Tung Hoành Cổ Đại

Chương 424

Tống Vĩnh Kỳ với bộ dạng nhếch nhác râu ria lởm chởm đang mệt mỏi ngủ thiếp đi trên đầu giường, cánh tay y vẫn mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô.

Hồi cung rồi sao? Hay đây chỉ là một giấc mộng?

Ôn Yến cố hết sức để khiến cho bản thân tỉnh táo, cô nhìn bốn phía xung quanh, không phải đang nằm mơ, cô thế mà lại đang ở trong lều doanh, vậy là Tống Vĩnh Kỳ đã tới thành Khắc Châu sao?

Trái tim Ôn Yến tựa như có dòng nước ấm chảy qua, không cần y nói, cô đều hiểu cả, y vì cô mà đến.

Cơ thể đau đớn dường như được xoa dịu, Ôn Yến hạnh phúc ngập tràn nắm lấy tay Tống Vĩnh Kỳ, nhắm hai mắt, muốn tiếp tục kéo dài giấc mộng đẹp đẽ này.

Nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại vì động tác này của cô mà tỉnh lại, y mở to mắt nhìn vào ánh mắt chứa đựng ý cười của Ôn Yến.

“Tỉnh rồi?” Y nhẹ nhàng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng lại điềm tĩnh, dường như đã sớm dự đoán được Ôn Yến sẽ tỉnh lại, dường như bọn họ giống như một đôi vợ chồng bình thường như bao bách tính khác.

Ôn Yến mỉm cười gật đầu, sau đó trịnh trọng nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Trải qua nhiều chuyện như vậy mà ta vẫn còn sống được, chàng không mừng rỡ kinh ngạc gì sao?”

“Không cho phép nói chuyện sống chết như vậy, đều là người lớn cả rồi, sao lại không biết chừng mực như thế” Tốnh Vĩnh Kỳ thấy cô vừa tỉnh lại liền nói chuyện sống chết, mấy chữ này khiến y nổi giận một cách vô cớ, khiến y không kiềm được mà nhớ lại dáng vẻ nằm yên một chỗ không rõ sống chết của Ôn Yến trước đây.

“Từ khi nào mà chàng cũng tin vào năng lực thần bí rồi?” Thanh âm của Ôn Yến yếu ớt, nhưng cũng không nén nổi tò mò.

“Chỉ cần nàng khỏe mạnh, đừng nói là năng lực thần bí, cho dù nói trên đời này có quỷ ta cũng sẽ tin” Những lời này của Tống Vĩnh Kỳ vẫn dịu dàng và kiên định như vậy khiến Ôn Yến nghe được cảm vô cùng ấm áp.

Tống Vĩnh Kỳ từ lâu đã vì cô mà tin vào chuyện thần linh kì bí trên đời, những lời này, thật là, chẳng hiểu vì sao lúc đấy bản thân lại thích một tên đầu gỗ như vậy chứ.

“Vừa rồi khi tỉnh lại, ta cảm thấy vô cùng hoang mang, những lời chàng nói khiến ta thấy rằng chúng ta giống như một đôi phu thê bình thường chốn nhân gian...” Ôn Yến không ngừng tưởng tượng, trong giọng nói chan chứa sự ngưỡng mộ.

“Ôn Yến, nàng yên tâm, rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ có một cuộc sống như vậy, ta sẽ làm được” Trong mắt Tống Vĩnh Kỳ lóe lên một chút nhói đau, nhưng vẫn bình tĩnh nói với Ôn Yến như không có gì.

Những ngày tháng mà Ôn Yến ao ước cũng chính là khát vọng mà hắn ngày đêm mong mỏi.

“Ta biết, cho dù con đường phía trước có ngàn vạn binh đao, ta cũng sẽ ở bên cạnh chàng, sẽ không xa rời” Ôn Yến nhẹ nhàng nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy đôi chút sợ hãi, cô không biết những lời nói kiên định rạch ròi này có thể thành hiện thực được hay không.

Nhưng hai bọn họ đều nỗ lực như vậy, nếu như không đi đến được kết cục cuối cùng, vậy thì quả thật... không cam tâm chút nào.

“Không cần, Ôn Yến, ta không cần nàng ở bên ta, ta chỉ cần nàng đợi ta là được rồi, ta sẽ nhanh chóng thực hiện được” Tống Vĩnh Kỳ cuống quýt nói. Hiện giờ y không bằng lòng để cho Ôn Yến làm bất kì chuyện gì, chỉ cần cô sống bình an khỏe mạnh, chỉ cần cô ở bên cạnh y, y không cần cô phải gánh vác bất kì điều gì, cũng không cần cô phải vào sinh ra tử.

Ôn Yến, dường như nàng quên rồi hay sao, ta là nam nhi đại trượng phu, đáng lẽ ta nên vì nàng mà nắm giữ thiên hạ” Tống Vĩnh Kỳ bất lực nói với Ôn Yến.

Những năm qua, Ôn Yến chỉ luôn đấu tranh cho chính mình, những gì hắn làm cho Ôn Yến quả thật quá ít, ít đều mức chỉ cần nghĩ đến thôi y cũng thấy sợ hãi.

“Ôn Yến, ta không vô dụng như nàng nghĩ, có rất nhiều chuyện không cần nàng ra tay, ta cũng có thể làm được” Tống Vĩnh Kỳ thấy nàng im lặng không nói, trong lòng liền cuống quýt.

Trải qua rất nhiều sự nguy hiểm chết chóc, y cấp bách muốn một lời đảm bảo từ Ôn Yến, muốn Ôn Yến hứa rằng sẽ không để bản thân dấn thân vào nguy hiểm nữa.

“Ta biết rồi” Ôn Yến bị Tống Vĩnh Kỳ ngang ngược ép buộc như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp, sao cô lại không biết, Tống Vĩnh Kỳ nói những lời này chỉ là để khiến cô không ra tay nữa.

Nhưng mà, chàng là Kỳ của cô, là người đàn ông mà cô yêu sâu sắc, chỉ cần nằm trong khả năng của mình, cô tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Từ trước đến giờ cô không phải chim hoàng yến được nuôi dưỡng.

“Ôn Yến, không phải ta muốn chặt đứt đôi cánh của nàng, ta chỉ là quá sợ việc mất đi nàng, ta đã mất nàng 2 lần rồi, đạo trưởng đã từng nói, hai ta ở bên nhau sẽ không tốt cho nàng, ta sợ, ta...” Tống Vĩnh Kỳ thấy nàng đồng ý liền cảm thấy đau xót, cảm giác bất an trong lòng càng lớn hơn.

Tốt xấu lẫn lộn, không ai hiểu bốn chữ này hơn Ôn Yến.

“Được rồi, ta biết rồi, chàng nói như vậy vì thực lòng thương yêu ta, bô dạng chàng như vậy chẳng giống Tống Vĩnh Kỳ kiêu ngạo mà ta thích chút nào cả?” Ôn Yến nhẹ nhàng nói, nhưng thực chất lại đau lòng không thôi.

Nếu như không phải bản thân quá mức lo được lo mất, nếu như không thực sự quan tâm, thì làm sao một người kiêu ngạo từ tận xương tủy như Tống Vĩnh Kỳ lại có thể nói ra những lời như vậy chữ.

“Ôn Yến, nếu như nàng không thực sự thích, vậy thì hãy rời đi” Vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ bình tĩnh, chắc hẳn, y đã sớm tính đến trường hơpn này.

Ôn Yến sững sờ, cô nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, cho đến khi Tống Vĩnh Kỳ thở ra dài một hơi, nói: “Bỏ đi, cho dù nàng không thích cũng không được phép rời xa ta, nếu không ta cũng không biết được bản thân sẽ làm những gì chuyện gì”

Ôn Yến không nhịn được mà bật cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ, y ở trước mặt cô vừa mâu thuẫn lại vừa kiêu ngạo như vậy khiến cô như nhớ lại năm đó.

Người thiếu niên khiến cô vừa thất vọng lại thấy rung động tâm can, khi ấy chàng cũng mang dáng vẻ mâu thuẫn như vậy mà tiếp cận cô.

“Ta cũng đã sinh cho chàng 2 đứa nhỏ rồi, cả người già nua héo úa, sao lại có thể rời đi được cơ chứ? Nếu là chàng thì lại khác, đang trong độ như nhành hoa khoe sắc, lại còn là bậc quân vương cao cao tại thượng, không biết có thể làm mê đắm bao nhiêu thiếu nữ mơn mởn xuân sắc đây” Ôn Yến cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ, liền nhanh chóng nói đùa.

“Mấy cô nương đó chẳng liên quan gì đến ta, nàng cũng đừng mong có thể chạy theo những tên nam nhân khác, nếu nàng dám hồng hạnh vượt tường, vậy thì ta sẽ ngồi cạnh bên tường mà vặt hồng hạnh, từng đóa từng đóa một, cho đến khi trên thế gian này chỉ còn lại một đóa hồng hạnh duy nhất là ta” Tống Vĩnh Kỳ đương nhiên hiểu ý của Ôn Yến, lời nói cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng khi nói đến từng đóa hồng hạnh kia, hai hàng lông mày của y lại lộ ra sự phiền não.

“Chàng vẫn nhớ sao?” Ôn Yến nghe được những lời này của Tống Vĩnh Kỳ, trong lòng như dậy sóng, năm đó, khi hai người họ trò chuyện với nhau, cô từng nói, mộng ước của cô là theo đuổi một chàng thiếu niên trên thảo nguyên rộng lớn, nhưng hiện tại đã nửa đời người trôi qua, mơ ước tuổi trẻ vẫn mãi là mơ ước, nghĩ lại cũng thật khiến người ta cảm thấy sầu não.

“Tất nhiên ta vẫn nhớ, ta cũng từng nói ta sẽ theo đuổi một cô nương chăn cừu trên thảo nguyên bao la, nhưng đã nhiều năm trôi qua, cô nương chăn cừu đặt chân vào mong ước của ta chỉ có duy nhất mình nàng” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, trong ánh mắt tình ý dạt dào, dáng vẻ dịu dàng ấy, khiến trái tim Ôn Yến như tan chảy.

Vừa rồi cô cảm thấy y là một người khô khan không biết ăn nói, trong chớp mắt lại thành cao thủ đong đưa, khiến trong lòng cô bồi hồi loạn nhịp.

“Ôn Yến, hứa với ta, bảo vệ bảo thân cho tốt, sống cho thật tốt, ta không quan tâm nàng vì ta mà làm bao nhiêu chuyện, ta chỉ cần nàng sống tốt, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, như vậy thì dù con đường phía trước có bao nhiêu gập ghềnh trắc trở cũng tự khác êm xuôi” Những lời này của Tống Vĩnh Kỳ vừa trang trọng lại vừa sâu sắc, nói xong liền chăm chú nhìn Ôn Yến, chờ đợi câu trả lời từ cô.

Hiện giờ, sau khi đã trải qua quá nhiều sóng gió đau thương, khát vọng duy nhât của y chỉ còn là Ôn Yến ở bên cạnh y có thể bình an sống sót.

Đây yêu cầu hèn mọn nhất của y, cũng là khát vọng sâu thẳm nhất của y.
Bình Luận (0)
Comment