Tung Hoành Cổ Đại

Chương 430

Ôn Yến còn chưa kịp nghĩ xong nên trả lời Trọng Lâu thế nào thì lại nhìn thấy sự thất vọng nồng đậm trên gương mặt của Kinh Mặc.

Ôn Yến biết rõ, Kinh Mặc là đang nghĩ đến dị năng đã bị mất đi của cô bé, bé cũng rất muốn giúp cô, nhưng không có cách nào giống như Trọng Lâu mà lẽ thẳng khí hùng nói ra.

“Bởi vì các con là con của mẹ, các con còn nhỏ, phải nên để mẹ bảo vệ các con.” Ôn Yến dịu dàng nói với hai đứa trẻ, trong mắt lộ ra toàn là sự hiền từ.

Kinh Mặc ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Ôn Yến, Trọng Lâu thấy vậy cũng đi theo.

“Mẹ ơi, nếu như người không muốn gặp Phụ Hoàng thì con sẽ đuổi Phụ Hoàng ra ngoài, lúc nãy bọn con đã báo thù cho người rồi.” Kinh Mặc nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt không dám nhìn Ôn Yến, hiển nhiên là trong lòng bé cảm thấy những lời chỉ trích Phụ Hoàng khi nãy không phải là đang báo thù cho mẹ, bé chỉ là quá lo lắng cho mẹ, không có thời gian khiến cho Phụ Hoàng tự kiểm điểm đàng hoàng.

“Mẹ, nếu như mẹ không hả giận, con và Trọng Lâu còn có thể đánh Phụ Hoàng một trận nữa.” Kinh Mặc cúi đầu tiếp tục nói, Trọng Lâu ở bên cạnh gật đầu biểu thị sự tán đồng, Ôn Yến nhìn các bé, nhất thời cũng không biết nên làm sao giải thích việc mình rời khỏi Hoàng Cung vốn không phải là bởi vì sự không tín nhiệm và phụ lòng của Tống Vĩnh Kỳ.

Các bé là những đứa trẻ mới hơn 4 tuổi một chút, cô cũng không biết nên nói những tâm cơ mưu tính của người lớn ra như thế nào nữa.

“Hai người hiểu lầm Phụ Hoàng rồi, mấy chuyện này là do mẹ và Phụ Hoàng của hai người đã suy nghĩ ra, chỉ là làm cho người ta xem thôi.” Thiên Sơn thân là người ngoài cuộc hiển nhiên càng nhìn rõ hơn, cũng càng biết nên làm sao để nói chân tướng với hai đứa trẻ.

Quả nhiên, lời của Thiên Sơn vừa dứt, Kinh Mặc và Trọng Lâu liền nhìn qua Ôn Yến, vẻ mặt nghi hoặc, rõ ràng là đang muốn xác định xem lời của Thiên Sơn là thật hay giả.

Ôn Yến khẽ gật đầu, nhưng Kinh Mặc và Trọng Lâu lại nhìn nhau, cuối cùng Kinh Mặc đắc ý nói: “Trọng Lâu, đệ thua rồi, theo như ước định trước đây, chỉ cần là đồ ăn ngon mẹ làm, đều phải để tỷ ăn đủ rồi đệ mới được ăn.”

“Tỷ tỷ, như vậy không công bằng, chúng ta tiếp tục cược đi, ba ván thắng hai.” Trọng Lâu nghe Kinh Mặc nói sau khi mình thua rồi thì phải trả giá, sắc mặt cậu bé liền thay đổi, bé cuống cuồng nói với Kinh Mặc, vẻ mặt đầy vô lại.

Ôn Yến và Thiên Sơn bị hai đứa trẻ trước mặt này làm cho đầu óc đều mù mịt, rõ ràng bọn chúng đang nói đến chuyện Tống Vĩnh Kỳ mà, nhưng tại sao lại có liên quan đến ăn uống rồi? Còn có bộ dạng vô lại này của Trọng Lâu nữa, sao mà quen thuộc thế chứ...

“Mẹ, tỷ tỷ ăn hiếp con, tỷ ấy biết người và Phụ Hoàng chỉ là cãi nhau giả, nên tìm con nói muốn cá cược với con, cược hai người cãi nhau chỉ là giả thôi, sau đó tỷ ấy muốn được ăn no nê tất cả đồ ăn ngon trước, tỷ tỷ bắt nạt con.” Sự bi thương của Trọng Lâu đến vừa nhanh vừa lẹ, Thiên Sơn và Ôn Yến cũng hiểu được ý tứ trong lời của các bé lúc nãy rồi.

“Ta còn lo là bọn chúng sẽ vì mối quan hệ giữa ta và Kỳ mà đau buồn, nhưng mà rõ ràng, sự ân ái của bọn ta trong mắt chúng còn không bằng một đĩa bánh nữa.” Ôn Yến có chút thất vọng mà nói, nhưng trong đáy lòng, cô vẫn rất cảm thán sự thông minh của hai đứa trẻ.

Nhưng cũng may mà bọn chúng thông minh, nếu không thì với mối quan hệ căng thẳng giữa cha và mẹ, người chịu ảnh hưởng tất nhiên là con cái.

Điều này cũng nhắc nhở cô, nếu như sau này có tính toán gì thì nhất định cũng phải bao gồm tâm trạng của con trẻ.

“Tỷ tỷ, ba ván thắng hai được không? Chỉ cần tỷ đồng ý ba ván thắng hai, ta sẽ đồng ý dùng dị năng giúp tỷ đến những nơi tỷ không đến được.” Trọng Lâu bây giờ biết điểm yếu của Kinh Mặc, cho nên mới mỉm cười thăm dò Kinh Mặc.

Quả nhiên Kinh Mặc đã mắc câu, cô bé đã đồng ý với yêu cầu ba ván thắng hai của Trọng Lâu, nhưng mà nghĩ đến sau này tuy mình không có dị năng nữa nhưng vẫn có thể xuyên núi vượt thác, Kinh Mặc lại cảm thấy sự hy sinh của mình là đáng giá.

Thấy hai đứa trẻ đã đạt được sự đồng thuận, Ôn Yến cũng không chen lời nữa, đây vốn là chuyện giữa tỷ đệ các bé, cho dù Trọng Lâu có thật sự bị Kinh Mặc giành đi quyền lợi được ăn đồ ăn ngon đi nữa, thì đó cũng là do bé kém hơn, bé nên học được cách thừa nhận thất bại.

Chỉ là đối với kết quả cuối cùng của lần ba ván thắng hai này, trong lòng Ôn Yến cũng mang máng có dự tính, chỉ là cô có làm sao cũng không thể ngờ được, cuộc cá cược ba ván thắng hai của hai người sẽ luôn tiếp tục đến khi hai người đã đến tuổi không còn yêu thích với đồ ăn vặt nữa, nhưng mà chuyện này để sau hẵng bàn.

Lúc hai người đang thảo luận, Tống Vĩnh Kỳ đã bước vào trong lều, nhìn thấy Phụ Hoàng bị mình hiểu lầm, Trọng Lâu chầm chậm bước đến bên cạnh Ôn Yến, giống như là đang tìm kiếm sự bảo vệ vậy.

Kinh Mặc ngẩng đầu lên nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cất giọng ngăn nắp đâu vào đấy: “Tuy xích mích giữa người với mẹ chỉ là giả thôi, nhưng con với Trọng Lâu cũng là thật sự đau lòng, cho nên những lời ai oán của bọn con đối với người, người cũng có thể hiểu mà đúng không?”

Cho dù không hiểu, nhưng nhìn bộ dạng bà cụ non của bé đang đàm phán với chàng, chàng cũng đã không còn tức giận từ lâu rồi.

“Tiểu công chúa của Trẫm, là Trẫm sai rồi, không nên khiến cho bảo bối của Trẫm đau lòng, yên tâm, sau này sẽ không vậy nữa, các con chỉ cần nhớ, mẹ và Phụ Hoàng của các con sẽ không bao giờ cãi nhau, trong lòng Phụ Hoàng vĩnh viễn cũng chỉ có một mình mẹ các con thôi.”

Lời của Tống Vĩnh Kỳ, chân thành mà thẳng thắn, khuôn mặt của Ôn Yến cũng bất giác đỏ bừng lên rồi, còn Kinh Mặc và Trọng Lâu sau khi nhận được lời đảm bảo của Tống Vĩnh Kỳ, sự vui sướng trên gương mặt càng nồng đậm hơn, nhưng mà Kinh Mặc vẫn cúi đầu nói một câu: “Thật ra hai người không cãi nhau cũng không có gì tốt hết, Phụ Hoàng toàn bá chiếm mẹ, mẹ không còn là của con với Trọng Lâu nữa.”

“Nhưng mà mẹ bị thương rồi cần phải có người chăm sóc, chúng ta vẫn còn là trẻ con, không biết chăm sóc người bệnh, cho nên Phụ Hoàng, nhiệm vụ quan trọng này giao cho người đó.” Thấy Kinh Mặc vội vàng muốn đi, Trọng Lâu còn chưa được thân mật với Ôn Yến trong lòng cũng không tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng nói.

Nói xong Trọng Lâu liền theo Kinh Mặc ra khỏi lều trại, các bé đến thăm mẹ, nhưng nhìn thấy Phụ Hoàng có thể ở bên cạnh mẹ, các bé liền ngoan ngoãn rời đi.

Tuy Phụ Hoàng và mẹ đều chưa từng nói với các bé, nhưng các bé đều rất rõ, thời gian Phụ Hoàng và mẹ ở cạnh nhau là có hạn.

Cho nên, các bé phải tạo cơ hội cho hai người ở cạnh nhau.

“Tỷ tỷ, chúng ta sắp có tiểu đệ đệ rồi.” Đi ra khỏi lều, Trọng Lâu nhìn bóng lưng của Kinh Mặc mà nhẹ giọng nói.

“Đệ cảm nhận được hay là đoán?” Kinh Mặc quay đầu lại trịnh trọng nói.

“Cảm nhận được.” Trọng Lâu nói rất nghiêm túc, các bé có cảm giác đối với rất nhiều chuyện trong tương lai, vừa nãy trong giây phút đi ra ngoài, cậu bé nghe thấy bên tai mình có tiếng khóc của trẻ con, còn nghe thấy Kinh Mặc nhẹ giọng gọi tiểu đệ đệ nữa.

“Lại có người đến tranh sủng với chúng ta rồi.” Kinh Mặc ai oán thở dài một tiếng.

Tuy những ngày tháng có Phụ Hoàng rất là hạnh phúc, nhưng có Phụ Hoàng rồi, mẹ đã không còn là của hai bé nữa, Phụ Hoàng đã chiếm cả một phần lớn rồi, nếu như có thêm tiểu đệ đệ nữa, vậy thì...

“Nó sẽ còn cướp đi đồ ăn vặt chúng ta thích nữa, còn có...” Lời cuối cùng, Trọng Lâu không có nói ra, cậu bé chỉ cảm thấy trái tim dấy lên đầy sự chua xót, bé không biết nên hình dung thế nào, càng không biết nên mở miệng thế nào, bé cảm thấy nếu như mình nói ra tất cả, tất cả mọi người sẽ không tin, thậm chí còn có người nói là bé đang nói xằng nói bậy nữa.

“Trọng Lâu, trọng điểm mà đệ nên chú ý không phải là cái này, đệ nên nghĩ, sau này chúng ta sẽ có một cái đuôi nhỏ, ngoại hình còn rất là giống đệ nữa, sau này chúng ta có thể bắt nạt nó...” Kinh Mặc hưng phấn mô tả tương lai của mình, còn Trọng Lâu thì lại bắt đầu hâm mộ Kinh Mặc.

Tuy Kinh Mặc không còn dị năng nữa, nhưng có thể không cần nhìn đến tương lai, không cần vì sự vô năng của mình mà lo lắng phiền muộn nữa.

Bé trước giờ chưa từng nghĩ qua, thì ra không có dị năng cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment