"Thiên Sơn, muội nói xem, nếu như ta để hai đứa bé lại cho Vĩnh Kỳ rồi về thành Nam Sơn thì sẽ thế nào?"
"Không thế nào cả, người cũng mang luôn cả nửa cái mạng của Hoàng thượng đi theo thôi." Thiên Sơn nói rất tùy ý nhưng lại khiến trái tim Ôn Yến đau nhói không thôi.
"Môn chủ, người lại đang nghĩ ngợi lung tung gì thế? Đừng có nghĩ đến chuyện rời khỏi đây nữa." Thiên Sơn đột nhiên cảm thấy cách Ôn Yến nói muốn rời đi hơi khác thường, nhẹ giọng cảnh cáo cô.
"Yên tâm, có Thiên Sơn của chúng ta ở đây, ta không nỡ đi đâu cả." Ôn Yến cười nói với Thiên Sơn, mặc dù Thiên Sơn làm việc dứt khoát nhưng tâm tư cũng rất tỉ mỉ cẩn thận, cô sợ Thiên Sơn có thể nghi ngờ vì lời nói của mình.
"Dù sao ta đã lập lời thề từ lâu, môn chủ sống Thiên Sơn ta cũng sống, nếu như môn chủ chết, ta cũng không sống nữa." Thiên Sơn nói nghe thì nhẹ nhàng nhưng mang vẻ chắc chắn vô cùng.
"Thiên Sơn, đừng có nói bậy, bây giờ muội còn có Lãnh Ninh nữa đấy." Ôn Yến trách mắng, nhưng trong lòng lại vẫn chua xót không thôi.
Cô hiểu rõ tính tình của Thiên Sơn nhất, trước đây nàng ấy đã lập lời thề trước mặt Thái hậu rằng sẽ thần phục mình, cho nên nếu như cô thực sự đi, e là Thiên Sơn sẽ không sống một mình, cho nên, trước khi mọi chuyện kết thúc, cô cũng phải nghĩ cách để Thiên Sơn sống tiếp.
"Dù chúng ta có sống cũng không thể ở bên nhau, chỉ có danh phận vợ chồng, nếu như chàng cưới người khác, trái lại có thể kết hôn sinh con."
Trong giọng nói của Thiên Sơn đều là sự buồn bã, khoảng thời gian này nàng đã sớm biết, chỉ khi Lãnh Ninh ở bên cô thì mới bị phát độc, nếu để cho chàng cưới người khác, chuyện nối dõi tông đường lúc nào cũng có thể làm được.
"Thiên Sơn, muội không sợ mấy lời nói vớ vẩn ấy bị Lãnh Ninh nghe được à." Ôn Yến nhẹ giọng cảnh cáo.
Mặc dù chắc chắn Lãnh Ninh sẽ không nghe được, nhưng Thiên Sơn vẫn nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng nhìn Ôn Yến ngượng ngùng nở nụ cười.
Thật ra đây là quyết định của chàng, nếu như độc của Lãnh Ninh thực sự không giải được, vậy chờ đến khi tìm hiểu rõ được mọi chuyện, nàng cũng đã trốn đến chân trời nào đó rồi, để Lãnh Ninh có thể tìm người phụ nữ khác kết hôn sinh con.
Nàng cũng biết nếu như Lãnh Ninh biết được suy nghĩ của mình như thế thì e là sẽ bất chấp cả tính mạng để ở bên nàng.
"Môn chủ yên tâm, ta vẫn tin người nhất định sẽ có giải độc cho Lãnh Ninh." Thiên Sơn thấy Ôn Yến lo lắng thì không nhịn được nhẹ giọng khuyên giải.
Trước sự tin tưởng của Thiên Sơn, Ôn Yến lại thấy có chút không tự tin, trước đây cô còn có thể tự nhủ mình còn nhiều thời gian, nhất định có thể tìm được cách giải độc, nhưng bây giờ...
Ngay cả thời gian cô cũng không có.
"Môn chủ, không xong rồi, số bạc khẩn cấp chúng ta vận chuyển từ kinh thành bị cướp rồi." Mãn thúc vội vàng xông vào phòng Ôn Yến, sốt ruột thông báo.
Ôn Yến sửng sốt, cô nhìn Mãn thúc, nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Số ngân lượng này nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì phải đến nơi từ hai ngày trước rồi, nhưng Mãn thúc vẫn không đến bẩm báo, cô còn tưởng tất cả đã giải quyết xong rồi, không ngờ...
"Môn chủ, bên phía kinh thành cũng xảy ra chút chuyện, cho nên ngân lượng gửi đi hơi muộn, ta đã sắp xếp một trưởng lão đi làm, lại không ngờ..."
"Bị kẻ nào cướp mất? Tống Vân Lễ hay là...?"
Thật ra không cần hỏi thì đáp án cũng đã rõ ràng rồi, ngoài Tống Vân Lễ thì dường như không kẻ nào khác.
"Đúng là Tống Vân Lễ. Môn chủ, người rời khỏi thành Khắc Châu trước đi, chuyện bên này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, ta luôn cảm thấy bọn họ đang nhắm vào Người." Mãn thúc vẻ mặt khẩn thiết, ông mơ hồ cảm thấy, Tống Vân Lễ đang muốn có một trận đại chiến với Phi Long Môn bọn họ, mà bây giờ bọn họ rõ ràng đang rơi xuống thế hạ phong.
Nếu như trận chiến này không thể tránh được thì điều ông có thể làm chính là để Ôn Yến rời khỏi đây, bảo lưu sức mạnh cốt lõi của Phi Long Môn bọn họ.
"Nếu như ta đi, bọn họ đến đánh ai đây? Phi Long Môn?" Ôn Yến nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần tàn khốc, Mãn thúc nghe vậy, khó xử nhìn Ôn Yến.
"Ta là môn chủ Phi Long Môn, nếu như Phi Long Môn có chuyện thì ta lại càng phải trấn thủ tại đây."
"Nhưng môn chủ..."
"Không có nhưng gì cả." Ôn Yến kiên quyết, nhưng Mãn thúc đang vẻ mặt rầu rĩ còn trong lòng kích động không thôi.
"Vậy thuộc hạ cùng môn chủ chờ, Tống Vân Lễ có sát chiêu gì cứ tới là được, Phi Long Môn chúng ta trước giờ không sợ gì cả."
"Mãn thúc, chuyện hai ngày trước ta giao thúc đã làm xong chưa?" Ôn Yến thấy Mãn thúc không cố chấp muốn để mình rời đi nữa thì mới có thể ổn định tâm thần, nhẹ giọng hỏi.
"Môn chủ yên tâm, chỗ ngân lượng đó hôm qua đã đến nơi rồi."
Ôn Yến nghe được câu trả lời chắc chắn của Mãn thúc thì rốt cục cũng an tâm.
"Môn chủ, quân Khắc Châu lại bất ngờ làm phản, chỉ là lần này bọn chúng không nhắm vào triều đình nữa, mà là chúng ta... Phi Long Môn." Lúc mấy người Ôn Yến rốt cuộc cũng ổn định lại tâm thần thì Vạn Thuần vội vã chạy vào, nhìn thấy Ôn Yến còn chưa hành lễ đã vội báo tin.
"Hồ đồ, quân lương của bọn họ có liên quan gì đến Phi Long Môn chúng ta đâu, chúng ta..." Thiên Sơn có chút không tin được vào tai mình, trước đây quân Khắc Châu bất ngờ làm phản là bởi vì không nhận được quân lương, lần này liên quan gì đến Phi Long Môn chứ, dựa vào đâu mà nhằm vào Phi Long Môn bọn họ.
"Ta cũng vừa nhận được tin, bây giờ bọn họ biết môn chủ đang ở đây, cho nên hiện giờ đang đem khí giới đánh tới bên này, môn chủ, chúng ta tránh đi trước đã." Vạn Thuần vừa sốt ruột nói chuyện, vừa đưa tay kéo Ôn Yến, muốn lập tức dẫn Ôn Yến rời khỏi đây.
"Chúng ta không làm chuyện gì trái lương tâm, tại sao phải sợ bọn họ, ở đây chờ." Ôn Yến hất tay Vạn Thuần, nghiêm túc nói.
"Nhưng môn chủ, đám người thô kệch đó chắc chắn sẽ không nghe Người giải thích đâu, bọn họ chỉ biết là bọn họ không có tiền ăn, không có tiền nuôi gia đình sống qua ngày là vì Phi Long Môn chúng ta, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng tha cho người của Phi Long Môn đâu, trong mắt bọn họ, chúng ta tội ác tày trời, chết chưa hết tội." Vạn Thuần khiếp sợ nhìn Ôn Yến, cuống cuồng nói, nàng ấy từng thấy đám người kia tức giận, đương nhiên không thể bình tĩnh được như Ôn Yến.
"Vạn Thuần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói tường tận đi." Ôn Yến nhìn Vạn Thuần, mặc dù nàng ấy đang nói loạn cả lên nhưng đã tiết lộ rất nhiều tin tức cô chưa biết.
"Có lời đồn là tiền lương của các tướng sĩ Khắc Châu là do Phi Long Môn vận chuyển tới, tiền lương bị Phi Long Môn chúng ta giữ làm của riêng, hơn nữa ngân lượng này không chỉ dùng để nuôi dưỡng mỹ nữ đầu độc triều thần, còn dùng để chế tạo khí giới cho Nam Chiếu và Tử Húc quốc." Vạn Thuần nói xong cứ nhìn Ôn Yến, thấy sắc mặt cô đã âm trầm vô cùng.
Chuyện của trấn Vân Tập và khu mỏ, chuyện ngân lượng bị mất, chuyện quân đội bất ngờ làm phản, dĩ nhiên, đều có thể quy về một chỗ.
Chuyện trước đây Ôn Yến từng làm, giờ đều trở thành chứng cứ chứng minh chuyện có liên quan đến Phi Long Môn.
Cũng khó trách, chuyện lúc trước thuận lợi như vậy, tất cả những điểm kỳ quái dường như giờ đều đã có thể giải thích được.
Ôn Yến trong nháy mắt cũng hiểu được sự phẫn nộ của các tướng sĩ, bọn họ không lấy được quân lương, lại trở thành vũ khí tấn công bọn họ.
E là bọn họ đã hết sức thất vọng với Phi Long Môn, bây giờ chỉ hận không thể lấy mạng Ôn Yến.
Mà đây không phải là kết cục.
Nếu như cô bị quân Khắc Châu giết chết, Tống Vĩnh Kỳ sẽ muốn báo thù cho cô, vẫn là...
Tống Vân Lễ, đúng là tàn nhẫn...