Tung Hoành Cổ Đại

Chương 457

Trần Nguyên Khánh không ngờ mình lại trở thành đối tượng công kích của đàn ong, cho dù hắn ta có võ công không tồi, đối diện với đàn ong chi chít bay tới cũng không có cách nào, hắn ta chỉ có thể chọn cách chạy trốn giống như Kinh Mặc, bất chấp hình tượng.

Nhưng đàn ong cứ đuổi theo hắn ta mãi, hắn ta cảm thấy trên cổ, trên mặt của mình không ngừng bị ong chích, đau đớn lan ra khiến hắn ta vừa hoảng loạn vừa bất lực, hắn ta chỉ có thể đánh, ngăn cản thế tiến công của đàn ong.

Không biết mất bao lâu, đám ong đó cuối cùng cũng rời khỏi, mà Trần Nguyên Khánh nhìn chúng bay đi mới dám thở phào, đau đớn ở trên mặt và trên cổ hắn ta ngay cả chạm vào cũng không dám.

Hắn ta vội vàng trở về Nhu Nghi cung của Nhu phi, kêu cung nữ gọi Ngự y đến, sau khi bôi thuốc mỡ, hắn ta mới ổn định tinh thần, suy nghĩ về điều cổ quái trước đấy.

Sự cổ quái của đàn ong đó, là Kinh Mặc chọc đàn ong, nhưng Kinh Mặc trong lúc vô tình đụng phải hắn ta, cho nên Kinh Mặc chắc chắn không phải cố ý.

Biết rõ đàn ong đó có liên quan đến Kinh Mặc, Trần Nguyên Khánh lại bằng lòng thuyết phục bản thân, chuyện này không liên quan đến Kinh Mặc.

Đừng nói là trẻ con, dù là người lớn muốn khống chế đàn ong cũng là một chuyện khó khăn.

Trần Nguyên Khánh cố gắng phân rõ mối liên quan giữa chuyện này với Kinh Mặc, mà lại không biết lúc này Kinh mặc bởi vì kế sách thành công mà vui mừng không thôi.

An Nhiên ca ca không cho cô bé thuốc độc, cô bé không có cách nào chỉ có thể trộm sách nghiên cứu độc dược của An Nhiên ca ca, xem mấy trang thì nghĩ đến cách gọi ong, cô chế ra một chất dẫn dụ đàn ong, mượn thời cơ khi tiếp xúc cơ thể với Trần Nguyên Khánh mà để trên người hắn ta.

Cuối thu, đàn ong đang cố gắng đi tìm nhụy họa đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ, cho nên, cô bé đã nhìn thấy cảnh tượng đường đường một đại tướng quân lại bị đàn ong rượt đuổi, trông rất khôi hài.

“An Nhiên ca ca, muội cảm thấy muội thích hợp học y hơn huynh, muội chỉ nhìn qua hai trang sách y của huynh thì tìm được cách trị Trần Nguyên Khánh, hơn nữa còn không bị hắn ta nghi ngờ.” Kinh Mặc kiêu ngạo kể lại chuyện về Trần Nguyên Khánh, khóe miệng còn nở nụ cười sáng lạn, khiến An Nhiên không nhịn được mà kinh ngạc trong lòng.

Mấy ngày nay cậu bé luôn muốn nói chuyện với Ôn Yến, mẫu phi của cậu bé cũng nói rất nhiều về chuyện triều cục với cậu, có vài chuyện cậu bé còn không hiểu, nhưng có vài chuyện cậu bé đã hiểu rồi.

Chuyện của Kinh Mặc ngày hôm nay nếu như bị Trần Nguyên Khánh nhìn thấu thì nhất định sẽ mang lại phiền phức lớn hơn cho sư phụ và Hoàng thúc, cho nên dùng độc, thật sự phải thận trọng, đặc biệt là khi bọn họ còn nhỏ.

Cũng chính vào lúc đó, An Nhiên đột nhiên hiểu ra, tại sao sư phụ không muốn mình học về độc dược.

Bất cứ chuyện gì đều có giá trị cốt yếu của nó, mà một người đứng trên lập trường khác nhau nhất định sẽ bị ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, nếu như dưới tình huống không rõ mà dùng độc, đến khi đó chắc chắn sẽ hại đến mạng người vô tội.

“Kinh Mặc, đi xin lỗi Trần Nguyên Khánh, mau lên.” An Nhiên rất ít khi dùng ngữ khí trịnh trọng như vậy để nói chuyện với Kinh Mặc, một là cậu bé rất thích muội muội thông minh lanh lợi như Kinh Mặc, hai là cô bé là con gái của Hoàng thúc và sư phụ, cậu bé thương yêu cưng chiều còn không kịp, căn bản không lỡ để cô bé phải chịu bất cứ sự tủi thân nào.

“An Nhiên ca ca, muội không có làm sai, muội tại sao phải đi xin lỗi, với cả, hắn chắc chắn sẽ không nghĩ là muội, muội không đi.” Trong lòng của Kinh Mặc vẫn còn rất ghét mấy lời nói của Trần Nguyên Khánh ngày hôm đó, cho nên không cảm thấy bản thân mình đã làm gì sai, cũng không muốn đi xin lỗi.

“Kinh Mặc, muội nếu như không muốn gây thêm phiền phức cho Hoàng thúc và sư phụ thì đi xin lỗi, trong tay Trần Nguyên Khánh nắm trọng binh, không dễ đối phó, nếu không hắn đâu có kiêu ngạo như thế, Hoàng thúc sớm sẽ không tha cho hắn đâu.”An Nhiên không biết phải nói thế nào về triều cục phức tạp cho Kinh Mặc hiểu, cậu bé chỉ có thể nói ngắn gọn súc tích, cậu bé hy vọng Kinh Mặc có thể hiểu rõ ý của mình.

Thấy dáng vẻ lo lắng của An Nhiên, mặc dù không hiểu lắm, nhưng Kinh Mặc hình như cũng nhận thức đến tính nghiêm trọng của chuyện này.

Nhưng muốn xin lỗi với Trần Nguyên Khánh, cô bé suy nghĩ cũng cảm thấy oan ức.

“An Nhiên ca ca, muội lần sau không làm loạn như vậy nữa, lần này cứ để như thế có được hay không?” Kinh Mặc oan ức nhìn An Nhiên, An Nhiên lại kiên quyết lắc đầu, hiển nhiên không có cơ hội thương lượng.

“Là hắn làm sai trước mà, muội...” Kinh Mặc vẫn không muốn xin lỗi, bởi vì cô ta cố chấp cho rằng bản thân làm như thế là vì Trần Nguyên Khánh đã sai.

“Kinh Mặc, ta sẽ nói cho phụ hoàng và mẹ biết, tỷ đoán bọn họ sẽ đánh vào mông tỷ hay là phạt tỷ chép sách?” Trọng Lâu hiếm khi thấy dáng vẻ ỉu xìu như vậy của Kinh Mặc, cậu bé đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội, An Nhiên ở bên cạnh không ngừng tiếp thêm dũng khí, ép Kinh Mặc vào thế phải đi xin lỗi, giống như Kinh Mặc xin lỗi Trần Nguyên Khánh chính là nhận thua với mình.

“Trọng Lâu, đệ tiểu nhân, đệ lợi dụng lúc người ta gặp nạn.” Nghe thấy lời nói của Trọng Lâu, sắc mặt của Kinh Mặc càng thêm khó coi, có điều cô bé vẫn thông minh nhìn ra được tâm tư nhỏ của Trọng Lâu, không nhịn được mắng.

“Kinh Mặc tỷ nói đúng, ta mới 5 tuổi, chính là trẻ nhỏ, không phải người lớn.” Thấy Kinh Mặc đã thẹn quá hóa giận, trong lòng Trọng Lâu nói không ra sự vui mừng.

Kinh Mặc lườm Trọng Lâu, mặt mày nghiêm nghị nói: “Tỷ đi xin lỗi, hắn vẫn sẽ thích tỷ, đệ cũng đừng mơ lấy được sự yêu quý của hắn, đợi sau này gặp phải chuyện gì, vẫn phải tỷ ra mặt.”

Kinh Mặc khi nói chuyện mặt mày kiêu ngạo, cô bé đã gặp mặt Trần Nguyên Khánh rất nhiều lần, cô bé có thể cảm nhận được sự dịu dàng của Trần Nguyên Khánh đối với mình, thái độ ôn hòa giống như phụ hoàng và mẫu thân đối với cô bé vậy, cho nên cô đoán chắc Trần Nguyên Khánh sẽ không làm khó mình, cũng nhận định Trần Nguyên Khánh cuối cùng cũng sẽ bị mình thu phục.

“Hắn biết tỷ dụ ong đến đốt hắn, hắn còn đối tốt với tỷ, sức tưởng tượng của tỷ thật phong phú.” Trọng Lâu nói rất điềm nhiên, khoảng thời gian này Kinh Mặc luôn ỷ vào việc mình giúp mẫu thân nhiều chuyện, cậu bé đương nhiên không phục, trong lòng nghĩ nếu như Kinh Mặc mất đi mối quan hệ với Trần Nguyên Khánh, tỷ đệ bọn họ ở trước mặt mẫu thân sẽ bình đẳng.

“Vậy đệ cứ đợi đấy.” Kinh Mặc rất tự tin nói với Trọng Lâu, nhấc đôi chân nhỏ rời khỏi, đi nhanh còn vượt khỏi dự tính của An Nhiên.

“Trọng Lâu vẫn là đệ có cách.” An Nhiên bất giác nhiều thêm vài phần khâm phục với đường đệ của mình, giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của đối phương, Trọng Lâu lợi hại nhất trong số huynh đệ tỷ muội bọn họ.

“Ta cũng không muốn tỷ ấy phá hỏng chuyện tốt của phụ hoàng và mẹ.” Trọng Lâu nhìn bóng lưng của Kinh Mặc, trên mặt nhiều thêm vài phần ý cười, dáng vẻ lãnh đạm.

Trọng Lâu như thế này khiến An Nhiên nghĩ đến Hoàng thúc của cậu bé, ở trong ấn tượng của cậu bé, Hoàng Thúc của cậu cũng như thế này, chuyện rõ cũng sớm nhìn thấu, xử chuyện gì cũng điềm tĩnh.

Trọng Lâu nói xong thì cúi thấp đầu, cậu bé không dám nhìn An Nhiên, bởi vì cậu bé mặc dù đã giúp An Nhiên thuyết phục Kinh Mặc, nhưng cũng biết rõ, lời của cậu bé nói là lời thật lòng của mình, cậu bé không muốn Kinh Mặc ưu tú hơn mình quá nhiều, đương nhiên, cậu bé cũng không cho phép người khác khi dễ Kinh Mặc, cho nên sau khi nói xong, cậu bé đã chậm rãi đứng dậy đi về hướng của Nhu Nghi cung.

An Nhiên thấy Trọng Lâu rời khỏi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, suy nghĩ một lát rồi đi về phía Thải Vi Cung.

An Nhiên rất rõ ràng, sư phụ luôn đợi câu trả lời của mình, mà trải qua chuyện của Kinh Mặc, An Nhiên đã hiểu rõ nỗi khổ tâm của sư phụ rồi.

Độc, không được chạm vào, bởi vì độc có lợi hại thế nào cũng không bằng được lòng người, thông tuệ như sư phụ cũng không dám dùng độc, bản thân sau này vẫn là dừng lại mấy tâm tư như thế này, từ nay, chỉ cố gắng học cách chứa bệnh cứu người.
Bình Luận (0)
Comment