“Bởi vì ngươi là người của Phi Long Môn.”
Tống Vĩnh Kỳ trầm mặc rất lâu mới từ từ mở miệng, ánh nắng mặt trời bên ngoài túp lều lớn rơi trên người chàng, Lương Quang Tường nhìn Tống Vĩnh Kỳ một thân thường phục trên người, thần sắc chàng ôn hòa giống như là nam tử nhà bên, nhưng khí phách xung quanh người lại là thứ mà trước giờ y chưa từng nhìn thấy trên người chàng.
Khí phách này là thứ mà y đã luôn phớt lờ, y luôn tưởng Hoàng Thượng chỉ là không thể khiến y nghe lệnh, y thậm chí còn nghĩ Hoàng Thượng là một kẻ nhu nhược vô năng, nhưng không ngờ kết quả lại như vậy.
Chàng luôn biết những chuyện mà y làm, nhưng lại lần lần lượt lượt dung túng, cho đến khi bản thân y đã đi đến bước đường hôm nay.
“Bộ dạng bây giờ của ta đều là do ngươi hại.” Lương Quang Tường rất chắc chắn, nếu như vào lần đầu tiên y lầm đường lỡ bước, Tống Vĩnh Kỳ cho y những cảnh cáo và trừng phạt mà y đáng phải nhận, thì chỉ e là y sẽ không sai lầm đến mức này.
“Lương Quang Tường, trong lòng người nên có một cái thước đo, ngươi cảm thấy Trẫm nên cân nhắc tính toán đúng sai của ngươi, nhưng ngươi quên rồi, ngươi là người của Phi Long Môn, Phi Long Môn cũng có yêu cầu đối với ngươi, hai người bọn ta, chỉ cần ngươi có sự nể nang đối với bất kỳ một bên nào cũng sẽ không đến được bước đường này.”
“Cho nên, bây giờ ngươi như vậy cũng là do ngươi tự làm tự chịu mà thôi.” Từng câu từng chữ của Tống Vĩnh Kỳ đều có sức thuyết phục, nhưng câu nào câu nấy cũng đều là sự thật.
Lời của Tống Vĩnh Kỳ khiến cho Lương Quang Tường không cách nào phản bác được, chàng nói đúng, cho dù là Phi Long Môn hay là triều đình, bản thân y nếu như tuân theo bất kỳ một bên nào đó, đều sẽ không có cục diện như bây giờ.
Cho nên, lúc đáy lòng y lựa chọn phản bội Phi Long Môn, thứ đợi y chỉ còn lại sự vạn kiếp bất phục mà thôi.
Khóe miệng Lương Quang Tường chỉ toàn là nụ cười khổ, nhưng đến cuối cùng không nói gì nữa.
Vào hoàn cảnh như bây giờ, y còn tranh biện cho mình điều gì nữa? Bây giờ y chỉ cần chờ đợi vận mệnh thuộc về mình là được rồi.
Nếu như Ôn Yến ở đây, y vẫn sẽ còn một mạng, bởi vì dù sao đi nữa Ôn Yến cũng quan tâm đến cảnh ngộ của Tống Vĩnh Kỳ ở trong triều đình, nhưng Tống Vĩnh Kỳ đến rồi, y cũng chỉ còn một con đường chết thôi.
Y rất hiểu vị quân vương mà hắn luôn xem thường trước mặt, y đã động vào giới hạn của chàng rồi.
“Lương Thái Úy và Tống Vân Lễ cấu kết với nhau bố trí thiên la địa võng cho Ôn Yến Môn chủ, ngài không muốn biết Ôn Yến Môn chủ đã thoát khỏi cõi chết như thế nào sao? Người truyền cho Phi Long Môn tin tức ngài muốn tàn sát quân Khắc Châu chính là người bên gối của Thái Úy ngài đó.” Lộ công công thấy Tống Vĩnh Kỳ không nói chuyện nữa, nên nhịn không được mà thấp giọng nói.
Lời của Lộ công công khiến Tống Vĩnh Kỳ cũng phải có chút chấn kinh, kể từ khi chàng đến quân doanh Khắc châu thì luôn bận rộn chăm sóc Ôn Yến, không biết về chuyện của Lăng Quý Thái Phi, Lộ công công đã nhân lúc Hoàng Thương bận rộn mà đi thăm dò được không ít tin tức.
Biết Lương Thái Úy đã làm Ôn Yến bị thương, đáy lòng ông ta cũng căm hận vô cùng, cho nên không màng đến thân phận, không màng đến trường hợp hiện giờ mà nói ra chuyện của Lăng Quý Thái Phi.
Ánh mắt Lương Quang Tường tràn đầy sự khó tin, nhưng cho dù là vậy, y cũng đã hiểu rồi.
“Ông nói, Lăng Nhi là nội ứng?” Chỉ có nội ứng bên cạnh y mới có thể truyền ra tin tức trong thời khắc quan trọng như vậy, y luôn biết Phi Long Môn có nội ứng, cũng đã từng tìm đủ mọi cách để thăm dò, nhưng không ngờ nữ nhân mà y yêu nhất lại chính là nội ứng.
“Đúng vậy, là Lăng Quý Thái Phi đã truyền tin tức cho Phi Long Môn.” Lộ công công đương nhiên sẽ không bỏ qua sự chấn kinh trong thần sắc của Lương Quang Tường, từng câu từng chữ lúc nói chuyện đều như là sợ Lương Quang Tường không hiểu.
Tuy đã đoán ra rồi, nhưng y vẫn không dám tin.
Nếu như Lăng Quý Thái Phi là nội ứng, vậy bà ta sao lại có thể nói với bản thân y là bà ta muốn sống cuộc sống bình phàm, bà ta muốn ở bên cạnh y chứ. Nếu như không phải vì khát vọng giản đơn này của bà ta, y cũng sẽ không phản bội Phi Long Môn.
Nhưng tại sao kết quả lại buồn cười như vậy chứ? Rõ ràng là Lăng Quý Thái Phi đã phản bội Phi Long Môn trước, là bà ta đã cám dỗ y, nhưng lại vào lúc quan trọng nhất giáng cho y một đòn chí mạng.
Tất cả những nỗ lực của y chẳng qua chỉ là vì muốn quang minh chính đại được ở bên bà ta, y cũng chẳng qua chỉ là muốn đem thành quả mà y đã nỗ lực nhiều năm cho Lăng Quý Thái Phi cùng hưởng thụ? Nhưng tại sao lại trở nên như vậy chứ?
“Là Ôn Yến đúng không? Nàng ta đã dùng cách gì để dụ dỗ Lăng Nhi, hay là Lăng Nhi có cái thóp nào đang nằm trong tay nàng ta hả? Nếu như Lăng Nhi không có khó khăn gì bất đắc dĩ thì Lăng Nhi sẽ không đối xử với ta như vậy đâu, nàng ấy rõ ràng là giống như ta, muốn quang minh chính đại được ở bên cạnh nhau.” Lời nói của Lương Quang Tường đã trở nên vô cùng lộn xộn, y vẫn còn muốn ẩn giấu sự hoảng loạn vào giờ phút này của mình, chỉ là cho dù y có giấu giếm thế nào, Tống Vĩnh Kỳ vẫn có thể nhìn ra sự tan vỡ trong đáy lòng của của y.
Bọn họ đều là đàn ông, đều muốn đưa thứ tốt nhất của mình cho nữ nhân mình yêu thương, vì mục đích này, bọn họ thậm chí đã trở thành kẻ địch.
Nhưng kết quả, một Tống Vĩnh Kỳ không làm gì hết đã thắng, còn y đã nỗ lực bao nhiêu lâu, mưu tính bao nhiêu lâu, nhưng cuối cùng lại trở thành tù nhân của Tống Vĩnh Kỳ.
Mà cái kết quả này, cũng là vì nữ nhân, bởi vì những nữ nhân mà bọn họ yêu thương nhất.
“Tống Vĩnh Kỳ, ngươi thì có tài cán gì mà có thể ngồi ở trên cao của triều định, nếu như không có Ôn Yến, thì lần này quân Khắc Châu đã là của Tống Vân Lễ rồi, nếu như không có Ôn Yến, thì sự thất bại của ngươi đã được định trước rồi.” Lương Quang Tường có thể nhìn ra sự khinh miệt dưới đáy mắt Tống Vĩnh Kỳ, cho nên lời nói ra giống như là một con dao vậy, giống như là chỉ có làm tổn thương đến tự tôn của Tống Vĩnh Kỳ, y mới có thể thắng lại một bàn vậy.
“Tống Vĩnh Kỳ Trẫm tự nhận không có bản lĩnh lớn như Lương Thái Úy, nhưng có sự sáng suốt, vì đã yêu một nữ nhân tốt, mà nữ nhân này thông tuệ dũng cảm, có thể giành được mọi thứ cho Trẫm trong sự tính toán trùng trùng của các ngươi.” Lúc nói chuyện, trong ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ toàn là vinh quang của sự kiêu ngạo, nhưng không có ai biết đằng sau sự kiêu ngạo của chàng, chính là sự đau lòng và lo lắng đến nhường nào.
“Ngươi...” Lương Quang Tường muốn nói nữ nhân mà mình thích cũng không tệ, nhưng điều mà Lăng Quý Thái Phi đáng được kiêu ngạo nhất chỉ e chính là thân phận nội ứng cho Phi Long Môn của bà ta, nhưng cũng chính vì cái thân phận này mà khiến cho y bị đánh bại.
“Như vậy cũng tốt, nếu như thân phận nội ứng của Phi Long Môn có thể bảo toàn tính mạng cho nàng ấy, cũng tốt.” Lương Quang Tường cuối cùng cũng nhận thua rồi.
Lời nói ra có mang theo vài phần may mắn, sự thất bại của bản thân y đã định, nếu như Lăng Quý Thái Phi có thể bảo toàn tính mạng vì thân phận nội ứng của Phi Long Môn, y cũng không cần lo lắng nữa.
Cả đời này yêu một nữ nhân như vậy, cũng từng vì tình yêu của bọn họ mà theo đuổi mãnh liệt, như vậy đã đủ rồi.
Hối hận cũng vô dụng, y cũng sẽ không hối hận.
“Chuyện lần này vốn cũng không liên quan đến nàng ấy, thần để mặc cho Hoàng Thượng xử trí.” Lương Quang Tường cuối cùng giống như là đã nghĩ thông suốt rồi.
“Nghe nói ngươi có thứ để bảo mạng? Không lẽ không muốn nói với Trẫm một lần nữa, lỡ như Trẫm động lòng rồi, không chừng sẽ cho ngươi sống tiếp đó.” Lời nói của Tống Vĩnh Kỳ rất bình thản, ngữ khí lại rất chân thành, giống như là thật sự muốn giữ lại mạng cho Lương Quang Tường vậy.
Lương Quang Tường nhìn Hoàng Thượng, nụ cười khổ sở trên gương mặt càng lúc càng dữ tợn, y đột nhiên ha hả cười to, đợi đến khi y ngừng cười lại thì trong đôi mắt y đã mang theo nước mắt rồi.
“Nếu như hôm nay người đến là Ôn Yến, thì ta sẽ còn được sống, không phải là vì nàng ta khoan dung độ lượng, mà là bởi vì nàng ta muốn giúp ngươi, vì giúp ngươi, cho dù có căm ghét thế nào nàng ta đều có thể nhẫn nhịn, nhưng ngươi sẽ không.” Lời của Lương Quang Tường bộc trực mà thẳng thắn, Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy Lương Quang Tường đến cuối cùng mà thần trí vẫn thanh minh như vậy, đáy lòng chợt dấy lên một đợt thở dài.
Nếu như trí tuệ của y có thể sử dụng cho chàng, vậy thì...
Nhưng, tất cả đã không thể nào thay đổi được nữa.
“Ngươi rất rõ thế lực của Trẫm ở trong triều, nếu như ngươi phạm bất kỳ lỗi sai nào khác, Trẫm có thể giúp ngươi che giấu như trước đây, nhưng lần này, không thể được.”
“Ta biết, ta đã động vào người không nên động.” Lương Quang Tường có thể nhìn ra sự thương tiếc của Tống Vĩnh Kỳ, cho nên y đã bổ sung lời của Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nghe thấy lời của y xong thì đứng dậy, chầm chậm rời khỏi,
Mà Lương Quang Tường lúc này đột nhiên lại vô cùng hận nữ nhân mà chàng ta đã yêu đến tận gân cốt của mình, còn có Phi Long Môn đã từng bồi dưỡng y nữa.
Y cảm thấy nếu như không phải là Phi Long Môn thì Lăng Nhi của y chắc chắn sẽ không phản bội y.