Lương Quý phi nhìn người cha thờ ơ của mình, dường như ông ta không chút mảy may quan tâm đến những tức giận, những bi thương trong lòng ả, một người cha như vậy khiến cho Lương Quý phi cảm thấy thật lạ lẫm, nhưng ả vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Nếu ta không nghe lời người, nhất quyết phải chống lại cô ta? Cái cô ta cướp đi chính là sự ưu ái của nữ nhi, là tương lai của nữ nhi, ta không cam lòng.”
Lời nói sau cùng của Lương Phi mang theo ý vị tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ở trong cung này, muốn tồn tại được, muốn có một cuộc sống tốt, muốn có tương lai thì phải chiếm được sự sủng ái của Hoàng đế, trong mắt Lương Quý phi, vốn Tống Vĩnh Kỳ đã độc sủng ả nhưng vì Lan Quý phi ở trong cung của cô ta vừa may mắn, lại thông minh giở trò lấy lòng Hoàng thượng, người mà Hoàng thượng càng quan tâm trở thành Lan Quý phi, ả không can tâm, ả hận Lan Quý phi.
Đối với phi tần như họ mà nói, Hoàng sủng như sương mùa hạ, dù chỉ một chút nắng gió cũng không chịu được.
Ngay cả những tỷ muội thân thiết nhất cũng không bằng lòng sẻ chia, huống hồ, bọn họ vốn dĩ không phải tỷ muội tốt gì.
“Nếu cứ nhất quyết chống lại nàng ta, cũng chính là chống lại phụ thân, Trương gia và Lương gia, bất kể gia tộc nào cũng sinh được Hoàng tử, không phải chỉ có mỗi ngươi mới có thể sinh Hoàng tử."
Trương Tiên Huy cố ý lạnh lùng nói, tuy rằng sự thật không phải như vậy, nhưng ông ta nghĩ chỉ khi nói những lời này với Lương Quý phi, ả mới nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, mới có thể gây dựng quan hệ tốt với Lan Quý phi, chỉ cần hai người họ hòa hợp, bọn họ ở ngoài cung hợp tác càng thêm thuận, tới lúc đó, những lợi ích Trương gia kiếm được sẽ càng lớn hơn.
Lương Quý phi không thể tin được mà nhìn phụ thân, khóe miệng ả toàn là giễu cợt, cười cười rồi bỗng nhiên bật khóc, cũng không quan tâm Trương Tiên Huy vẫn đang nhìn ả, ả ta ngồi ở trên giường khóc thật lớn, giống như một đứa trẻ đau lòng chịu đủ mọi tủi thân.
Trương Tiên Huy biết nếu không cảnh cáo con gái, ả chắc chắn sẽ náo loạn một trận với Lan Quý phi, cho nên lần này ả khóc lóc thảm thiết có lẽ cũng là một cách để phát tiết, khóc xong cũng sẽ không gây chuyện nữa.
Vì vậy ông ta đi tới trước mặt Lương Quý phi đang khóc lóc, nghiêm túc khuyên nhủ: “Nhớ kỹ lời ta đã nói, tìm cơ hội náo một trận với Ôn Yến.”
Nói xong, Trương Tiên Huy quay người rời đi, đây là Hậu cung của Hoàng thượng, trời đã khuya, ông ta là người ngoài ở đây lâu quá…... không tốt.
Lương Quý phi không ngờ rằng cha ả lại bỏ đi mà không dỗ ả ta lấy một câu, lòng ả trở nên lạnh lẽo, ả từ trước đến nay không ngờ phụ thân không màng đến cảm nhận của ả, ích kỷ đến như vậy,…...
Sau khi khóc một hồi lâu, khóc đến mệt mỏi, ả mới đứng dậy chậm rãi bước tới cửa, màn đêm lạnh lẽo như nước, cả người ả lạnh như băng, nếu như không phải chỗ bụng truyền tới cảm giác ít ỏi, ả ta suýt nữa tưởng mình đã chết rồi.
Lương Quý phi cả đêm mất ngủ, hôm sau trời vừa sáng, ả đi tới Cung Lan Chi, ả đã thầm quyết định, chỉ là chính bản thân ả cũng không nghĩ tới ả sẽ đưa ra một quyết định điên rồ đến vậy, ả chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm trái lại với ý của phụ thân.
Khi Lương Quý phi bước vào Cung Lan Chi, trong phòng rất yên tĩnh, nhìn thấy nàng bước vào, cung nữ thân cận của Lan Quý phi bước tới nghênh đón, nhẹ giọng nói: “Xin Quý phi nương nương dừng bước, nương nương nhà thần vẫn đang ngủ, tối qua Hoàng thượng……”
Cung nữ muốn nói nhưng lại ngừng, mặc dù chỉ như đang nói ra sự thật, nhưng qua tai Lương Quý phi lại biến thành sự châm chọc vô cùng lớn.
Lan Quý phi đồ tiện nhân này, cô ta đang dùng phương thức này để khoe khoang, sỉ nhục ả.
Bây giờ ả ta ngoại trừ trong bụng có cốt nhục ra, ả ta làm sao so được với Lan Quý phi, nếu không phải là trong bụng có đứa nhỏ, Lương Quý phi thật sự không biết liệu Hoàng thượng có nhìn ả lấy một cái không.
Nhìn gương mặt của Lương Quý phi bỗng nhiên thay đổi, Ý Như mới nhận ra rằng mình đã lỡ lời.
Bây giờ Lương Quý phi và Lan Quý phi đã không còn là hai vị phi tần không được sủng ái mấy tháng trước nữa, bọn họ bây giờ đang cùng tranh đoạt sủng ái từ một nam nhân.
Một người thì đang mang thai hoàng tử kế ngôi Vua, còn một người thì được sủng ái hết mức.
“Nương nương, là nô tỳ thất lễ, nô tỳ đắc tội.” Ý Như bên cạnh Lan Quý phi đã nhiều năm, đương nhiên cũng thông minh hiểu chuyện, nhanh chóng quỳ xuống nhận tội.
Lương Quý phi nhịn cơn giận cười với Ý Như rồi bước vào Tẩm Cung của Lan Quý phi.
Trước đây ả ta luôn đi vào Tẩm Cung của Lan Quý phi mà không báo trước, nhưng chỉ có lần này, còn chưa kịp bước vào, ả đã cảm thấy lồng ngực rất căng, vô cùng tức giận.
“Tỷ tỷ, Hoàng thượng thương tỷ thật đấy, bây giờ tỷ còn chưa rời giường được nữa kìa, đừng nói tỷ cùng hoàng thượng cả đêm lưu luyến đấy nhé.” Mặc dù đã cố hết sức nhưng lời nói của Lương Quý phi vẫn đầy ý vị chua xót.
Đối với Lan Quý phi độc sủng mà nói, bản thận hạ dược để đổi lại một đêm ấy có tính là gì……
“Muội muội chê cười rồi, mau lại đây cho tỷ nhìn, mấy ngày nay tỷ bận nhiều chuyện không qua thăm muội được.” Lan Quý phi chậm rãi ngồi dậy, mỉm cười vẫy tay với Lương Quý phi.
Nụ cười trên gương mặt của Lương Quý phi đông cứng lại, ả chậm rãi đi tới bên giường Lan Quý phi, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lan Quý phi khiến lòng ả càng chua xót hơn.
Ả nhìn Lan Quý phi, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Lan Quý phi.
“Muội muội, muội đây là……, mau đứng lên, muội muốn tỷ tỷ gỉam thọ sao?” Lan Quý phi vừa chật vật đứng lên nói, vừa lo lắng đỡ Lương Quý phi đứng dậy, nhưng Lương Quý phi lại không cảm nhận được sự thân tình trong lời nói của cô ta, tự đáy lòng, ả cố hết sức khống chế cơn tức giận, khống chế không nhìn những dấu vết lốm đốm lộ ra từ cổ áo Lan Quý phi.
“Tỷ tỷ cứu muội với.” Lương Quý phi ngẩng đầu nhìn Lan Quý phi, hai mắt ả đẫm lệ, bất lực nắm lấy cánh tay Lan Quý phi, như thể ôm cọng rơm cứu mạng.
“Muội muội mau đứng dậy đi, có chuyện gì chúng ta đứng lên rồi nói, mau đứng lên.” Lan Quý phi nghiêng người định kéo Lương Quý phi, cô ta không muốn để Lương Quý phi kiên quyết quỳ ở đó, cho dù cho Lan Quý phi có nói thế nào ả cũng không muốn đứng dậy.
Lan Quý phi cuối cùng không còn cách nào khác, đành cùng quỳ trên mặt đất với Lương Quý phi.
“Tỷ tỷ, tỷ cứu muội với, cứu đứa nhỏ trong bụng muội.” Lúc ả nói, nước mắt ứa ra, chảy xuống, ả nhìn chằm chằm Lan Quý phi, Lan Quý phi nhẹ giọng hỏi ả rốt cuộc có chuyện gì nhưng ả lắc đầu, chỉ cầu xin Lan Quý phi hứa với ả.
Lan Quý phi thấy bộ dạng Lương Quý phi thì hiểu rõ, cho dù cô ta có gặng hỏi thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cô ta không đồng ý, Lương Quý phi sẽ không chịu đứng dậy.
Nhưng Lương Qúy phi quỳ ở đây, nhỡ xả ra chuyện gì bất trắc, đến lúc đó cô ta……
Lan Quý phi như cưỡi trên lưng cọp, rõ ràng biết Lương Quý phi đang đào hố chôn mình, nhưng cô ta cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Tỷ tỷ, phụ thân muội bắt muội giết Ôn Yến.” Thấy lời hứa Lan Quý phi đồng ý, trong lòng Lương Quý phi tràn đầy nụ cười đắc thắng, lúc ả ta nhìn Lan Quý phi thần sắc tựa như muội muội bất lực.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lan Quý phi sau khi nghe xong lời đó, trong lòng Lương Quý vô cùng đắc ý, Lương Chỉ Lan, không phải cô thích nhất là giả vờ làm tỷ muội với tôi sao? Vậy thì người làm tỷ tỷ tốt như cô, nên thay tôi làm việc trọng đại này, không làm thì tình tỷ muội sâu nặng, làm được thì dù thành công hay không cũng chỉ có đường chết.
Sắc mặt Lan Quý phi thay đổi mấy lần, cô ta sững người, không nói được một lúc lâu, hiển nhiên, lời nói của Lương Quý phi thực sự doạ sợ cô ta.
“Muội muội, đừng náo loạn nữa, chúng ta đều là nữ nhi, bá phụ sao có thể để muội làm chuyện như vậy được. Hơn nữa giết Ôn Yến cũng không phải dễ dàng, chuyện này chúng ta hãy…...” Lan Quý phi cố gắng thuyết phục Lương Quý phi, mặc dù cô ta biết rất rõ, Trương Tiên Huy sẽ không đưa ra quyết định hoang đường như vậy.