Tung Hoành Cổ Đại

Chương 488

Tống Vĩnh Kỳ đồng ý với Ôn Yến sẽ thông báo tình hình thích khách với cô ngay, nhưng lúc Ôn Yến biết tình hình thì đã là buổi sáng rồi.

Trên đường hồi cung, Tống Vĩnh Kỳ nói cho Ôn Yến biết, người sau màn có lẽ là Lương Khuê.

Tên thích khách đó sau khi tỉnh lại thì cung khai.

“Không thể nào, bây giờ Lương Khuê là người không thể nào làm chuyện này nhất, hôm qua y vừa phong Lan Quý phi, còn muốn giao con của Lương Quý phi cho nàng ta nuôi dưỡng, Lương Khuê biết tin tức này, hôm qua ông ta việc ông ta có khả năng làm nhất là ăn mừng với đồng bọn của ông ta, mà không phải ra tay nhắm vào Trọng Lâu, Kinh Mặc.” Ôn Yến cảm thấy đáp án này như một trò cười.

“Nhưng thích khách đó không giống đang nói dối, nói rất chính xác.” Tống Vĩnh Kỳ rõ ràng cũng cảm thấy khả năng này không cao, nhưng nghĩ tới lời của thích khách, y lại có chút...

“Đợi con của Lương Quý phi sinh ra, xác định là bé trai, trong quá trình bé trai trưởng thành, Lương Khuê có quá nhiều khả năng loại trừ Trọng Lâu, hắn không cần vội vàng như vậy, Lương Khuê lăn lộn quan trường nhiều năm, chút thông minh và lý trí này vẫn có.” Ôn Yến chậm rãi nói với Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ không ngừng gật đầu.

Những lời Ôn Yến nói, y cũng hiểu rõ, nhưng ngoại trừ thích khách, họ không có bất kỳ chứng cứ nào khác chứng minh tất cả là do người khác làm.

“Có cần mượn chuyện lần này để diệt trừ Lương Khuê không, cho dù ông ta không ra tay với hai đứa bé, sau này ông ta cũng sẽ làm.” Trải qua ám sát hôm qua, Tống Vĩnh Kỳ bây giờ hận không thể giết sạch toàn bộ những kẻ có địch ý với mẹ con Ôn Yến, cho dù không biết hung thủ thật sự sau màn là ai, nhưng trừ bỏ từng kẻ địch, cũng không sai.

“Vậy không phải khiến người phía sau màn thật sự đắc ý sao, nếu không, chàng dẫn thích khách vào cung đi, ta thẩm vấn thử xem.” Ôn Yến khẽ nói.

“Ta thẩm vấn nửa ngày, dùng hết tất cả tra tấn, hắn chỉ nói là do Lương Khuê sai khiến.” Tống Vĩnh Kỳ nói tình hình thẩm vấn của mình cho Ôn Yến biết, rõ ràng y đã quyết định giao người cho Ôn Yến rồi, dù sao sau lưng Ôn Yến có Phi Long Môn lớn mạnh, về mặt thẩm vấn, Tống Vĩnh Kỳ tự biết mình không bằng Phi Long Môn, y đêm khuya tra hỏi thích khách, cũng chỉ là vì y nôn nóng muốn biết người đằng sau màn là ai mà thôi.

Sau khi hồi cung, Tống Vĩnh Kỳ dẫn hai đứa bé và thích khách bị trói quay về Thải Vi cung, y lại trực tiếp lên triều, hôm nay Trương Tiên Huy sợ là sẽ không dễ dàng từ bỏ, hôm qua lúc Tống Vĩnh Kỳ đến lãnh cung đã biết, Trương Tiên Huy từng gặp Lương Quý phi rồi.

Vào Thải Vi cung, Ôn Yến liền lệnh cho người của Phi Long Môn giải thích khách xuống, chỉ là khi ánh mắt cô rơi lên người thích khách, phát hiện một chuyện thú vị.

Thích khách đó thăm dò nhìn Trọng Lâu, lúc nhìn thấy Trọng Lâu đang nhìn hắn ta, hắn ta lập tức biến thành bộ dáng kinh hồn khiếp vía.

“Mẫu thân, con muốn nói chuyện với hắn một chút.” Trọng Lâu đương nhiên cũng nhìn thấy sợ hãi của thích khách khi nhìn mình.

Cậu rất tò mò với loại cảm xúc này, không nhìn được muốn dò xét, xung quanh cậu có rất nhiều người thương yêu cậu, cho dù biết dị năng trên người cậu, họ cũng là sau khi kinh ngạc qua đi liền không còn cảm xúc nào khác, chỉ có tên thích khách này, hắn biết dị năng của cậu, hơn nữa bộ dạng vô cùng sợ hãi.

Thích khách thế này khiến trong lòng Trọng Lâu vô cũng thỏa mãn, không đợi Ôn Yến mở miệng, cậu đã đi về phía thích khách.

“Trọng Lâu, nếu đối thủ của con biết dị năng của con, nhất định sẽ sợ hãi, đây chỉ là một trong những điều không đáng nhắc tới nhất.” Ôn Yến đương nhiên biết rõ con trai đang nghĩ gì, cô khẽ nói với cậu, mặc dù cô cũng không muốn con thành thục sớm như vậy, chỉ biết kẻ thù và giết chóc, nhưng sự thực bày ra ở trước mắt, nếu họ không nhẫn tâm dạy, cuối cùng chỉ có thể là kẻ địch dạy, so sánh với việc đứa bé học được tất cả trong sự giết chóc, Ôn Yến càng bằng lòng tự mình để đứa bé nhận rõ sự tàn khốc và chân thực của thế giới này.

Nếu cô còn có thời gian, cô thật sự còn muốn cho con những năm tháng tuổi thơ hoàn chỉnh, nhưng bây giờ, cô chỉ có thể nhanh chóng khiến con biết, khiến con đường sau này không có mình của chúng, bớt đi chút long đong trắc trở.

“Trọng Lâu, con còn nhỏ, sau này con sẽ gặp phải rất nhiều rất nhiều người sợ con, mẫu thân và phụ hoàng, còn có hoàng tổ mẫu, hoàng bá phụ của con đều không sợ con, vì họ yêu con, không muốn tổn thương con, cũng sẽ không trở thành kẻ địch của con, người trong lòng cố kỵ con chỉ có kẻ thù của con.”

“Trọng Lâu, giúp mẫu thân một việc, khiến hắn nói thật, để ta biết chủ mưu thật sự phía sau là ai.” Ôn Yến vốn còn nghĩ phải trắc trở một phen, bây giờ nhìn dáng vẻ thích khách nhìn Trọng Lâu, trong lòng cô đã hiểu rõ, nếu chuyện này để Trọng Lâu ra tay, tuyệt đối sẽ thành công gấp bội.

“Mẫu thân, con có thể sao?” Trọng Lâu có chút không dám tin, cậu căng thẳng nhìn Ôn Yến, đáy mắt có có vài phần sợ hãi.

“Trọng Lâu, hắn không nói đệ liền lấy mạng hắn, dùng chiêu hôm qua.” Kinh Mặc luôn ở cạnh Ôn Yến, nếu không phải thân thể cô bé yếu ớt, chuyện này cô bé sớm đã nhao nhao muốn thử rồi, không nghĩ tới cơ hội tốt như vậy Trọng Lâu lại còn lo lắng, thật là...

“Kinh Mặc, tỷ ngốc đến không cần mạng mình nữa, còn đến dạy đệ, đệ mới sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, mẫu thân từng nói mạng người đều trân quý, không thể dễ dàng giết người, cho dù họ là kẻ địch của chúng ta, chúng ta cũng không thể làm bậy.” Mặc dù Trọng Lâu nói với Kinh Mặc, nhưng ánh mắt lại nhìn Ôn Yến, được Ôn Yến giao cho việc quan trọng như vậy, mặc dù trong lòng nhảy nhót, nhưng cậu lại thật sự không dám làm loạn.

“Trọng Lâu nói đúng, mạng người rất quý giá, nhưng đối với người muốn mạng mình, con không cần nhân từ với hắn, con đã không muốn giết chết hắn, vậy thì khiến hắn sống không bằng chết là được rồi.” Ôn Yến cười nói với Trọng Lâu, đáy mắt lại luôn theo dõi thích khách, cô rõ ràng nhìn thấy biểu cảm thích khách trở nên cứng ngắc, còn có giãy giụa.

“Thiên Sơn, muội ở cùng Trọng Lâu, nếu có chuyện gì thì giúp nó góp ý là được, nếu thật sự hỏi không ra, thì giết đi, Ôn Yến ta mặc dù không muốn giết người, nhưng tổn thương con ta, chính là đụng tới giới hạn cuối của ta, đã tìm không ra chủ mưu phía sau màn, vậy ta liền lấy đám lâu la này để khai đao.”

Từng câu từng chữ của Ôn Yến đều không chút lưu tình, nói xong liền xua tay ý bảo người của Phi Long Môn dẫn thích khách đi, mà Thiên Sơn cũng theo Trọng Lâu rời đi.

“Kinh Mặc, sau này không được dễ dàng nói muốn lấy tính mạng ai, cho dù đó là kẻ thù, cũng không phải hắn muốn lấy mạng con, hắn là thích khách, nhận lệnh của người khác, giết con cũng không phải muốn làm địch với con.” Ôn Yến rất mệt mỏi giải thích với Kinh Mặc, mặc dù vừa rồi cô nói hùng hồn với Trọng Lâu, nhưng cô không hy vọng con mình xem mạng người như cỏ rác.

“Mẫu thân, người vừa nãy còn nói với Trọng Lâu, đụng tới ranh giới cuối cùng của người liền lấy đám lâu la đó để khai đao sao? Tại sao bây giờ lại nói những lời này?” Kinh Mặc có chút không hiểu, rõ ràng vừa rồi lời của mẫu thân khiến cô bé nhiệt huyết dâng trào, nhưng tại sao Trọng Lâu vừa đi, mẫu thân đã phủ quyết lời nói của mình rồi.

Ôn Yến cười nhìn Kinh Mặc, nói: “Lúc nãy ta nói vậy là để thích khách tuyệt vọng, để hắn biết, nếu hắn còn muốn sống, thì chỉ có thể khai ra người phía sau, nếu không ta tại sao phải kêu Thiên Sơn cô cô đi theo Trọng Lâu?”

“Con cho rằng người kêu Thiên Sơn cô cô giúp đỡ Trọng Lâu, không nghĩ tới là vì phòng tránh đệ ấy làm loạn.” Mẫu thân mềm lòng với thích khách, trong lòng Kinh Mặc vẫn rất không tán thành.

Nếu có thể, cô bé thật sự muốn đại sát tứ phương, cô bé thật sự muốn giết sạch tất cả kẻ địch trên thế giới này, như vậy, mày của mẫu thân sẽ không cần nhíu lại, phụ hoàng cũng có thời gian chơi đùa với họ, họ cũng không cần núp trong phủ hoàng bá phụ.
Bình Luận (0)
Comment