Đây là một trận đọ sức giữa máu thịt và vũ khí.
Đây là một trận chém giết tìm đường sống trong chỗ chết.
Đây là một trận chiến không được ghi chép vào trong sử sách nhưng lại khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm.
Trước trận chiến, quân đội Khắc Châu đã sớm bị hạ lệnh buông vũ khí xuống, điều bọn họ có thể làm chính là chờ bị tàn sát.
Có lẽ, bọn họ cũng đã từng nghĩ đến chuyện chống cự, nhưng cuối cùng cũng không thể nào ngăn được nhiệt huyết trung quân ái quốc trong lòng bọn họ.
Thật may là Ôn Yến tới, không đến mức để cho những người tướng sĩ đã từ bỏ mạng sống để giữ gìn danh tiếng của quân đội Khắc Châu phải chết oan uổng, thật may là Ôn Yến tới, để bọn họ một lần nữa giơ vũ khí trong tay lên và nhắm ngay vào lồng ngực những kẻ đang âm mưu tính toán bọn họ.
Người của Phi Long Môn lấy một chọi mười, quân đội Khắc Châu lấy đau thương biến thành sức mạnh, đoàn người bọn họ dũng cảm tiến tới, đánh đâu thắng đó.
Người của Tống Vân Lễ mặc dù vũ khí rất tốt, nhưng lại không có bất kỳ sự chuẩn bị chiến đấu nào, cho nên đối mặt với sự phản công của người Phi Long Môn, bọn họ trở tay không kịp, quân lính tan rã nhanh chóng.
Nhưng dù sao cũng là hơn bốn mươi vạn người, bọn họ đánh giết mãi đến tận đêm khuya, người của Phi Long Môn và quân đội Khắc Châu đã bao vây hoàn toàn bọn chúng.
Nhìn những quân sĩ đang khát máu trước mặt, rốt cuộc trong lòng bọn chúng cũng sợ hãi, cuối cùng cũng có người giơ vũ khí trong tay lên, làm thành tư thế đầu hàng.
Những người khác đương nhiên cũng không muốn thành chó cùng rứt giậu, đều ngoan ngoãn giơ vũ khí trong tay lên.
Mệnh lệnh của Ôn Yến giống như con dao đâm vào ngực bọn họ: Một tên cũng không chừa lại.
Nhưng bây giờ, bọn chúng đều muốn đầu hàng, bọn họ thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Mặc dù Tô Diễn, Cao Đức Quang và những tướng sĩ Khắc Châu trong lúc giết chóc đã qua cơn thịnh nộ, nhưng khi bọn họ nghĩ đến lúc nhìn thấy bọn chúng ra tay tàn sát những người đồng bào tay không tấc sắt của mình, trong mắt bọn họ vẫn là màu máu đỏ tươi như cũ.
Tướng quân của Phi Long Môn đương nhiên muốn đến xin phép Ôn Yến, nhưng không ngờ khi hắn vừa mới rời đi, Cao Đức Quang đã giơ kiếm trong tay của hắn lên, cao giọng hô: "Vừa rồi bọn chúng giết huynh đệ của chúng ta thế nào, các huynh đệ của chúng ta đã chết, lão tử muốn báo thù."
Đối với những người đã bỏ vũ khí trên chiến trường, không thể tiếp tục động thủ lần nữa, nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, hắn không thể khống chế nổi, đối với những kẻ muốn giết chết bọn họ và muốn thế chỗ bọn họ, hắn thực sự không thể nào khoan dung nổi, hắn chỉ muốn giết chết bọn chúng.
Cao Đức Quang hướng những kẻ đầu hàng đánh tới, người của Phi Long Môn mặc dù không đồng ý nhưng cũng không ngăn cản.
Vì quy tắc đều là do kẻ chiến thắng quyết định, bây giờ bọn họ đang ở thế thượng phong, đương nhiên muốn làm gì thì làm.
Đến khi xe ngựa của Ôn Yến chạy tới, Cao Đức Quang và những người khác đang chém giết, tất cả mọi thấy xe ngựa đến thì đều dừng động tác nhìn về phía Ôn Yến.
Trong bọn họ có những người nhạy bén đã biết được đại bộ phận sự tình, có người vẫn không hiểu rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra.
Còn có rất nhiều người chỉ biết là trước đó có người giả truyền thánh chỉ, nói quân sĩ Khắc Châu bọn họ giết chết Ôn Yến, Hoàng Thượng muốn quân lính Khắc Châu phải chôn cùng.
Chính là do sự xuất hiện đột ngột của Ôn Yến đã phủ nhận tội danh của bọn họ, cũng là Ôn Yến nói cho bọn họ biết, có người muốn toàn bộ quân đội Khắc Châu bị tiêu diệt.
Cho nên, bây giờ bọn họ không thể không thừa nhận, Ôn Yến chính là ân nhân của bọn họ.
Cho dù trước đó bọn họ đã từng cùng chung mối thù, muốn giết cô, người yêu nữ tai họa của đất nước.
Ôn Yến không nói chuyện, chỉ nhìn những binh sĩ vẫn không có cách nào bình tĩnh được, vẫn đang trong cơn tức giận chém giết người của Tống Vân Lễ.
"Môn chủ, có muốn ta..." Vạn Thuần thấy sắc mặt tái nhợt của Ôn Yến, lúc nhìn về phía binh sĩ của Tống Vân Lễ sắc mặt phức tạp, vội vàng mở miệng hỏi.
"Không cần." Lúc Ôn Yến rất bình tĩnh, sau khi nói dứt lời cô nhìn về những người của Tống Vân Lễ đang liều chết giãy dụa, nhìn từng người quân sĩ Khắc Châu đang từng đao từng kiếm chém vào thân thể bọn chúng.
Xung quanh, một mảnh yên tĩnh đến mức quỷ dị, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào những người chiến hữu vẫn còn đang tức giận và đau thương, tất cả mọi người yên tĩnh nhìn, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Sự yên tĩnh quỷ dị này rốt cuộc cũng để cho những người đang chém giết kia bình tĩnh lại, Cao Đức Quang bỗng nhiên ném trường kiếm trong tay xuống, khóc rống lên: "Ta giết các ngươi có làm được gì, các huynh đệ của ta cũng không trở về được nữa!”
Giọng nói của Cao Đức Quang vừa tuyệt vọng lại đau thương, hắn vừa nói xong, mấy người đàn ông kiên cường như thép đang đứng bên người Ôn Yến cũng đều rơi lệ.
"Chúng tôi không làm gì hết, chúng ta chỉ muốn quân lương, ta còn muốn nhận quân lương để hiếu kính mẹ già, thế nhưng tại sao lại như vậy, bọn họ đều không buông tha cho chúng ta, bọn chúng quá khốn kiếp, quá khốn kiếp…”
Tiếng gào khóc bi thương trong thời gian ngắn liền tràn ngập chiến trường, Ôn Yến nhìn những người đang đau buồn này, trong lòng tràn ngập sự áy náy.
Nếu như tâm tư của cô có thể kín đáo hơn một chút, nếu như cô có thể đề phòng Lương Quang Tường nhiều hơn một chút, tất cả mọi chuyện có phải có thể sẽ phát triển theo chiều hướng tốt hơn hay không?
Tất cả mọi chuyện đều không được biết đến, tất cả những chuyện đã phát sinh đều không có cách nào thay đổi được.
"Môn chủ Ôn Yến, xin lỗi, là lỗi của chúng ta, chúng ta không nên bị giật dây bởi âm mưu của người khác, suýt chút nữa ngài cũng phải mất mạng, ta thay mặt cho năm vạn tướng sĩ Khắc Châu tạ ơn ân cứu mạng của ngài.” So với sự tức giận và căm phẫn trong lòng Cao Đức Quang, Tô Diễn bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn cũng là người hiểu rõ tất cả mọi chuyện nhất, trong lúc mọi người vẫn còn đang ở trong bầu không khí đau thương, hắn đã quỳ xuống trước mặt Ôn Yến.
Hắn dập đầu xuống đất, nghiêm túc và thành kính, vì hơn bốn vạn huynh đệ vẫn còn sống sau lưng hắn.
Nếu không phải Ôn Yến, hôm nay tất cả mọi người bọn họ đã không còn cơ hội sống sót trở về.
Tất cả mọi người lúc này mới kịp phản ứng, giờ phút này chuyện nên làm nhất của bọn họ không phải là đau buồn ở đây, mà là dập đầu cảm tạ ơn cứu mạng.
"Tô Diễn, đi tìm quân y bó xương cho ngươi, chậm một chút thời gian nữa sẽ không kịp.” Bây giờ ngay cả sức lực để đứng dậy Ôn Yến cũng không có, cô chỉ nhẹ giọng nói với Tô Diễn.
Tô Diễn nhìn về phía Ôn Yến, trong mắt đều là sự cảm kích và chấn kinh vô cùng, mấy lần hắn há miệng, nhưng lại không có gì để nói.
Giờ phút này điều hắn muốn nói nhất chính là để Ôn Yến trở về, tất cả mọi việc đều đã kết thúc, vết thương của Ôn Yến còn nghiêm trọng hơn so với hắn, cô càng cần nghỉ ngơi nhiều hơn so với hắn.
Nhưng nghĩ đến những lời mà cô đã lặng lẽ nói trên đường tới đây, cô nói làm những điều này vì phu quân và hài tử của mình, Tô Diễn cũng hiểu, lời khuyên của mình không có bất cứ tác dụng nào, cô sẽ vẫn cố chấp làm những việc mình phải làm vì phu quân và hài tử cô.
"Ngươi còn không đứng lên, chờ môn chủ của chúng ta tới đỡ người sao? Cái dập đầu này của ngươi ban tặng, môn chủ của chúng ta bây giờ cũng không còn sức lực mà tới đỡ.” Vạn Thuần vẫn luôn canh giữ bên người Ôn Yến từ trong xe ngựa đi tới, thấy Tô Diễn vẫn cứ quỳ ở đấy không có ý đứng lên, đáy lòng lại nổi nóng.
"Vị cô nương này, vừa rồi cám ơn ân cứu mạng của cô." Tô Diễn ngẩng đầu nhìn Vạn Thuần, sắc mặt nghiêm túc nói.
"Ai cứu ngươi?" Vạn Thuần nói với Tô Diễn một cách khinh bỉ, sau khi nói xong nàng còn nhìn Tô Diễn với ánh mắt thăm dò, nàng thật sự không nghĩ ra là mình đã cứu Tô Diễn lúc nào.
"Cô nương vừa rồi chỉ chú ý đánh nhau, là cô nương ra tay chặn giúp ta một kiếm.” Tô Diễn nghiêm túc giải thích, lông mày Vạn Thuần lần nữa nhíu lại.
Chỉ là một chút chuyện nhỏ này thật sự không đáng ở trước mặt chủ nhân nói dóc nha.
Thế nhưng Tô Diễn thấy vẻ mặt Vạn Thuần vẫn mờ mịt như cũ, hắn còn muốn mở miệng giải thích, muốn để Vạn Thần nhớ lại.
"Tô Diễn, nếu như có thể lựa chọn, lúc ấy ta sẽ lựa chọn không cứu ngươi, nếu ngươi vẫn tiếp tục nói nhảm ở chỗ này, có tin ta sẽ đem một kiếm kia cắm vào thân thể ngươi không?” Rốt cuộc Vạn Thuần cũng không thể không nổi giận, lạnh giọng hướng Tô Diễn nói.