cả.

“Môn chủ, qua chuyện lần này, người biết giảm cân là chuyện cần thiết thế nào rồi chứ?”

“Thiên Sơn, muội tưởng chút khó khăn này đủ làm ta quyết chí giảm cân à? Lý do khiến ta giảm cân chỉ có một, nhưng giờ nó không còn tồn tại nữa.” Ôn Yến mỉm cười nói, mắt đã bắt đầu thấy các cơ quan được đánh dấu trên bản đồ.

“Thiên Sơn, muội qua bên kia dời tảng đá kia đi.” Lúc trước ở Nam Sơn, cô đã từng nghiên cứu về Kỳ Môn Độn Giáp, mặc dù không tính là tinh thông về các cơ quan, nhưng vẫn có thể phá giải những cơ quan bình thường, nhất là khi những người trong ngọn núi này chưa từng nghĩ tới sẽ có người ngoài vào được đây, nên bố trí cơ quan rất tùy tiện, không khó phá giải lắm.

Thiên Sơn nghe lời dời tảng đá kia đi, Ôn Yến nhẹ nhàng chạm vào mấy chỗ có dính dáng đến cơ quan, quả nhiên không có phản ứng gì, cô yên tâm, làm một động tác ra hiệu người Phi Long Môn lần lượt tiến vào trong.

Thiên Sơn cầm tảng đá mà mình vừa gỡ xuống trong tay, đi tới cạnh Ôn Yến khẽ hỏi: “Vậy môn chủ có thể nói cho thuộc hạ biết lý do khiến người giảm cân là gì không?”

Mặc dù biết giờ không phải lúc hỏi chuyện này nhưng nàng rất tò mò, bởi vì ngày nào Ôn Yến cũng hò hét phải giảm cân, nhưng cuối cùng vẫn không thấy động tĩnh gì.

“Đương nhiên là vì đàn ông rồi, muội chưa từng nghe nói phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp à? Giờ mỗi ngày muội đều trang điểm lộng lẫy, không phải cũng vì Lãnh Ninh nhà muội à?”

“Không phải môn chủ cũng có Hoàng thượng sao, Hoàng thượng…”

“Là vì chàng không để ý, thứ mà chàng yêu chính là linh hồn tự do không trói buộc của ta.” Ôn Yến cười nói, cô biết rõ, câu nói này nhìn giống như đang nói đùa, nhưng thật ra đây là câu nói thật nhất.

Trước giờ cô đều hiểu rõ, Tống Vĩnh Kỳ không để ý vẻ ngoài của mình.

Nên cô cũng không cần vì chàng thích mà phải ép bản thân, nếu cô đói, ngược lại người đau lòng sẽ là chàng.

“Nhưng, có tình nhân nào không muốn dành cho nhau những điều tốt đẹp nhất, mặc dù giờ Lãnh Ninh trúng độc, cơ thể yếu ớt, nhưng khi gặp thuộc hạ, huynh ấy cũng sẽ gắng gượng, huynh ấy…” Nhớ đến Lãnh Ninh đang ở hoàng thành, dù sức khỏe yếu vẫn luôn muốn thể hiện vẻ tốt nhất trước mặt mình, Thiên Sơn lại cảm thấy đau lòng.

“Bởi vì ta và Vĩnh Kỳ đã là vợ chồng già rồi, còn hai muội vẫn còn trẻ.” Ôn Yến nói rất thản nhiên, mặc dù cô và Tống Vĩnh Kỳ ở bên nhau không lâu, nhưng thời gian họ yêu nhau đủ để gánh vác cái danh vợ chồng già.

“Thiên Sơn, ta và Gia Cát Minh đã có cách giải độc cho Lãnh Ninh rồi, nhưng cách này có thể là sai, nên ta mới không dám dùng, cũng không nói với muội.”

“Môn chủ, cơ thể huynh ấy cũng khỏe hơn trước rồi, giờ thuộc hạ chỉ muốn ở bên huynh ấy sớm chiều, nên chuyện giải độc thuộc hạ không vội.” Giờ khi nhắc đến việc Lãnh Ninh trúng độc, Thiên Sơn cũng bình ổn cảm xúc hơn nhiều, nàng cũng đã nghĩ thông suốt, cùng lắm thì hai người ít gặp nhau, chỉ cần huynh ấy còn sống, hai người vẫn có thể gặp lại nhau, đã là ân huệ của trời cao rồi.

“Ừm, muội nghĩ được như vậy rất tốt, muội yên tâm, ta sẽ tìm được thuốc giải, sẽ không lâu nữa đâu.” Ôn Yến khẽ nói bảo đảm với Thiên Sơn, trong khoảng thời gian này, cô hiểu rõ sự tủi thân và chịu đựng của Thiên Sơn nhưng không biết nên khuyên cô gái kiên cường này như thế nào.

“Môn chủ, thuộc hạ tin người, thuộc hạ luôn tin người sẽ khiến mọi việc tốt đẹp hơn.” Thiên Sơn nắm lấy tay Ôn Yến, giống như là truyền sức mạnh cho Ôn Yến vậy.

Ôn Yến nắm lại tay nàng ấy rồi bước dần vào bên trong.

“Kẻ nào dám xông vào núi Phi Long của ta?” Lúc mấy người Ôn Yến nghe thấy tiếng động gõ gõ đập đập trong núi thì từ phía trên đỉnh đầu vang lên một giọng đàn ông uy nghiêm.

Ôn Yến và Thiên Sơn quay về phía phát ra âm thanh, trên đỉnh núi cách chỗ họ đứng không xa, có một tên nam tử mặc đồ đen đang nhìn bọn họ vẻ cực kỳ tức giận.
Bình Luận (0)
Comment