Tung Hoành Cổ Đại

Chương 411

"Ta biết chuyện mà Lương Quang Tường đã làm khốn nạn tới chừng nào, ta không cầu xin các người tha thứ cho ta, chỉ cầu xin các người có thể suy nghĩ tới đứa nhỏ ốm yếu này mà tha cho nó." Giờ phút này Lăng quý thái phi cúi đầu cầu khẩn, trong mắt của bà ta chỉ có nhi tử đang suy yếu của mình, bây giờ bà ta chỉ muốn tham lam liếc nhìn thằng bé một cái, lại liếc nhìn nhiều thêm một cái.

Sợ rằng trái tim của một người làm mẫu thân yêu thương con chính là vũ khí không thể đánh tan nhất trên đời này, cho dù thịnh nộ như tướng sĩ quân Khắc Châu nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của Lăng quý thái phi không thôi nhìn về phía con của mình, mọi người đều không nói gì nữa.

Sau khi trầm mặc rất lâu, có người chậm rãi nhường cho một con đường, tùy ý để Lăng quý thái phi ôm Quy Nhi đi, từng bước chân đều lảo đảo đi về đại trướng của Ôn Yến.

Đang canh gác ở bên ngoài trướng của Ôn Yến chính là người của Phi Long Môn, bọn họ biết giờ phút này Ôn Yến đang hôn mê, đã nhận được mệnh lệnh của Thiên Sơn không cho phép bất cứ người nào bước vào.

Cho nên Lăng quý thái phi bị ngăn ở cửa, bà ta bất lực nhìn về phía người của Phi Long Môn đang canh ở cửa, lại quay đầu tuyệt vọng nhìn về phía binh sĩ của quân Khắc Châu mang theo khí thế hùng hổ ở đằng sau lưng mình.

"Xin hãy nói cho Ôn Yến biết ta muốn gặp nàng ấy." Lăng quý thái phi do dự một lát mới mở miệng một lần nữa, trên mặt hoàn toàn không có ý ngạo nghễ khinh thường người khác như trước kia, thái độ của bà ta kính cẩn, không còn chỗ nào giống với quý thái phi cao tại thượng ở trong cung.

"Thân thể của môn chủ khó chịu, bây giờ không thể gặp bất kỳ ai cả." Thị vệ canh giữ là người trong Quân Khắc Châu, từ lúc Lăng quý thái phi vào ở đại trướng liền đã biết bà ta là người của Lương Quang Tường, giờ phút này đương nhiên sẽ không cho bà ta sắc mặt tốt.

"Vậy ta..." Lăng quý thái phi do dự thật lâu mới mở miệng một lần nữa, nhưng mà cuối cùng bà ta vẫn không nói gì.

"Môn chủ Ôn Yến không muốn gặp ngươi, ngươi vẫn là..." Binh sĩ của quân Khắc Châu đi theo sau lưng của Lăng quý thái phi nghe thấy môn đồ của Phi Long Môn nói vậy, thương tiếc đối với Lăng quý thái phi cũng không tiếp tục tồn tại nữa.

Lăng quý thái phi tuyệt vọng nhìn binh sĩ quân khắc Châu nói với mình, dung nhan tinh xảo trước kia chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng, bà ta ngơ ngác nhìn cửa đại trướng, rốt cuộc cũng quỳ dưới đất, một tay ôm lấy Quy Nhi, một tay lấy ra một cái chìa khóa màu đen từ trong ngực giơ lên trước mặt môn đồ của Phi Long Môn.

Người phụ trách canh cửa sau khi nhìn thấy vật trong tay của Lăng quý thái phi không khỏi liếc nhau một cái, nhẹ giọng nói một câu: "Chờ một lát."

Môn đồ tiến vào đại trướng, trong một thời gian không dài liền đi ra, sau đó cung kính nghênh đón Lăng quý thái phi vào đại trướng.

Ôn Yến ở trong đại trướng vẫn ngủ mê mang như cũ, trên gương mặt tái nhợt đều là vẻ mệt mỏi, Thiên Sơn và Vạn Thuần đang canh giữ ở bên giường của cô, Lý Tường An với Mãn thúc ngồi trên ghế chính giữa đại trướng.

"Lăng Phi, ám vệ Phi Long Môn tham kiến các vị trưởng lão." Lăng quý thái phi ôm Quy Nhi hành lễ với Lý Tường An và Mãn thúc.

Vạn Thuần nắm trong tay chìa khóa màu đen mà người của thủ vệ canh cửa vừa mới đưa vào, nhẹ giọng nói một câu: "Ngươi chính là Dạ Mị?"

"Vâng, thuộc hạ chính là Dạ Mị." Lăng quý thái phi ngẩng đầu lên nhìn Vạn Thuần, trả lời rất chân thành.

"Dạ Mị chết như thế nào?" Vạn Thuần nhẹ giọng hỏi, trong trướng đều là trưởng lão của Phi Long Môn, đương nhiên biết Vạn Thuần nói đến Dạ Mị là đang chỉ người ẩn nấp trước đó ở bên cạnh Lương Quang Tường.

"Hắn ta đã vì cứu ta mà chết, trước khi chết đã giao chìa khóa bí mật lại cho ta, để cho ta giám thị Lương Quang Tường." Lăng Phi nhẹ giọng đáp.

"Chuyện ông ta muốn rời khỏi Phi Long Môn, ngươi hẳn phải biết chứ? Ngươi là người hiểu ông ta hơn bất kỳ ai." Thiên Sơn nghe thấy Lăng quý thái phi nói Dạ Mị trước kia là bởi vì bà ta mà chết, giận dữ ở trong lòng Rốt cuộc cũng không khống chế nổi.

"Thuộc hạ cũng đã từng muốn có cuộc sống của người bình thường, không muốn làm ám vệ gì cả, chỉ là muốn cùng với nam nhân mình thích sống hạnh phúc bên nhau. Chỉ là ta không ngờ tới ông ta lại làm ra một chuyện sai lầm không hợp với lẽ thường, ta không hề ngờ tới chuyện sẽ trở thành như thế này." Trên mặt của Lăng quý thái phi đều là vẻ lúng túng, bà ta nhanh chóng giải thích, nhưng mà bà ta vô cùng rõ ràng giải thích của mình không hề có chút lực đáng tin nào.

Sự thật chính là bà ta đã mê hoặc Lương Quang Tường, cũng mơ tưởng xa vời có một cuộc sống như người bình thường với Lương Quang Tường.

"Dạ Mị có từng nói với ngươi quy tắc đầu tiên của môn đồ Phi Long Môn không?" Vạn Thuần bình tĩnh nhìn thuộc hạ của mình, lười nhác hỏi.

"Trung thành vô điều kiện." Lăng quý thái phi nhẹ giọng đáp.

"Vậy còn ngươi thì sao? Biết rõ Phi Long Môn trung thành nhất chính là hoàng thượng, vậy mà lại muốn mê hoặc hoàng thượng và hạ thần không đoàn kết của ngài ấy, Ngươi làm như vậy sao có thể xứng đáng với sự hi sinh của Dạ Mị, ngươi..." Vẻ bình tĩnh của Vạn Thuần Rốt cuộc cũng không ngụy trang được nữa, nếu như có thể nàng ta thật sự muốn lập tức giết chết Lăng quý thái phi.

Người của nhóm ám vệ đều là người bên cạnh môn đồ Phi Long Môn, tác dụng quan trọng nhất của bọn họ lại không phải là giám sát mà là phụ tá và trung thành. Chỉ là ai có thể ngờ tới được phụ tá của Lăng Phi vậy mà lại phụ tá Lương Quang Tường trở thành nam nhân của mình, vậy mà còn mê hoặc Lương Quang Tường và gây ra sự mất đoàn kết của Phi Long Môn.

"Ta đã biết bản thân mình sai rồi, cho nên mới nói với mọi người chuyện ông ta muốn tàn sát quân Khắc Châu, ta..." Lăng Phi sốt ruột giải thích, lời của bà ta nói là thật, chỉ là bà ta hối hận đã muộn rồi.

"Tại sao ngươi lại hối hận chứ? Nếu như hôm nay ngươi không truyền tin tức cho bọn ta, vậy có lẽ hắn ta sẽ thắng, những gì mà ngươi muốn đều có thể chiếm được, ngươi cũng không có dáng vẻ chật vật giống như bây giờ." Vạn Thuần đi đến bên cạnh Lăng Phi, chậm rãi ngồi xổm người xuống, giống như là tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Lăng quý thái phi.

Lăng quý thái phi chính là Dạ Mị mà bọn họ đau khổ tìm kiếm, đây là chuyện mà nàng ta có làm như thế nào cũng không ngờ tới được, lúc nhìn thấy Lăng quý thái phi, vấn đề mà nàng ta muốn hỏi nhất cũng chính là cái này.

"Năm đó Lương Quang Tường thay thế Lãnh Ninh bảo vệ hậu cung, Dạ Mị cũng đi theo, y chính là người thân cận với Lương Quang Tường. Lúc đó ta bị phi tần trong hậu cung hãm hại rơi vào trong hồ nước, Dạ Mị đã cứu ta, nhưng cũng bởi vì cứu ta cho nên hắn ta mới bị thương ở đầu, lúc đó trên đầu của hắn ta chảy rất nhiều máu, lúc sắp chết thì đã đưa chìa khóa bí mật vào tay của ta, hắn ta nói nếu như có thể thì ta hãy giúp hắn ta phụ tá giúp đỡ Lương Quang Tường, hắn ta còn nói nếu như ta làm không được thì cũng không sao, chỉ cầu xin ta đừng làm ra chuyện bất lợi gì đối với Phi Long Môn." Lúc Lăng Phi nói chuyện thì trong mắt đều mà nước mắt, có thể nhìn thấy được lúc nói đến Dạ Mị tiền nhiệm thì cảm kích của bà ta không phải là giả, dù sao đó cũng là ân tình cứu mạng.

"Ta vì báo ân cho nên mới có thể nghĩ cách tiếp cận Lương Quang Tường, ta là một nữ nhân, không có cách nào khác để tiếp xúc với ông ta, chỉ có thể dùng chính mình. Chỉ là ta không ngờ được ông ta sẽ thật sự thích ta, mà ta cũng thích ông ta, bọn ta thậm chí còn có con của mình, cũng bởi vì hài tử cho nên bọn ta mới có yêu cầu xa vời, hi vọng có thể quang minh chính đại ở bên cạnh nhau, hy vọng ông ta vẫn còn quyền cao chức trọng như trước kia."

"Ta còn cho rằng tất cả còn có thể, cho nên mới tùy ý để cho ông ta tiếp xúc với người của Tống Vân Lễ, tùy ý để cho ông ta đi sai bước. Chỉ là ta không ngờ tới môn chủ đã nguyện ý giúp ta và Quy Nhi, mạng của mẹ con chúng ta đều là do người của Phi Long Môn cho, ta..., cho nên, ta mới..."

"Ta cho là ta có thể phản bội Phi Long Môn, nhưng khi ta biết Phi Long Môn có tai họa ngập đầu, lúc môn chủ nguy hiểm đến tính mạng, ta phát hiện ta cản bản cũng không thể giữ được bình tĩnh mà làm vậy. Ta không biết ta làm như vậy có phải là quá muộn màng rồi hay không, thứ mà ta có thể cho các người cũng chỉ có mạng của ta, chỉ cầu xin các người hãy bỏ qua cho con của ta, thằng bé vô tội..."
Bình Luận (0)
Comment