Lương phi không ngờ Khanh Nhi đột nhiên lại đánh mình, nàng ta hoảng hốt chìa tay ra cản, nhưng không ngờ vào giây phút hỗn loạn, có người đẩy nàng ta, khiến nàng ta ngã nhào vào người Khanh Nhi.
Khanh Nhi vội vàng rút tay về, muốn đẩy nàng ta ra, nhưng mà không đợi nàng ta mạnh tay, Lương phi đã ngã sấp vào người nàng ta rồi.
“Lương phi nương nương ngất xỉu rồi, Lương phi nương nương ngất xỉu rồi.” Không đợi Khanh Nhi kịp phản ứng, thị nữ của Lương phi đã thét lớn.
Khanh Nhi chỉ đành rụt bàn tay vừa mới giơ ra lần nữa của mình về, chậm rãi đỡ Lương phi, người nàng ta mềm nhũn như bún.
Đúng là nàng ta đã ngất xỉu, bây giờ sắc mặt Lương phi vàng như nghệ, nằm im thin thít bên người Khanh Nhi.
“Mau dìu Lương phi lên, còn nữa, mau đi gọi thái y, gọi thái y.” Khanh Nhi bình tĩnh lại trong tích tắc, rồi gọi tỳ nữ phía sau lưng mình.
Dường như đến tận lúc này, những người đứng xung quanh mới sực tỉnh táo lại, vội vàng chạy đến ôm Lương phi ra khỏi người Khanh Nhi, nhưng bọn họ chỉ có thể đỡ Lương phi mà thôi, bởi vì bây giờ họ không biết phải đi đâu về đâu.
Đột nhiên Lương phi ngất xỉu, đáng lý phải nhanh chóng đưa về cung, rồi mời thái y đến chẩn trị, chỉ có điều bây giờ, sức khỏe của Lương phi không thích hợp bị di dời, nếu như không thích hợp thì cung Thải Vi sẽ trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có điều khi nãy Lương phi và chủ nhân của cung Thải Vi, Ôn Ý mới gây gổ với nhau, bây giờ mà vào đó...
“Mạng người là quan trọng nhất, ta đi xin Ôn Ý môn chủ.” Lan quý phi, người có quan hệ khá tốt với Lương phi vừa nói dứt lời, đã đi về hướng cung Thải Vi.
Tất thảy mọi người trong ở đây đều im lặng đợi Lan quý phi bước ra, chỉ có Khanh Nhi là khác, nàng ta nhìn Lương phi với nụ cười mỉa mai, trong mắt nàng ta, bây giờ Lương phi cố tình làm thế để tiếp cận với sư huynh của nàng ta.
Nữ nhân vô liêm sỉ đấy, càng lúc nàng ta càng không nhịn Lương phi nổi nữa.
Lan quý phi vẫn còn chưa bước vào cung Thải Vi đã bị Thiên Sơn cản lại, bây giờ Hoàng Thượng và Ôn Ý đang kề cận bên nhau, đương nhiên nàng ta sẽ không để cho tần phi khác vào quấy rầy bọn họ. Lan quý phi nhìn Thiên Sơn rồi nói với vẻ áy náy: “Bọn ta cũng không muốn quấy rầy Hoàng Thượng và môn chủ đâu, chỉ có điều đột nhiên Lương phi muội muội ngất xỉu trước cửa cung Thải Vi, muốn mượn một chỗ ở đây để nằm, chỉ cần Lương phi tỉnh lại, bọn ta sẽ đi muội ấy đi ngay.”
Tính cách của Lan quý phi giống như phong hào của nàng ta vậy, cử chỉ đường hoàng, dáng vẻ không kiêu ngạo không khúm núm của nàng ta khiến cho Thiên Sơn có thiện cảm lạ lùng.
“Mời nàng ta vào đây đi.” Sau khi nghe Lan quý phi nói xong, nàng ta quyết định một cách quả quyết, nhưng sắc mặt Lan quý phi lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng nàng ta không ngờ rằng Thiên Sơn có thể tự mình quyết định.
Đương nhiên trong lòng nàng ta vẫn cảm thấy hơi mất mát, nàng ta cứ nghĩ mình có thể gặp được Hoàng Thượng cơ chứ.
Thiên Sơn không để ý thấy vẻ mất mát thoáng hiện lên trên gương mặt Lan quý phi, chỉ sai người nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ bên hông cung Thải Vi cho Lương phi nằm.
Đám người đứng bên ngoài đều mượn cớ thấy không yên tâm về Lương phi để vào cung Thải Vi, chỉ có điều sau khi bước chân vào trong, mọi người đã không còn quan tâm đến Lương phi nữa.
Sau khi vào cung, Ôn Ý đã ra lệnh không cần phi tần đến thỉnh an mình, bởi thế số phi tần có thể đi vào cung Thải Vi trong truyền thuyết này không nhiều.
Còn cung Thải Vi, đa phần những thứ bọn họ biết về nơi này chỉ là lời đồn mà thôi, nghe nói bất cứ đồ đạc nào ở đây đều do Hoàng Thượng đích thân lựa chọn, nghe bảo cung vàng điện ngọc ở đây là nơi xa hoa nhất trong Hoàng cung, mỗi một món đồ đều có giá trị liên thành.
Tất cả lời đồn đều bảo rằng đây là kim ốc để tàng kiều, nhưng không ngờ cung Thải Vi lại chẳng có gì khác với cung điện bình thường.
Những cách trang trí cũng chỉ thuộc dạng bình thường mà thôi, còn không bằng cung điện của những phi tần có gia thế khá trong cung.
Bởi thế bọn họ đều kinh ngạc, trong lòng thấy hết sức phiền muộn, không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại thích đến cái nơi bình thường như thế này, thích đến nỗi quên cả lối về.
“Nếu như các vị nương nương lo lắng cho sức khỏe của Lương phi thì có thể qua thăm nàng ta, Lương phi đang nằm ở cung điện bên hông, nếu như không có chuyện gì khác thì xin mọi người hãy về đi.” Đương nhiên Thiên Sơn đã nhìn thấy đôi mắt dáo dác của bọn họ, thậm chí có phi tần còn chỉnh trang y phục khi nhìn về chính điện nữa, ý đồ đã lộ đến mức Thiên Sơn không thể phớt lờ được.
Giọng nói của Thiên Sơn khiến cho những phi tử có ý đồ bất chính giật mình, bọn họ theo nhóm phi tần vào trong gian phòng của Lương phi đang nằm, gương mặt đỏ bừng, chỉ có điều họ vẫn không cầm lòng nổi mà tiếp tục thăm dò, muốn tìm lý do vì sao Hoàng Thượng lại sủng ái Ôn Ý.
“Thiên Sơn cô nương, không biết có thể mời Ôn Ý môn chủ đến khám bệnh cho Lương phi hay không, ta...” Sai khi sai người đưa Lương phi lên giường, Lan quý phi thấy Lương phi như thế, trong lòng lo lắng không nguôi, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí đi đến trước mặt Thiên Sơn.
Nàng ta nói rất đỗi chân thành, ánh mắt nhìn Thiên Sơn cũng trong veo, Thiên Sơn nhìn nàng ta, nhất thời không biết phải nói thế nào mới được.
Trước giờ nàng ta vốn rất thích tính cách không tranh với đời của Lan quý phi, nhưng bây giờ, nếu như trước đó yêu cầu của nàng ta vẫn ở mức chấp nhận được, thì bây giờ rõ ràng là được đằng chân lên đằng đầu.
“Cớ sao phải khám cho nàng ta?” Dường như Thiên Sơn không hề trông thấy vẻ lo ấu trong mắt Lan quý phi vậy, nàng ta nói khẽ.
Mặc dù giọng nói của Thiên Sơn rất ôn hòa, nhưng lời lẽ lại có vẻ sắc sảo, Lan quý phi ngẩng đầu nhìn Thiên Sơn, nhất thời không biết phải đối đáp thế nào.
Cớ gì? Ỷ vào việc Lương phi là phi tử của Tống Vĩnh Kỳ, đã từng làm chuyện gối chăn với Tống Vĩnh Kỳ, hay ỷ vào việc phụ thân của nàng ta là trọng thần của triều đình, thường xuyên chống đối Tống Vĩnh Kỳ đây?
Thực chất nàng ta cũng chỉ có thể ỷ vào cách Tống Vĩnh Kỳ cư xử với phụ thân của bọn họ mà thôi, nhưng mà chỗ dựa này, Ôn Ý sẽ quan tâm ư?
Ôn Ý là môn chủ của Phi Long Môn, đều là đối tượng được Hoàng Thượng lấy lòng như phụ thân của bọn họ vậy.
“Môn chủ đi đường xa xóc nảy, cảm thấy hơi khó chịu, xin Lan quý phi kiên nhẫn đợi thái y đến vậy.” Thấy Lan quý phi tủi thân sau khi nghe mình nói thế, cuối cùng Thiên Sơn cũng không khỏi nói thêm một câu.
Thiên Sơn cũng nói đúng sự thật, mấy ngày gần đây Ôn Ý bị nôn nghén, càng lúc càng ăn ít hơn, từ lúc còn ở Trấn Quốc Vương Phủ, cô đã cảm thấy mệt nhoài rồi, vừa về đến cung Thải Vi đã nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi, Hoàng Thượng kề cận chăm sóc cô, đây cũng là lý do tại sao nàng ta không hề đi bẩm báo với Ôn Ý.
“Được rồi, Thiên Sơn cô nương, tôi biết rồi.” Lan quý phi không ngờ Thiên Sơn còn giải thích với mình, nghe nàng ta nói dứt lời, Lan quý phi vội vàng cất tiếng cảm ơn, Lan quý phi hiểu rất rõ, thái độ của Thiên Sơn với mình khác với Lương phi, hay Như phi, ít nhất thì nàng ta không ghét bỏ mình.
Chỉ có điều Lan quý phi vừa mới dứt lời, Ôn Ý và Tống Vĩnh Kỳ đã đến sau lưng bọn họ, gương mặt Ôn Ý có vẻ mệt nhọc, còn Tống Vĩnh Kỳ lại bực dọc.
“Lan quý phi, ngươi nói cho ta nghe xem, Lương phi bị gì vậy, sao nàng ta đột nhiên lại ngất xỉu?” Lúc mọi người đều đang ngẩn ngơ, Ôn Ý đã bước đến bên cạnh chiếc sạp Lương phi đang nằm, nhẹ giọng hỏi Lan quý phi đang đứng bên cạnh đấy.
“Hồi nãy, Như quý phi muội muội và Lương phi muội muội đấu khẩu với nhau, rồi hai người bắt đầu đánh nhau, đột nhiên muội ấy ngất xỉu, ngã lên người Như quý phi.” Lan quý phi kể lại tình hình khi ấy, gương mặt đượm vẻ sốt ruột, dường như nàng ta chỉ lo lắng cho Lương phi thôi vậy.
Khanh Nhi đứng ở gần đấy, gương mặt thoắt chốc thay đổi, nước cờ Lan quý phi đi cũng là thứ nàng ta dùng thừa, chẳng qua là nàng ta nhìn thấy Hoàng thượng ở đây nên mới muốn bôi đen mình thôi, đương nhiên, nàng ta cũng đã làm hình tượng của Lương phi trở nên xấu đi.
Ôn Ý không nói gì nữa, Tống Vĩnh Kỳ lại nhìn Lan quý phi chăm chú rồi quay sang phía Khanh Nhi, Khanh Nhi cảm nhận được ánh mắt của chàng, vội vã bày ra tư thế đẹp nhất của mình, nhưng không ngờ chỉ nghe thấy Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói: “Sau này ít gây chuyện thôi, chứ bằng không Nam Chiếu cũng không bảo vệ được ngươi đâu.”