Tung Hoành Cổ Đại

Chương 399

Khi Lý Tuân nghe được tin tức nói Lưu Yên đi mất rồi hắn vẫn từng hy vọng xa vời có thể tìm được người trở về nhanh chóng, nhưng không ngờ rằng nàng là bị người của Tống Vân Lễ đưa đi.

Hơn nữa lúc này còn xuất hiện trước mặt hắn với dáng vẻ như thế.

Lý Tuân không dám nhìn Lưu Yên, tuy đó chính là nữ nhân mà hắn một lòng thương yêu, hắn đã coi con của nàng làm bàn đạp đã khiến hắn vô cùng hổ thẹn nhưng mà bây giờ nàng lại trở thành người uy hiếp kế hoạch của hắn.

"Yên Nhi." Lý Tuân đau khổ kêu lên, nhưng lời nói còn chưa kịp thốt lên nước mắt của hắn đã tuôn rơi rồi.

Hắn chưa từng tuyệt vọng như thế bao giờ, cho dù đứa con không còn, cho dù Lưu Yên điên rồi, hắn cũng chỉ lặng lẽ khóc. Nhưng hôm nay đối mặt với Lưu Yên hắn không còn kìm nén được nước mắt nữa.

"Phu quân, có thể bọn họ đã hại con của chúng ta rồi, Lưu Yên thà chết cũng không muốn chàng làm việc cho bọn họ." Khi Lưu Yên nghe được Lý Tuân tha thiết gọi tên của mình thì cơ thể nàng càng run rẩy kịch liệt hơn, cuối cùng nàng cũng vẫn nhịn không được nhìn về Lý Tuân mà nói.

Vốn dĩ nàng muốn tiếp tục ngụy trang thành một kẻ điên, như vậy nàng mới có thể tránh không nói chuyện với Lý Tuân, tránh cho Lý Tuân do dự, nhưng khi nàng nghe được Lý Tuân đau khổ gọi tên mình thì nàng không chịu được nữa.

Lời nàng nói khiến nàng đau lòng nhưng theo Lưu Yên thấy chỉ có nói thế mới có thể kích thích sự giận dữ trong lòng Lý Tuân, mới có thể khiến Lý Tuân bỏ mặc nàng mà xông thẳng lên, xem như là trả thù cho con của bọn họ.

Chỉ là Lưu Yên sai rồi, sau khi nói xong nàng rõ ràng nhìn thấy được vẻ mặt thay đổi của Lý Tuân, khiếp sợ qua đi là sự đau đớn. Hắn đau đớn nhìn Lưu Yên, khẽ hỏi: "Nàng bị bắt là vì đứa bé?"

Thật ra không cần phải hỏi Lý Tuân cũng đã biết câu trả lời, nếu Lưu Yên không điên thì trừ đứa bé ra dường như không có lý do gì có thể khiến cho Lưu Yên xuất hiện trước mặt hắn với dáng vẻ như vậy.

Lưu Yên không điên, vậy thì trước đây...

Nàng là hận hắn, vì thế nên nàng hắn muốn dùng cách này để dằn vặt hắn.

Nếu đứa bé đã không còn, vậy hắn chỉ còn lại Lưu Yên mà thôi.

Hắn không thể mất đi Lưu Yên, đây là can đảm duy nhất để cho hắn có thể tiếp tục chống đỡ sau khi giao đứa bé đi.

"Các ngươi thả Yên Nhi xuống, ta đưa nàng ấy đi." Rốt cuộc Lý Tuân cũng đã đưa ra quyết định, khoảnh khắc nói ra xong, Lý Tuân như trút được gánh nặng.

Rõ ràng Lưu Yên không nghĩ tới Lý Tuân lại quyết định như vậy.

Sao hắn có thể lựa chọn nàng chứ? Không phải hắn chỉ yêu bản thân thôi sao? Thứ hắn mong muốn nhất chính là kiến công lập nghiệp, được quân vương thưởng thức không phải sao?

Rất rõ ràng nếu hôm nay gã có thể vào được Khắc Châu thành thì tất nhiên cuộc đời gã sẽ khác.

Nhưng mà vì nàng, hắn đã từ bỏ.

Oán giận tích tụ trong lòng hai năm qua đột nhiên biến mất, Lưu Yên tha thiết nhìn Lý Tuân ở cửa thành, trong lòng nàng chưa bao giờ thỏa mãn như thế.

Đời này có thể được hắn xem trọng như vậy, nàng có chết cũng không còn gì hối tiếc.

Đúng, chết cũng không hối tiếc.

Lưu Yên giãy giụa thân thể tới gần tường thành, nàng mỉm cười nhìn về phía Lý Tuân, cao giọng hô lên: "Lý Tuân, Lưu Yên ta đời này không gả sai người."

Những người mặc áo đen giữ cửa thành cho rằng Lưu Yên là bởi vì Lý Tuân lựa chọn nàng nên vui vẻ không thôi, vì thế muốn giãy dụa nói chuyện với Lý Tuân. Nếu mục đích đã đạt được, phu thê bọn họ bằng lòng dùng cách thức nào để giao lưu với nhau đó là chuyện của bọn họ.

Lý Tuân nghe được lời Lưu Yên thì quên luôn sự đau khổ khi đưa ra lựa chọn, hắn cũng không ngờ đời này còn được nghe lời nói chân tình như vậy của Lưu Yên.

Như vậy đủ rồi.

Đáy lòng Lý Tuân cũng ngập tràn thỏa mãn, hôm nay cứ vậy đi, ngày mai cho dù có bị Hoàng thượng kéo ra ngoài chặt đầu hắn cũng chấp nhận.

"Lý Tuân, nếu có kiếp sau Lưu Yên ta vẫn gả cho chàng, ta yêu chàng." Lưu Yên giống như nhìn thấy Lý Tuân đang cười, nàng cũng mỉm cười hô lên với Lý Tuân.

Tiếng nói rót vào tai Lý Tuân, nhưng sau khi ngọt ngào qua đi, hắn cảm thấy có cái gì không đúng, khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì trước mắt hắn đã xuất hiện cảnh tượng hắn không muốn thấy nhất.

Lưu Yên nhảy từ trên tường thành xuống, bộ quần áo đỏ rực giống như ngọn lửa nở rộ trong tròng mắt của hắn, sau đó tắt lịm.

Tiếng vang trầm thấp qua đi, Lý Tuân chỉ cảm thấy thế giới như hoàn toàn sụp đổ.

Mà trên tường thành bọn người mặc áo đen cho rằng có thể công thành lui thân cũng đều sửng sốt, bọn họ ngơ ngác nhìn cơ thể máu thịt be bét dưới thành tường hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Nhưng Lý Tuân đã kịp tỉnh lại rất nhanh, gã hô lớn “Yên Nhi” sau đó xông tới dưới chân thành, nơi đó cơ thể máu thịt be bét của Lưu Yên vẫn còn đang co rút.

Lý Tuân cúi người ôm Lưu Yên vào lòng, giống như ôm báu vật quý hiếm nhất thế gian.

"Yên Nhi, sao nàng lại ngốc như vậy, sao nàng..." Trừ một từ ngốc ra Lý Tuân thật sự không biết nên nói gì.

Hắn chỉ biết trái tim của hắn đã bị khoét một lỗ, đời này sợ là không gì có thể lấp đầy.

"Yên Nhi, Yên Nhi, nàng..." Lý Tuân khóc không thành tiếng, bàn tay gã nhẹ nhàng phủ lên khuôn mặt toàn là máu của nàng, đáy mắt ngập tràn đau đớn.

"Lý Tuân, con của chúng ta không chết, người của Phi Long Môn đã đáp ứng ta sẽ tìm đứa bé giúp cho chúng ta, sau này chàng phải chăm sóc con thật tốt. Đứa bé đã không có mẹ rồi, chàng làm phụ thân cho dù không thích nó cũng nể tình nó đáng thương mà cố gắng thương yêu nó được không?" Giọng nói của Lưu Yên đã nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng chữ nào chữ nấy rõ ràng như đang gõ vào lòng Lý Tuân.

Lý Tuân không nói gì chỉ ôm chặt Lưu Yên, giống như làm như vậy mới có thể giữ lại được Lưu Yên bên trong sinh mạng của hắn.

"Chàng hãy chăm sóc tốt cho con của chúng ta." Lưu Yên thấy Lý Tuân chỉ nhìn mình rơi nước mắt không nói gì, nàng rất sốt ruột.

Chỉ là Lưu Yên đã dùng hết sức lực cuối cùng để nói ra những lời này, sau khi nói xong thì không còn sức để nhìn Lý Tuân một lần cuối.

Đôi mắt nàng từ từ khép lại, bên tai vẫn đang chờ đợi Lý Tuân đồng ý với nàng.

Nàng ý thức được bản thân còn quá nhiều chuyện chưa làm xong, như giúp Lý Tuân lau nước mắt nơi khóe mắt, ví dụ như...

Nhưng mà bây giờ nàng không làm được nữa rồi.

Nàng chỉ nghe được tiếng gào rống đau khổ như dã thú của Lý Tuân.

Nàng dùng hết sức lực cả người muốn nói gì đó với Lý Tuân, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì.

Thế giới của nàng chìm vào bóng tối âm u, không còn ánh sáng, không còn đứa con, không còn nam tử rực rỡ đi vào cuộc sống của nàng năm đó nữa rồi…

Lý Tuân ôm Lưu Yên thẫn thờ như bức tượng không còn sức sống.

Trước kia hắn cho rằng đứa bé không còn, Lưu Yên nổi điên đã là sự tuyệt vọng lớn nhất, nhưng không nghĩ tới phía sau tuyệt vọng là vực sâu không đáy.

Hắn mãi mãi mất đi thê tử mà mình yêu nhất, còn cả đứa con không rõ tung tích nữa.

Lý Tuân không dám nghĩ tới, không dám để cho bi thương tiếp tục tràn lan, hắn sợ bản thân sẽ không còn can đảm bước tiếp nữa.

"Lý phu nhân rõ ràng đã lựa chọn vì ngươi, chúng ta vẫn là nhanh chóng vào thành thôi, ngươi không thể cứ để Lý phu nhân cả người đầy máu như vậy được." Thủ lĩnh ba ngàn hộ vệ Nam Chiếu mà Lý Tuân dẫn đầu trước đó chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, người không biết căn bản sẽ không nhận ra ông ta chính là Lý Trường An, trưởng lão của Phi Long Môn.

Thật ra hôm nay Lý Tuân lựa chọn thế nào, bọn họ cũng đều sẽ xông vào thành Khắc Châu, điều này Lý Tuân cũng rất rõ ràng, nhưng đến cửa ải cuối cùng này hắn vẫn lựa chọn Lưu Yên.

Nhưng mà cho dù hắn lựa chọn Lưu Yên thì Lưu Yên vẫn rời xa hắn.

Lý Tuân phảng phất như không nghe được Lý Trường An nói gì, hắn chỉ ôm chặt lấy Lưu Yến, khẽ nói bên tai nàng: "Ta nói ta từ bỏ vào thành, bảo vệ nàng, lần này ta thật sự đã làm được, tại sao nàng vẫn..."
Bình Luận (0)
Comment