Lúc mà Tống Vĩnh Kỳ đưa Ôn Yến đến Thái Vi cung, Ôn Yến ngay cả đứng cũng đã cố hết sức lực.
"Lần này nàng quá..." Nhìn cơ thể yếu đuối của Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ nhịn không được mà nói.
Ôn Yến mỉm cười nhìn nhìn Tống Vĩnh Kỳ một hồi lâu, mới hỏi một câu: "Hôm nay ở trên triều đình có thoải mái hay là không thoải mái?"
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, chậm rãi gật đầu, y cũng đã quên mất bao lâu rồi mình không thoải mái như thế này.
Sau này, y rốt cuộc cũng không cần phải suy nghĩ Trương Tiên Huy sẽ nghĩ như thế nào trên triều đình nữa...
Những năm gần đây, y không phải là không nghĩ tới phải đối phó với bọn người Lương Khuê và Trương Tiên Huy như thế nào, chỉ là trên triều đình có đủ loại thế lực, nhưng mà không có một tội danh đầy đủ nào để có thể bắt thóp được bọn họ.
Nếu như không phải tự bản thân mình trải nghiệm, Tống Vĩnh Kỳ cũng sẽ không tin tưởng, một lần trúng độc của Ôn Yến ở hậu cung đều có thể khiến cho Trương Tiên Huy hoảng loạn trong lòng.
"Ôn Yến, tuy là kết quả tốt nhưng mà ta không hy vọng chuyện như vậy sẽ có lần thứ hai, lần này ta đều không chăm sóc tốt cho cả nàng và hài tử, ta..." Đối với Ôn Yến và hài tử, trong lòng của Tống Vĩnh Kỳ rất áy náy, lúc thoải mái với quần thần ở trên triều đình thì khoảng trống trong đáy lòng của y lại càng lớn.
"Về sau sẽ không như vậy nữa, chàng yên tâm đi." Ôn Yến khó khăn nói dứt lời, cô ngồi ở trên đầu giường, mê mang, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ được.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng cũng không thể nói được một câu nào, y đỡ Ôn Yến nằm xuống, sau đó nhẹ giọng nói: "Trước tiên ngủ một lát đi, những chuyện khác chờ đến lúc nàng tỉnh lại rồi lại nói."
Ôn Yến không trả lời lại, người cũng đã ngủ thiếp đi.
Tống Vĩnh Kỳ ngắm nhìn Ôn Yến lặng lẽ ngủ say, trong lòng tràn đầy sóng nước mềm mại, đã từng hét lên ở trong lòng rất nhiều lần rằng phải nhanh chóng quét sạch thế lực của bọn người Trần Nguyên Khánh và Lương Khuê trên triều đình, chờ đến lúc trên triều đình đã không còn lực cản thì y muốn cưới Ôn Yến làm thê tử.
Có thể là bởi vì thấy được hy vọng, cho nên ngày hôm nay Tống Vĩnh Kỳ cực kỳ kích động.
Tiếc nuối chính là Ôn Yến không có cách nào chia sẻ vui sướng cùng với mình.
Nhưng mà có thể ở bên cạnh Ôn Yến như thế này, trong lòng thì nghĩ đến chuyện vui sướng, đáy lòng của Tống Vĩnh Kỳ cũng thỏa mãn cực kỳ.
y cảm thấy trời xanh đối với y không tệ, lúc mà y đã chuẩn bị hết tất cả để sống một cuộc đời cô độc thì đã mang Ôn Yến đến bên cạnh của y, để Ôn Yến giúp đỡ y thanh trừ các thế lực trên triều đình, bây giờ không có Lương Quang Tường, không có Trương Tiên Huy, thế lực mà y nắm trong tay chưa từng lớn mạnh như bây giờ.
y tin tưởng cuối cùng cũng sẽ có một ngày những triều thần này sẽ không còn cản tay mình đưa, y tin tưởng cuối cùng thì lý tưởng của mình cũng sẽ thực hiện được.
Trước đó lúc mà Ôn Yến vẫn còn chưa trở về, điều mà y nghĩ chính là để bách tính an cư lạc nghiệp, nhớ đến câu nói của sư phụ của Ôn Yến, tình duyên của bọn họ sẽ kéo dài, y cảm thấy cuối cùng sẽ có một ngày y còn có thể gặp được Ôn Yến, đến lúc đó y muốn cho Ôn Yến một thiên hạ thái bình.
Hiện tại rốt cuộc Ôn Yến cũng đã trở về rồi, lý tưởng của y cũng chỉ có một, chính là để Ôn Yến quang minh chính đại trở thành hoàng hậu của mình.
Tống Vĩnh Kỳ rất thích ở lại Thái Vi cung của Ôn Yến, cho dù là Ôn Yến đã ngủ thiếp đi, nhìn dáng vẻ ngủ yên bình của Ôn Yến, cũng cảm thấy đáy lòng tràm đầy sự thỏa mãn.
Có lẽ không ai ngờ đến, Nhu Nghi cung bình thường yên ả mà lúc này thì lại đang nổi sóng gió.
Lần nào cũng vậy, cho dù Trần Nguyên Khánh có tức giận như thế nào thì đến chỗ của muội muội, hắn ta làm kiểu gì cũng sẽ ngăn chặn cơn giận kia.
Thế nhưng mà lần này, nhớ đến Ôn Yến có thai, nhớ đến sự bảo vệ của Tống Vĩnh Kỳ đối với Ôn Yến, sự tức giận trong lòng của hắn ta cũng không thể kiềm chế được nữa.
Cho nên lúc mà nhìn thấy Trần Vũ Nhu, hắn ta chỉ nói một câu: "Xuất cùng với huynh."
Trần Vũ Nhu bị dáng vẻ nổi nóng của Trần Nguyên Khánh làm cho giật nảy cả mình, nàng ta lo lắng hỏi: "Ca ca, trong nhà đã xảy ra chuyện gì hả? Huynh..."
Trần Vũ Nhu dịu dàng lo lắng càng khiến cho Trần Nguyên Khánh đau lòng không thôi, muội muộn ngây thơ như vậy, hắn ta hận không thể dâng hết toàn bộ thiên hạ này cho nàng ta, thế nhưng mà Tống Vĩnh Kỳ lại không quan tâm mà để cho nàng ta chịu ấm ức...
"Trong nhà không có việc gì cả, là ta không muốn để cho muội cứ ngây ngốc ở trong cung, tủi thân muội." Trần Nguyên Khánh thấp giọng nói.
Giọng nói của hắn ta vừa dứt, trong mắt của Trần Vũ Nhu đều là nước mắt, nàng ta mạnh mẽ nói với Trần Nguyên Khánh: "Muội không đi."
"Muội biết rõ thái độ của Tống Vĩnh Kỳ đối với muội là như thế nào, nuội cứ chờ đợi ở chỗ này cũng sẽ chỉ nhận lấy ấm ức mà thôi, muội..." Trần Nguyên Khánh đau lòng thuyết phục Trần Vũ Nhu, thế nhưng thần sắc của Trần Vũ Nhu lại rất kiên định, không hề nhúc nhích chút nào.
"Vũ Nhu, muội nghe lời đi." Nhìn muội muội dịu dàng như nước, nhưng thực chất ở bên trong lại kiên trì và bướng bỉnh, Trần Nguyên Khánh có tức giận thêm nữa cũng trở thành mềm mại như nước, chỉ là thái độ vẫn kiên trì giống như cũ. Hiện tại hắn ta đã xác định được, thứ mà Trần Vũ Nhu muốn thì Tống Vĩnh Kỳ sẽ không cho được.
"Muội sẽ không đâu. Ca, hiện tại muội cũng rất thỏa mãn rồi, bây giờ nếu như muội muốn gặp ngài ấy, chỉ cần chờ ngài ấy trên con đường mà ngài ấy thường xuyên đi ngang qua, mặc dù là ngài ấy không nhìn thấy muội, hoặc là làm như không thấy, nhưng mà có thể nhìn thấy ngài ấy khỏe mạnh, muội cũng rất thỏa mãn. Ca, hiện tại muội rất ổn." Trần Vũ Nhu dịu dàng nói, trong đôi mắt đều là sự dịu dàng.
Trần Vũ Nhu sẽ không ngờ, ngững lời nói mãn nguyện như thế này của cô ta rơi vào trong tai của Trần Nguyên Khánh mà nhức hết cả tay, cái gì y không nhìn thấy hoặc làm như không nhìn thấy, cái này rõ ràng là Tống Vĩnh Kỳ không thèm nhìn vào phần tình cảm của muội muội, nhưng mà muội muội lại lấy việc được gặp Tống Vĩnh Kỳ mà làm hạnh phúc.
"Ôn Yến mang thai rồi." Trần Nguyên Khánh thấp giọng nói, hắn ta không muốn để cho muội muội của mình đau lòng, nhưng lại không thể không nói, nếu như muốn dẫn Trần Vũ Nhu rồi khỏi hoàng cung này thì nhất định phải hạ một liều thuốc mạnh.
Trần Vũ Nhu nhìn Trần Nguyên Khánh, gần như là không thể tin vào lỗ tai của mình, Trần Nguyên Khánh nhìn dáng vẻ Trần Vũ Nhu cố gắng kìm nén đau lòng, đáy lòng của hắn ta càng chua xót không thôi, nhưng mà vẫn tàn nhẫn quyết tâm nói một câu: "Đã ba tháng rồi."
Sắc mặt của Trần Vũ Nhu thay đổi, nét dịu dàng cứng lại ở trên mặt, ở trong mắt đều là nước mắt, nàng ta đang cố gắng khống chế không cho nước mắt rơi xuống, nàng ta lúng ta lúng túng nói: "Ca ca, ngài ấy đã sớm có hài tử với Ôn Yến rồi, đây cũng chỉ là có thêm một hài tử nữa mà thôi."
Trần Vũ Nhu nói rất khó khăn, sau khi dứt lời thì nước mắt cũng không khống chế nỗi mà rơi xuống.
Bộ dạng rơi nước mắt của Trần Vũ Nhu đã khiến Trần Nguyên Khánh hận không thể giết chết Tống Vĩnh Kỳ phụ lòng đi.
"Ca ca, huynh đừng nóng giận, muội không đau lòng đâu, muội không hề đau lòng chút nào cả, muội..." Trần Vũ Nhu cố gắng giải thích, nước mắt trong đáy mắt lại càng nhiều.
Trần Nguyên Khánh nhìn Trần Vũ Nhu một hồi lâu, không nói cái gì cả, hắn ta hiểu rõ hơn so với ai khác, giờ phút này trái tim của Trần Vũ Nhu giống như là bị dao cắt.
Nàng ta thật lòng yêu Tống Vĩnh Kỳ, cho nên chuyện mang thai của Ôn Yến giống như là một con dao đang đâm vào trong lòng của nàng ta, khiến cho nàng ta ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Mấy năm nay, hắn ta nhớ mãi không quên Ôn Yến, mang thai thì rất bình thường, nhưng mà hắn ta đều rất sủng ái Lan quý phi, Lương quý phi, duy chỉ không nhìn thấy tình yêu say đắm của muội..." Trần Nguyên Khánh thấy Trần Vũ Nhu cắn môi không ngừng rơi nước mắt, nhịn không được mà nói ra sự thật, hắn ta biết rõ khoảng thời gian này Trần Vũ Nhu đều đang lừa mình dối người.
Hiện tại nàng ta hẳn nên tỉnh táo lại, dựa theo ý của hắn ta, Trần Vũ Nhu nên rời khỏi hoàng cung này, Trần Nguyên Khánh muội muội của hắn ta chỉ có người đàn ông ưu tú nhất trên đời này mới có thể xứng với nàng ta được, Tống Vĩnh Kỳ lấy đâu ra tư cách chà đạp lên tình cảm của Trần Vũ Nhu như vậy?
"Trở về với huynh đi, huynh sẽ tìm nam nhân xuất sắc nhất cho muội, muội muội của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không thể bạc đãi được." Trần Nguyên Khánh dịu dàng nói chuyện, nhưng mà thái độ lại kiên định khác thường.
"Thế nhưng ca ca à, nam nhân ưu tú nhất không phải là Tống Vĩnh Kỳ, nhưng mà người muội thích nhất vẫn là ngài ấy. Từ lúc mà huynh quyết định gả muội cho ngài ấy, muội đã yêu ngài ấy rồi, không có cách nào tự kiềm chế được, muội không có cách nào cả. Muội biết rất rõ là có thể ngài ấy sẽ không coi trọng muội, thế nhưng muội vẫn si tâm vọng tưởng, muội vẫn hi vọng chờ ở đây, chờ có một ngày ngài ấy sẽ thấy muội tốt." Trần Vũ Nhu vừa khóc vừa nói chuyện, giọng nói đã nghẹn ngào, nàng ta cố gắng kìm nén, cố gắng nói tâm tư của mình cho ca ca biết rõ ràng, thế nhưng mà nàng ta nói càng rõ ràng thì hận thù của Trần Nguyên Khánh đối với Tống Vĩnh Kỳ càng sâu nặng.