“Ôn Ý, cho dù Trẫm không làm Hoàng Thượng, cũng tuyệt đối không để mẹ con của nàng thiệt thòi đâu.” Tống Vĩnh Kỳ nói nhẹ nhàng.
Trước đây vì tình thế bắt buọc, chàng chỉ thừa nhận thân phận của Kinh Mặc và Trọng Lâu, bây giờ Ôn Ý lại mang thai con của mình, chàng không thể để Ôn Ý thiệt thòi được.
Cho dù Ôn Ý vẫn luôn ở bên cạnh mình, không cần thân phận, nhưng chàng không muốn thế.
Vì Tống Vĩnh Kỳ, Vì Tống Vĩnh Kỳ, cô có cho đi nhiều đến mức nào cũng cam tâm tình nguyện.
Tống Vĩnh Kỳ đã giao trọn con tim chàng cho cô, điều này còn quan trọng hơn cả cái gọi là danh phận.
“Nhưng mà ta để bụng.” Tống Vĩnh Kỳ nói một cách nghiêm túc, chàng chỉ mong sao tất thảy mọi người đều biết Ôn Ý là thê tử của mình, là người mà mình yêu thương nhất.
Chàng muốn gắn ký hiệu lên người Ôn Ý, chàng không muốn cho bất kỳ gã nam nhân nào ngấp nghé nàng, ví dụ như cái tên Tô Diễn hết sức trung thành với Ôn Ý ấy.
“Kỳ à, chúng ta đã nhẫn nhịu nhiều năm như thế, giờ phút thắng lợi sắp đến rồi, chàng lại không nhịn nổi nữa hay sao? Hoặc là, chàng muốn đánh mất Hoàng vị, vậy chàng muốn để ai lên ngai Hoàng đế đây?” Tuy giọng nói của Ôn Ý ôn hòa, nhưng chữ nào chữ nấy đều sắc lẻm như dao, cứa vào lòng Tống Vĩnh Kỳ.
Bởi vì phụ hoàng của mình độc ác và vô tình, thế hệ của phụ Hoàng chỉ còn lại một mình Cửu Vương mà thôi, bây giờ ông ta còn đang bị gắn cái mác phản nghịch.
Thế hệ của chàng chỉ còn lại mình và Hoàng huynh Tống Vĩnh Cương, đương nhiên còn có cả Tống Vân Lễ, kẻ thèm khát giang sơn, nhưng lại coi tính mạng của người dân như cỏ rác kia nữa.
Chỉ khi giao giang sơn lại cho Hoàng huynh Tống Vĩnh Cương, chàng mới cảm thấy yên tâm mà thôi, nhưng mà bây giờ Hoàng huynh đang sống êm ấm với thê thử, nếu không phải chàng bị vướng tay vướng chân nhiều nơi, e là Hoàng huynh còn chẳng buồn bước chân vào triều đường, huống hồ chi tính cách của Tống An Nhiên lại không hợp với triều đường.
“Nhưng mà trẫm không muốn nàng tiếp tục chịu thiệt thòi nữa, Trẫm...” Tống Vĩnh Kỳ muốn nói lại thôi.
Thấy chàng nhíu chặt mày, Ôn Ý nhẹ nhàng giơ bàn tay lên xoa xuốt, rồi nhẹ nhàng bảo: “Còn chín tháng nữa đứa trẻ này mới ra đời kia mà, cần ba, bốn tháng mới hình thành người, bởi thế chúng ta vẫn còn có thời gian.”
“Nhưng mà...” Tống Vĩnh Kỳ biết bọn họ vẫn còn thời gian, nhưng có thể giải quyết hết mọi thứ trong vòng ba năm tháng hay không, thật ra chàng cũng không chắc, bởi thế chàng mới muốn bảo vệ Ôn Ý, chàng chỉ muốn Ôn Ý và đứa trẻ bình an mà thôi, ngày tháng vẫn còn dài, những chuyện khác vẫn còn đủ thời gian để giải quyết.
“Ký, vì con của chúng ta, chàng cũng có thể liều một phen.” Ôn Ý nói nhẹ nhàng, giọng điệu dịu dàng, Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô, rồi không khỏi gật đầu, cho dù Ôn Ý không nói, vì con của bọn họ, vì tương lai của bọn họ, chàng cũng sẽ ráng hết sức mình.
“Ừm, nàng cho ta thời gian, để ta suy nghĩ cẩn thận xem sao.” Mặc dù dã biết đối thủ là ai, nhưng còn những vấn đề như phải ra tay thế nào, mượn cớ gì để giải quyết đối phương, vẫn còn cần chàng suy nghĩ cẩn thận.
“Kỳ, bọn họ tự tiện đưa nữ nhi vào cung bèn có thể sinh Hoàng tử, đến lúc đó Hoàng tử kế thừa giang sơn, bọn họ có thể hưởng thụ quyền lực và giàu sang rồi, trước khi chúng ta chỉ cảm thấy đau đầu vì đám nữ nhân đó mà thôi, nhưng lại quên mất, bọn họ cũng là điểm yếu của đám thần tử, nếu như nữ nhi của bọn họ làm sai, liên lụy đến cửu tộc cũng không phải là không thể.” Ôn Ý nhẹ nhàng nói, mấy ngày nay cô vẫn luôn nghĩ phải bắt đầu ra tay như thế nào, bây giờ rốt cuộc đã tìm ra cách rồi.
“Nàng định làm sao?” Tống Vĩnh Kỳ rất ghét đám nữ nhân được thần tử nhét vào cung, nhưng trước giờ chàng luôn thấy khinh bỉ, không xuống ra tay từ bọn họ, bây giờ nghe Ôn Ý nói như thế, chàng lại cảm thấy kha khá hứng thú.
“Cụ thể phải làm gì thì ta vẫn còn chưa quyết định, nhưng mà Lương phi, mới chỉ có một đêm xuân với Hoàng Thượng thôi, dường như mang thai là chuyện đơn giản lắm đấy nhỉ?” Ôn Ý nói khẽ.
“Ừm, chuyện này để Gia Cát Minh đi làm, chắc là không khó.”
“Hoàng Thượng nên để mắt đến những phi tần mang thai nhiều hơn một chút, còn một việc nữa, sau khi biết được Lương phi đã mang thai, e là những phi tử khác sẽ không dễ dàng buông tha cho chàng đâu, chàng đừng bất cẩn rơi vào bẫy của bọn họ nhé, bây giờ ta đang mang thai, không thể làm thuốc giải cho chàng được đâu.” Lúc nói câu này, khóe miệng của cô còn nở nụ cười bỡn cợt, Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Ý, rồi mới cười cười, kề sát vào tai Ôn Ý thì thầm khe khẽ: “Nếu như biết được rằng có thể ôm ‘dáng kiều thơm’ trong lòng mình, sau khi nàng trở về, ngày nào ta cũng sẽ nhảy vào trong bẫy của bọn họ.”
“Chàng cũng không sợ rèn sắt thành kim à” Ôn Ý trừng mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ, rồi nhỏ giọng trách móc.
“Ôn Ý, với tần suất của hai ta...ha ha.” Tống Vĩnh Kỳ cầm lòng không nổi và lại kề sát vào tai Ôn Ý, rồi thì thầm, gương mặt Ôn Ý đỏ bừng, nhưng cô không nói gì, chỉ giơ tay vịn Tống Vĩnh Kỳ.
Những ngày tháng bọn họ ở bên nhau cứ lắm mưa nhiều gió, thời gian được sống chung quá ít ỏi, giây phút được đầu ấp tay gối, cá nước thân mật như những đôi phu thê khác ít ỏi đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại, Tống Vĩnh Kỳ đang ở trong thời kỳ dồi dào tinh lực, chàng đã thiệt thòi nhiều rồi.
Nhưng có biết cũng chỉ đành như vậy mà thôi, bây giờ thời cơ đã chín muồi, nhưng rõ ràng cơ thể của cô không cho phép làm điều ấy.
Thấy vẻ ưu sầu trong mắt Ôn Ý, Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy hối hận vì mình đã khơi gợi đề tài này, chàng nhổm người ngồi dậy, ôm Ôn Ý vào lòng mình, nói khẽ bên tai cô:; “Thực chất chỉ cần được ở bên cạnh nàng, không cần làm chuyện nam nữ thường tình ấy cũng không sao cả, nếu như nàng thấy áy náy thì sau này bồi thường những nàng đã thiếu cho ta là được rồi.”
Tống Vĩnh Kỳ nói với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng Ôn Ý chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, mình đồng ý cũng không được, mà không đồng ý cũng không được, thật sự...ghét ghê.
“Kỳ, đợi ta về cung đi, lần này Phi Long Môn đã lập công lớn ở Khắc Châu, chàng cũng đã viết cho ta một bức thư trước mặt triều thần rồi còn gì, mặc dù không có danh phận mà chàng xem trọng, nhưng lời lẽ trong thư và lời hứa ta là nữ nhân duy nhất của chàng có gì khác nhau đâu. Ta đã thấy đủ lắm rồi, cũng có thể mượn sự áy náy của chàng để về cung như lẽ hiển nhiên.”
“Bởi vì ta đã bảo đảm như vậy, ta mới không dám để cho nàng về cung, đám nữ nhân trong cung ấy, có ai không điên loạn đâu, ta không dám để nàng sống chung với đám điên loạn ấy, nhất là Khanh Nhi, nàng ta dùng độc hết sức điêu luyện, ta không thể không đề phòng được.”
Cho dù chỉ có một mình Ôn Ý, Tống Vĩnh Kỳ cũng không muốn dẫn cô ấy về cung, lần này Ôn Ý còn mang thai một đứa trẻ khác trong bụng, chàng lại càng không thể mạo hiểm được.
“Kỳ, cho dù chàng không cho phép, ta cũng sẽ lấy thân phận môn chủ của Phi Long Môn để chấp chưởng Phượng Ấn, theo di chiếu của Tiên Đế, không cần Hoàng Đế đồng ý, môn chủ của Phi Long Môn cũng có thể chấp chưởng Phượng Ấn đấy.” Ôn Ý biết Tống Vĩnh Kỳ sẽ không chịu dẫn cô về cung, bởi thế cô chỉ có thể sử dụng thân phận môn chủ của mình mà thôi.
“Ôn Ý, nàng...” Tống Vĩnh Kỳ nhìn gương mặt cố chấp và kiên định của Ôn Ý, trong lòng thấy vô cùng thương xót.
Sao mà chàng không biết Ôn Ý vào cung vì ai kia chứ? Nhưng mà dường như chàng không thể lay động nổi quyết tâm của nàng, cho dù chàng cũng thấy lưu luyến không nỡ rời xa Ôn Ý.
“Hậu cung là địa bàn của chàng, chàng phải chịu trách nhiệm bảo vệ mẹ con ta đó.” Ôn Ý nghiêm túc ra lệnh cho Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ gật đầu nhận lệnh.
“Cứ thế từ đầu có phải tốt không, cứ ép ta phải dùng thân phận môn chủ của Phi Long Môn làm gì chứ...đúng là không biết điều gì hết.” Ôn Ý không khỏi chỉ trích Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, chàng đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể tăng cường lực lượng phòng vệ trong hậu cung, phải thế nào mới bảo vệ Ôn Ý bình an vô sự đây.
Có một điều Tống Vĩnh Kỳ không biết đó là, những lý do đường đường chính chính này đều không phải là ước nguyện ban đầu của Ôn Ý, cô chỉ muốn gần gũi với Tống Vĩnh Kỳ hơn một chút, nhân lúc cô còn có thể gặp chàng, nhân lúc cô còn có thể sống bên cạnh chàng.