Được tiếp tục bầu bạn với Ôn Yến qua từng đêm từng đêm một trong cung Thải Vi là ước nguyện lớn nhất của Tống Vĩnh Kỳ.
Nhưng mà ước nguyện này của y cũng tan thành mây khói, bởi vì đêm hôm ấy, Lộ công công gõ cửa phòng ngủ của y.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Yến đang vẫy vùng trong cơn ác mộng, Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy mới nhìn thấy gương mặt cô nhễ nhại mồ hôi lạnh, y nhẹ nhàng vỗ vào người cô, muốn đánh thức cô dậy từ trong cơn ác mộng.
Thấy người đứng trước mặt mình là Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến chợt ôm y thật chặt, trong lòng cảm thấy rất khiếp đảm.
“Ai gõ cửa thế.” Tiếng gõ cửa lại vang lên, khiến cho Ôn Yến không khỏi nổi da gà, cô nhẹ nhàng hỏi Tống Vĩnh Kỳ, vừa mới nói dứt lời, Tống Vĩnh Kỳ đã gắt gỏng: “Gõ cái gì mà gõ, đứng đợi bên ngoài đi.”
Tống Vĩnh Kỳ bực bội vì người ở bên ngoài đã quấy rầy giấc ngủ của Ôn Yến, nhưng y biết nếu như không phải có chuyện gấp, sợ là không có ai dám quấy rầy
Tống Vĩnh Kỳ kềm chế cảm giác tức giận trong lòng, nhẹ nhàng nói với Ôn Yến: “Nàng đợi ta ở đây đi, ta ra ngoài xem xem, sợ là có chuyện gì quan trọng lắm.”
Từ sau khi về cung, Tống Vĩnh Kỳ luôn phân biệt rạch ròi cô và triều chính, y không muốn Ôn Yến phải bận tâm chuyện chính sự, mặc dù vẫn lo lắng cho Tống Vĩnh Kỳ, nhưng Ôn Yến vẫn làm theo ý y.
Chỉ có điều cô nhìn theo bóng lưng dần đi xa của Tống Vĩnh Kỳ, rồi nhớ đến ác mộng ban nãy của mình, cuối cùng cũng không khỏi chậm rãi bước ra ngoài, vừa đúng lúc nghe thấy những chữ cuối cùng của Lộ công công.
“Hai đứa trẻ đều bị thương à? Thương có nặng không? Ngự y đã đến khám chưa? Tìm Gia Cát Minh chưa?”
“Thủ vệ bên phủ Hoàng huynh cũng xem như có thể, sao đột nhiên lại...”
“Thôi vậy, Trẫm qua đó một chuyến vậy.” Sau khi sốt sắng hỏi một loạt các câu, Tống Vĩnh Kỳ mới nhẹ nhàng đưa ra quyết định.
“Vậy chúng nô tài phải nói sao với Ôn Yến môn chủ ạ?” Lộ công công nhìn Tống Vĩnh Kỳ với vẻ khó xử.
Bây giờ vội vàng bỏ đi thì sẽ không thể giấu nổi Ôn Yến môn chủ nữa...
“Ta đi chung với mọi người.” Ôn Yến chạy vọt ra từ trong phòng ngủ, sắc mặt cô trắng bệch, Tống Vĩnh Kỳ thấy cô chỉ mặc lớp trung y mỏng manh, bèn vội vàng cởi áo bào của mình ra, khoác lên người Ôn Yến.
“Sương rơi nặng hạt, nàng ở trong cung đợi tin tức đi vậy, ta hay nàng đi cũng như nhau thôi.” Tống Vĩnh Kỳ thấy không giấu nổi cô nữa bèn thở dài, nhẹ giọng an ủi.
“Tống Vĩnh Kỳ, hoặc là hai chúng ta đi chung, hoặc là đều không đi.” Ôn Yến biết Tống Vĩnh Kỳ lo lắng cho sức khỏe của mình, nhưng cô là mẹ của cặp song sinh, lúc con mình gặp chuyện, cô phải đến ngay mới được.
Vào lúc này, cô không tài nào thuyết phục nổi Tống Vĩnh Kỳ dắt mình theo, nếu như muốn y đồng ý thì chỉ có thể hai người cùng đi.
Cô biết Tống Vĩnh Kỳ luôn cảm thấy áy náy với hai đứa trẻ, cũng biết rằng hai đứa bé là đứa con mà Tống Vĩnh Kỳ yêu thương nhất, bởi thế bây giờ không cho y đến Trấn Quốc Vương Phủ mới là cách duy nhất khiến y thỏa hiệp.
“Kỳ, chúng ta là phụ mẫu của con cái, bây giờ là lúc các con cần chúng ta nhất.” Thấy Tống Vĩnh Kỳ bắt đầu do dự, Ôn Yến lại nhẹ nhàng thuyết phục, rồi nhìn y với ánh mắt van vỉ.
Đôi mắt sâu thẳm của cô ươn ướt nước, Tống Vĩnh Kỳ vừa nhìn thấy đã chua xót không thôi, y nhìn Ôn Yến rồi thở dài, cuối cùng vẫn nói một cách bất lực: “Đi thay bộ đồ nào dày một chút, chúng xuất phát ngay bây giờ.”
Ôn Yến đã đạt được mục đích, đương nhiên không dám kỳ kèo chuyện cỏn con này với Tống Vĩnh Kỳ nữa, cô vội vàng đi thay đồ, đợi đến khi Ôn Yến bước ra từ phòng ngủ một lần nữa, chiếc kiệu đã đợi sẵn trước cửa cung.
“Nàng lên trước đi, ta phải sang cung Lan Chỉ một chuyến.” Tống Vĩnh Kỳ đỡ Ôn Yến lên kiệu, sau khi dặn dò cô xong, y bèn vội vàng đi về phía địa đạo.
y sợ chuyện mình sống trong cung Thải Vi sẽ bị người khác điều tra ra, cho dù trong lúc căng thẳng thế này y cũng nghĩ cho cô, thấy nam nhân ấy chu đáo đến đi vậy, trong lòng Ôn Yến vẫn vô cùng cảm động.
Nếu như có thể được sống trong sự bảo vệ của người đàn ông ấy cả đời, đúng là chuyện hạnh phúc không gì bằng.
Cho dù không có danh phận, cho dù phải lén lút ở bên nhau.
Nhưng đến chuyện được sống bên nhau cũng là mơ ước xa vời với cô.
Tất thảy mọi người luôn nhắm đến Hoàng thượng, với Phi Long Môn, bây giờ lại chuyển mục tiêu sang con của bọn họ.
Chuyện này khiến cho lòng cô thấp thỏm bất an, không dám thả lỏng cảnh giác một chút nào.
Ôn Yến biết rõ phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ người mình yêu, vì con của mình.
Mặc dù cô rất lưu luyến cuộc sống này, nhưng rốt cuộc cô vẫn không thể kháng nổi sự trêu đùa của trời xanh.
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ ra từ cửa sau, Lộ công công mới kể lại một cách vắn tắt chuyện trong Trấn Quốc Vương Phủ cho y nghe, hai đứa trẻ Kinh Mặc và Trọng Lâu đều bị thương, vì bảo vệ Trọng Lâu và Kinh Mặc bị thương nặng hơn, một trong số mười mấy tên thích khách xông vào trong phủ bị thương nặng, đang bị giam giữ trong Vương phủ.
“Gia Cát Minh phái người đi tìm chưa?” Tống Vĩnh Kỳ lại mở miệng hỏi, mặc dù y đã dặn dò, nhưng nghĩ đến việc hai đứa trẻ bị thương, nếu như Gia Cát Minh có ở đây thì y sẽ thấy yên tâm hơn một chút.
“Hôm qua Gia Cát đại phu ở trong phủ dạy cho thế tử An Nhiên, cho đến giờ vẫn chưa đi về.” Lộ công công nói tin tức này cho Tống Vĩnh Kỳ, y mới thở phào một hơi.
Ôn Yến ngồi trong kiệu, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người mới thở phào một hơi, nhưng vừa vào trong Vương phủ, cô đã vội vàng chạy về phòng của hai đứa trẻ, vừa xông vào phòng, nhìn thấy vết máu vẫn còn chưa kịp xử lý trên mặt đất, chân của Ôn Yến mềm nhũn, cô lảo đảo, suýt nữa đã ngã xuống mặt đất.
Từ lúc cô bước vào phòng, Chung Phục Viễn luôn đi theo sau lưng Ôn Yến, nhìn thấy vậy bèn vội vã đỡ cô, cô mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng dậy.
“Hai đứa bé đâu? Bây giờ bọn nó...”
“Máu này là của tên thích khách, hai đứa trẻ đang ở bên cạnh, để tôi đi với cô.” Chung Phục Viễn nhẹ giọng nói, rồi đỡ Ôn Yến đi về phòng hai đứa trẻ.
“Bọn chúng có khỏe không?” Cô đến trước cửa phòng của hai đứa trẻ, đột nhiên trong lòng hơi sợ hãi, tay chân lúng túng, nhìn Chung Phục Viễn với vẻ căng thẳng.
Chung Phục Viễn nhìn cô với vẻ lo lắng rồi nhẹ nhàng nói: “Bọn chúng không bị thương nặng, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
“Mẹ ơi, không ngờ bọn họ lại muốn giết con, con...” Trọng Lâu bị thương tương đối nhẹ, nghe thấy giọng nói của Ôn Yến, cậu bé vừa khóc vừa nhào vào lòng Ôn Yến.
Tất thảy những giọt nước mắt lo lắng đều biến mất khi nhìn thấy Trọng Lâu.
Không có ai hiểu rõ tài năng của Trọng Lâu hơn cô, trên đời này người có thể giết cậu bé e là còn chưa ra đời.
Điệu bộ sợ hãi của cậu bé, một là vì có thể cậu bé sợ hãi vì bị ám sát thật, còn nguyên nhân quan trọng hơn là cậu bé không muốn khiến cho mình lo lắng.
“Tỷ tỷ sao rồi? Con bé có bị thương nặng không?” Lúc cô sực tỉnh táo lại, bèn bắt đầu lo lắng cho Kinh Mặc, khi nãy cô nghe nói là Kinh Mặc bị thương nặng hơn Trọng Lâu, bây giờ không thấy con bé đi ra, tâm trạng vừa thấy yên tâm lại bắt đầu trở nên căng thẳng.
Dù gì Kinh Mặc và Trọng Lâu cũng không giống nhau, bây giờ Kinh Mặc còn chưa có bất ký năng lực đặc biệt gì.
“Không phải tỷ tỷ bị thương vì tên thích khách, mà là vì ngu ngốc.” Gương mặt Trọng Lâu toát lên vẻ tức giận, nhưng lúc nói chuyện cậu bé vẫn tỏ ra đau lòng.