Tung Hoành Cổ Đại

Chương 397

“Đến lúc đó đừng nói các ngươi, chỉ sợ toàn bộ quân đội Khắc Châu đều phải trả giá, vì sự kích động của các ngươi hôm nay.” Ôn Yến vẫn nói một cách từ tốn nhưng mọi người đều biết rõ, điều cô nói là sự thật.

Quân vương nổi giận, xác chết trôi ngàn dặm.

Mặc kệ là Tống Vĩnh Kỳ hiện tại hay Tống Trọng Lâu tương lai, cho dù hôm nay mấy người này làm đúng, nhưng thù giết nữ nhân mà mình yêu thương nhất, thù giết mẫu thân mà không báo thì không đáng mặt đàn ông.

“Ta đã nói kết quả cho các ngươi biết rồi, nếu các ngươi vẫn cảm thấy nhất định phải giết ta ngay bây giờ thì ra tay đi.” Lúc mọi người vẫn còn ngây người thì Ôn Yến đã thả tên tiểu tướng mình mới bắt được ra, ngay cả trường thương cô đã lấy lúc trước cũng trả lại cho tên tiểu tướng đó.

Động tác của Ôn Yến rất thong thả, lưu loát, nhiều người không thấy rõ chuỗi hành động này của cô, nhưng bọn họ có thể nhìn ra từ thân thủ của cô, nếu cô không muốn ngồi yên chờ chết, chắc chắn bọn họ sẽ phải trả giá đắt mới có thể giết cô được.

Huống hồ phía sau Ôn Yến còn có người của Phi Long Môn với vẻ mặt nghiêm túc, nếu cô muốn phản kháng, chắc chắn bọn họ sẽ dốc toàn lực, đến lúc đó không thể không mở ra một con đường máu.

Lúc nãy tiểu tướng còn căm phẫn, hận không thể giết chết Ôn Yến, giờ mũi cây trường thương đang chĩa về phía cô, nhưng khuôn mặt gã không còn vẻ tàn nhẫn như trước, gã hơi sợ hãi khi nhìn cô.

Mặc dù gã không muốn, nhưng gã buộc phải thừa nhận, cô nói đúng.

Hôm nay, nếu bọn họ thật sự giết Ôn Yến, chắc chắn những người tham gia vào chuyện này sẽ không một ai may mắn trốn thoát, thậm chí là toàn bộ quân đội Khắc Châu…

Chỉ sợ đến lúc đó, danh tiếng lẫy lừng của quân đội Khắc Châu sẽ bị…

Đổi mạng toàn quân lấy mạng Ôn Yến, có đáng không?

Cho dù Ôn Yến là yêu phi hại nước, cho dù cô thật sự có lỗi với Hoàng thượng với xã tắc nhưng liệu hành động hôm nay của họ có thật sự tận trung vì nước không?

Ôn Yến rất hài lòng với sự do dự của tiểu tướng vào lúc này, cô từ từ bước tới, để ngực mình cách mũi trường thương gần hơn, chỉ cần tiểu tướng dùng sức liền có thể lấy mạng cô.

Tiểu tướng đó vô cùng sọ hãi khi thấy Ôn Yến không hề sợ chết, gã nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ cấp bách nói: “Chúng ta làm vậy đều do ngươi ép buộc, quân lương chúng ta bị người Phi Long Môn các ngươi lấy đi làm binh khí cho Nam Chiếu và Tử Húc quốc, ngươi lòng lang dạ sói, ta… chắc chắn sẽ giết ngươi.” Tiểu tướng cố gắng nghĩ ra từ ngữ, hy vọng có thể thuyết phục mình ra tay với Ôn Yến, nhưng đến khi nói xong, gã vẫn không có dũng khí.

“Tốt xấu gì ngươi cũng là một tiểu tướng quân, sao không dùng đầu óc để suy nghĩ vậy, chúng ta cấu kết với Nam Chiếu và Tử Húc quốc thì có lợi ích gì cho chúng ta chứ? Môn chủ chúng ta là nữ nhân mà Hoàng thượng yêu thương nhất, con nàng ấy là đứa con duy nhất của Hoàng thượng, mặc kệ Hoàng thượng hiện tại hay tương lai, đều là người thân của môn chủ chúng ta, nàng ấy bị điên mới cấu kết với người ngoài tấn công giang sơn con trai mình.”

Lúc Thiên Sơn nghe Ôn Yến nói, mặc kệ Hoàng thượng hiện tại hay tương lai, những binh sĩ đã giết cô này đều phải chết, nàng ta đã hiểu lỗ hổng lớn nhất trong ván cờ Tống Vân Lễ nằm ở đâu rồi.

Hắn đã đặt bẫy biến Ôn Yến thành người mưu tính giang sơn, nhưng thực tế, cô là người không cần phải mưu tính gian sơn nhất.

Thứ mà Tống Vân Lễ toan tính là lòng người, am hiểu nhất cũng là lòng người, nhưng hắn ta cũng quên rằng tình người còn là tình yêu nam nữ, tình cảm mẹ con.

“Ai nói Hoàng thượng sẽ truyền ngôi cho con trai của nữ nhân này, Hoàng thượng đang ở tuổi tráng niên…”

“Nếu ngươi không giết ta thì ta không chắc Hoàng thượng sẽ truyền ngôi cho ai, nhưng nếu ngươi giết ta thì ta chắc chắn, chàng sẽ truyền ngôi cho con ta.” Ôn Yến mỉm cười nói với người mới khiêu khích mình.

“Hoàng thượng vẫn sẽ sinh con, ngài ấy sẽ…” Người đó vẫn muốn giải thích, nhưng gã lại không biết bắt đầu giải thích từ đâu, bọn họ đều biết, trong năm năm không có Ôn Yến bên cạnh, Hoàng thượng chưa từng sủng hạnh hậu cung, mặc dù bọn họ không biết cô lấy tự tin ở đâu để nói những lời này, nhưng bọn họ đều tin lời cô một cách vô thức.

“Nữ nhân này rất giỏi mê hoặc lòng người, ngươi đừng tưởng rằng, ngươi nói vậy thì chúng ta sẽ tha cho ngươi, Phi Long Môn các ngươi ngầm biển thủ quân lương, ta có giết các ngươi cũng không có cách nào hả giận được.” Các binh sĩ vốn bao vây tiểu viện với khí thế hung hăng, nhưng vì những lời nói và hành động của Ôn Yến, đã từ từ khống chế lửa giận, nhưng lúc cô thầm thở phào nhẹ nhõm thì có người lên tiếng khiêu khích.

“Nếu Phi Long Môn chúng ta thật sự biển thủ quân lương của các ngươi, vậy các ngươi giao bằng chứng cho triều đình đi, chắc chắn sẽ có người đòi lại công bằng cho các ngươi, còn hơn các ngươi vì nhất thời tức giận mà mất mạng.” Mãn thúc vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng nói chắt như đinh đóng cột.

Ông là người phụ trách tài vụ trong Phi Long Môn, đương nhiên ông là người hiểu rõ nhất, từ trước đến nay quân lương triều đình chưa từng được vận chuyển thông qua Phi Long Môn, cho nên thứ gọi là quân lương bị lấy đi kia chỉ là lời nói vô căn cứ, chắc chắn bằng chứng mà họ đưa ra chưa được cân nhắc kỹ lưỡng.

Lúc mũi thương tiểu tướng quân chĩa về phía Ôn Yến, mọi người đều bị kinh sợ, mặc dù họ rất tức giận, nhưng không có nghĩa là bọn họ ngu ngốc, không quan tâm đến tính mạng của mình, hình như bọn họ đã sớm không có phần thắng.

“Năm đó quân Khắc Châu đi theo Trí Quốc Vương gia chinh chiến Nam Bắc, từng có chiến công hiển hách, có lẽ ở đây cũng có nhiều người lớn tuổi từng theo Vương gia đi xông pha chiến đấu đúng không? Không biết Vương gia có thất vọng về hành động lỗ mãng của các ngươi ngày hôm nay không, không biết ngài ấy sẽ đối mặt với Hoàng thượng thế nào, khi các ngươi giết chết người phụ nữ Hoàng thượng yêu thương nhất, dù gì thuộc hạ từng trung thành tuyệt đối của ngài ấy, đã giết chết người phụ nữ mà đệ đệ ngài ấy yêu thương nhất.” Ôn Yến thấy mọi người đã không còn tức giận như trước thì nói tiếp.

Nếu lúc nãy chỉ là kinh sợ thì giờ cô lại đánh vào lý trí, để bọn họ từ bỏ hành vi lỗ mãng hôm nay.

“Nếu hôm nay các ngươi giết môn chủ chúng ta, chắc chắn thế tử An Nhiên của Trí Quốc Vương gia sẽ mất đi sư phụ và nghĩa mẫu của mình. Đến lúc đó, nói không chừng thế tử sẽ vì môn chủ chúng ta mà xa cách tình cảm cha con với Vương gia.” Thiên Sơn thấy Ôn Yến bắt đầu đi theo con đường tình nghĩa thì vội vàng lên tiếng nói giúp.

Bọn họ đã từng nghe nói chuyện liên quan đến thế tử An Nhiên của Trí Quốc Vương gia, cũng biết rõ Ôn Yến là nghĩa mẫu của cậu bé, nhưng không ngờ cô lại truyền y thuật của mình cho cậu bé…

Giờ mấy người lớn tuổi vây quanh tiểu viện đã thay đổi sắc mặt khi nhìn cô, so với dáng vẻ đối địch lúc trước, giờ bọn họ càng thấy quẫn bách hơn, Vương gia là chiến thần trong lòng bọn họ, nếu ngài ấy đã đồng ý cho con trai mình đi theo Ôn Yến, vậy thì chắc chắn ngài ấy đã kiểm chứng nhân phẩm của cô, hôm nay bọn họ…

Thậm chí trong binh sĩ vây quanh, đã có người thì thầm bàn tán định rời đi, cô đang định mở miệng thì bất ngờ, mũi thương đâm vào ngực cô.

Một cơn đau nhói lan ra từ ngực cô, cô theo bản năng ôm ngực mình lại, ngẩng đầu nhìn tiểu tướng với sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn giải thích: “Không phải ta, ta không muốn giết ngươi, mạng ta là do Trí Quốc Vương gia cứu, sao ta có thể giết sư phụ thế tử An Nhiên chứ, ta nói thật đó…”
Bình Luận (0)
Comment