Lương Khuê nhìn Lan Quý phi, tất cả lo lắng trên mặt đều tan hết, ông ta trịnh trọng nói với Lan Quý phi: “Con à, gia tộc Lương Thị chúng ta đều gửi gắm vào con.”
“Phụ thân, con biết quan hệ giữa người và Trương thúc thúc, nhưng vì con lại chỉ có thể...” Lan Quý phi tỏ vẻ áy náy, nhỏ giọng nói chuyện, giống như một người con gái hiểu chuyện lo lắng cho phụ thân.
“Chỉ cần con sống trong hậu cung này thật tốt, tất cả đều không thành vấn đề.”
Lan Quý phi gật đầu cười chua xót, tất nhiên nàng ta hiểu ý của phụ thân, nếu như mình có thể nuôi dưỡng con của Lương Quý phi, lại trở thành Hoàng quý phi, vậy gia tộc Lương Thị gia tộc sau đó đều không giống như giờ nữa rồi.
Gần như Lan Quý phi có thể tưởng tượng được vì mình mà Lương Thị sẽ phát triển thế nào, lấy câu ‘lên như diều gặp gió’ để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Nhưng sau khi rực rỡ qua đi, hoa đã héo tàn, chờ đợi bọn họ chính là...
“Con yên tâm, sau này phụ thân sẽ dùng tất cả khả năng giúp đỡ con, giúp con leo lên vị trí Hoàng hậu.” Trước khi đi Lương Khuê thấm thía nói.
Trước khi đến ông ta chưa từng có lý tưởng điên cuồng như vậy, nhưng bây giờ ông ta cảm thấy lý tưởng này cũng không khó thực hiện.
Lan Quý phi không nói gì, đây là con đường mà phụ thân đã chọn từ sớm, chỉ là nàng ta tăng nhanh tốc độ chạy trên con đường đó mà thôi.
Lương Khuê hài lòng rời đi, Lan Quý phi lại vẫn lo lắng, trước đó nàng ta cho rằng hợp tác với Hoàng thượng chỉ là giúp Hoàng thượng ly gián hai nhà Trương Lương, lại không ngờ sau khi hai nhà Trương Lương sinh ra hiềm khích, nàng ta còn phải đối mặt với nhiều người hơn, ví dụ như Như Quý phi, ví dụ như Nhu phi đứng sau Trần Nguyên Khánh.
So với Lương Quý phi ngốc nghếch ngu xuẩn, Như Quý phi với Nhu phi lại càng khó đối phó hơn, nhưng mà nàng ta cũng đã không còn con đường lui.
Ngay khi Lan Quý phi đang suy nghĩ xem con đường sau này phải đi tiếp thế nào, trong cung Thái Vi, Tống Vĩnh Kỳ lại nổi nóng.
“Màn kịch vụng về như vậy, mình ta diễn là đủ rồi, nào cần nàng dùng độc chứ, sức khỏe của nàng suy yếu thế này, còn cả con nữa, nàng...” Mặc dù rất tức giận, nhưng đối với Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ mãi mãi không có cách nào nổi giận.
“Dù màn kịch chúng ta đối phó với Lương Quý phi có nhiều lỗ thủng thì ả cũng sẽ làm tiếp, bởi vì ả thích chàng, trong lòng đều là suy nghĩ muốn trở thành người phụ nữ của chàng, trong lòng đều là vì đứa con, nên sẽ rất dễ dàng bắt thóp, nhưng Trương Tiên Huy sẽ không trơ mắt nhìn con gái của mình bị lật đổ.” Ôn Yến mỉm cười nói chuyện với Tống Vĩnh Kỳ, giống như không hề thấy sắc mặt tái nhợt của chàng.
“Đối với chuyện hạ độc nàng, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, bản thân Lương Quý phi cũng đã nhận, chẳng lẽ Trương Tiên Huy còn có thể lật lại sao?” Đối với lời Ôn Yến nói, Tống Vĩnh Kỳ lại không hề để ý.
“Chàng đánh giá thấp hi vọng Lương Tiên Huy gửi gắm vào Lương phi rồi, ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ.” Ôn Yến khẽ nói xong, đột nhiên không ngừng ho khan, Tống Vĩnh Kỳ vội vàng vỗ lưng cho cô, thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, bao nhiêu nghi ngờ và trách móc vốn chồng chất trong lòng đều bị nén lại.
“Nàng nghỉ ngơi cho thật tốt, nàng cũng đã làm đến nước này rồi, chuyện còn lại để ta xử lý.”
“Ừm, được.” Vốn dĩ Ôn Yến vẫn chưa yên tâm, muốn dặn dò rất nhiều chuyện, nhưng đầu óc cứ lơ mơ, trong vô ý thức cô đã quên hết lời mình muốn nói, cả người chìm vào mê man.
“Thiên Sơn, nếu sau này Môn chủ các ngươi lại tự quyết định làm việc thế này, nhất định phải nhanh chóng báo cho ta biết.” Tống Vĩnh Kỳ không có cách nào nổi giận với Ôn Yến, chỉ có thể căn dặn Thiên Sơn vẫn luôn canh giữ bên giường Ôn Yến.
“Môn chủ chúng ta không muốn nói cho ngươi biết là không muốn khiến cho ngươi lo lắng, trong chuyện này, ngươi sẽ hiểu được việc Môn chủ làm là đúng.” Tất nhiên Thiên Sơn hiểu rõ Tống Vĩnh Kỳ đang lo lắng cho Môn chủ của mình, nên dù đáy lòng ấm ức cũng cố nén lại, chỉ khẽ nói rồi tiếp tục bận rộn việc của mình.
“Thiên Sơn, ta không biết các ngươi còn có kế hoạch gì, ta không vô dụng như các ngươi nghĩ, có một số việc, ta hoàn toàn có thể xử lý tốt, ngươi chỉ cần khuyên nhủ Ôn Yến ở trong cung Thái Vi nghỉ ngơi cho tốt là được rồi.” Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy thái độ của Thiên Sơn, đáy lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Trong mắt những triều thần, trong mắt bách tính, trong mắt phi tần hậu cung, y chính là sự tồn tại ở tít trên cao, nhất ngôn cửu đỉnh, quyết định vận mệnh và tương lai của đất nước.
Nhưng ở nơi này của Ôn Yến, cho dù y nắm quyền thiên hạ, cho dù y có thể khiến cho bách tính an cư lạc nghiệp, cô vẫn cứ không yên lòng, vẫn muốn dốc hết sức lực giúp y.
“Hoàng thượng ngài là người hiểu rõ tính tình của Môn chủ nhất, người sẽ không muốn làm chim hoàng yến trong hoàng cung, nếu Môn chủ đã muốn giúp ngươi, vậy ngươi cứ để Môn chủ ra tay là được rồi, Môn chủ chúng ta không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu.” Thiên Sơn nhìn nét mặt chất chứa buồn phiền của Tống Vĩnh Kỳ, không nhịn được nói thêm lần nữa.
Đề tài này, hai người bọn họ đã nói đi nói lại mấy lần, cuối cùng ai cũng không thể thuyết phục người còn lại, nhưng mỗi lần, sau khi gặp chuyện bọn họ đều thảo luận giống như thế này.
“Chăm sóc tốt cho Môn chủ các ngươi, ta đi xem chỗ Lương phi một chút.” Tống Vĩnh Kỳ thở dài, từ bỏ việc thuyết phục Thiên Sơn, đứng dậy rời đi.
Nhắc nhở trước đó của Ôn Yến là đúng, cho dù Lương Quý phi đã nhận tội rồi, nhưng Trương Tiên Huy cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tống Vĩnh Kỳ không ngờ đến chính là, giờ y đến thì đã muộn rồi, bởi vì bây giờ, Trương Tiên Huy đang âm trầm ngồi trên ghế ở lãnh cung, tỏ ra thất vọng nhìn con gái đang vô cùng đau buồn.
“Phụ thân, lần này là Lan Quý phi tính kế con, không chỉ nàng ta, Lương Khuê cũng đến, ông ta còn giúp đỡ Lan Quý phi, bọn họ muốn dồn con vào chỗ chết, còn muốn cướp con của con, phụ thân, con...” Từ giây phút nhìn thấy Trương Tiên Huy, Lương Quý phi vẫn luôn suy nghĩ lộn xộn, vẫn luôn mắng Lan Quý phi hèn hạ vô sỉ, hoàn toàn quên rằng, là ả yêu cầu Lan Quý phi hạ độc Ôn Yến.
“Phụ thân, lần này người phải cứu con, trước đó người đã từng nói, đứa bé trong bụng con chính là tương lai và hi vọng của Trương gia chúng ta, cũng không thể để cho Lan Quý phi cướp đi. Đồng bọn cùng hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau trong mắt người lại không hề mảy mảy để ý, phụ thân, người cũng không thể làm ra chuyện ngu ngốc như này nữa.” Nói xong, trên mặt Lương Quý phi tràn đầy nước mắt, trong suy nghĩ của ả, tất cả đều là vì phụ thân tin nhầm người.
“Trước tiên nói rõ ràng chuyện đã xảy ra cho ta, không được giấu diếm, ta biết ngươi có tâm tư của mình, nhưng lần này, nếu như ngươi không nói rõ mọi chuyện, cũng đừng trách ta không có cách nào cứu ngươi.”
Khuôn mặt Trương Tiên Huy âm trầm đến độ có thể chảy ra nước, ông ta nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ nhìn thấy con gái mình ở trong lãnh cung, nhất là khi ả còn đang mang thai, mà sau khi ông ta chạy đến lại cũng chỉ nghe thấy Lương Quý phi phàn nàn, đến giờ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cái gọi là Lương Khuê phản bội, Lan Quý phi ngấm ngầm mưu tính, ông ta cũng chỉ có thể suy đoán phần nào.
“Phụ thân, Lan Quý phi nói cho con biết, chỉ cần giết Ôn Yến, con của con sẽ không cần phải cạnh tranh nữa, nàng ta muốn giúp con giết Ôn Yến, nàng ta còn nói chờ con leo lên vị trí Hoàng hậu, chỉ cần cho nàng ta một thụy hào* là được rồi, nàng ta là thật lòng muốn giúp con, nhưng con không ngờ nàng ta giúp con là vì muốn vu oan cho con, vì khiến cho con...” Lương Quý phi biết phụ thân mình không muốn nghe cái gì, nên ả không ngừng tô son trát phấn lên tất cả, mặc dù ả vẫn rất vụng về, nhưng ả biết rất rõ, bây giờ chỉ có phụ thân mới có thể cứu mình, ả không thể làm một người con gái khiến phụ thân thất vọng.
*Thụy hào: dùng cho đế phi, chư hầu, đại thần và những người có địa vị rất cao sau khi chết... để đánh giá, khái quát cuộc đời một nhân vật lịch sử.
Nhưng lời nói của ả lọt vào tai Trương Tiên Huy lại không có bất kỳ gợn sóng nào, Trương Tiên Huy chỉ nhìn Lương Quý phi, nhìn chằm chằm vào ả, khiến ả rùng mình...