Tung Hoành Cổ Đại

Chương 507

Mặc dù Ôn Yến rất hưng phấn, nhưng vẫn không có cách nào chống đỡ được sự mệt mỏi đang từ từ lan ra bên trong cơ thể, cô nắm lấy tay của Tống Vĩnh Kỳ, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lại nặng nề đi vào giấc ngủ.

Tay của Tống Vĩnh Kỳ nằm trong lòng bàn tay Ôn Yến, y có thể cảm nhận được nhiệt độ của Ôn Yến đã hạ đi không ít so với lúc trước, nhưng vẫn có thể sưởi ấm trái tim y như cũ.

“Gia Cát, ngươi về trước đi, ý nghĩ nâng cao vị thế của một thầy thuốc là rất tốt, ngươi cũng đã cho ta một điều lệ rồi, nếu như đã là thứ nàng ấy muốn, vậy thì ngươi hãy mau chóng đi làm đi.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ nói, nhưng trong đầu lại có dự cảm không may, y luôn cảm thấy làm tất cả những thứ này là để khiến cho Ôn Yến khi còn sống có thể nhìn thấy, cho dù chỉ là nhìn thấy một nguyên mẫu.

Tống Vĩnh Kỳ không dám tự mình nghĩ tiếp nữa, y đau đớn nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp trong lòng bàn tay Ôn Yến. Cho dù sự ấm áp này quá mỏng manh, nhưng cũng giống như một ngọn đèn yếu ớt trong đêm đông lạnh giá. Nhưng cho dù như vậy, y cũng không muốn buông tay, cũng không nỡ buông tay.

Gia Cát Minh cũng muốn ở bên cạnh Ôn Yến, cho dù là với thân phận bạn tốt hay là thân phận thầy thuốc, chỉ là chàng không nỡ.

Gia Cát Minh mang theo cảm xúc bi thương rời đi, nhưng Thải Vi Cung vẫn còn vương vấn hơn so với bi thương, tất cả mọi người đều không dám lớn tiếng nói một câu nào.

Mà ngay lúc này, trong cung của Như quý phi lại đang giương cung bạt kiếm, chỉ là sức lực của hai bên đối địch chênh lệch quá xa.

“Như quý phi, rốt cuộc người có đưa thuốc giải hay không?” Đây đã là lần mấy chục Trọng Lâu hỏi Như quý phi câu hỏi này rồi.

“Không đưa.” Vẫn là câu trả lời lúc trước, với thái độ kiên quyết, trên gương mặt xinh đẹp, tinh tế của người phụ nữ còn mang theo ý cười đã đạt được ý đồ.

“Vậy thì ta sẽ nói với phụ hoàng tất cả mọi chuyện người làm, cho dù là thuốc độc của Lương phi hay là Nhu phi, tất cả đều là do người làm.” Trọng Lâu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bèn nói ra lợi thế mình đang nắm giữ trong tay.

Như quý phi mỉm cười nhìn Trọng Lâu, không khỏi đắc ý nói: “Cho dù Trọng Lâu hoàng tử nói như vậy, nhưng ngươi thấy Hoàng thượng sẽ đuổi ta ra khỏi cung hay không?”

“Đưa thuốc giải cho ta, thì ta sẽ không nói chuyện người hạ độc bọn họ với phụ hoàng. Đương nhiên, nếu như người không giao thuốc giải, vậy thì ta không chỉ nói với phụ hoàng, mà còn nói với Trần Nguyên Khánh người chính là kẻ hại chết muội muội của hắn ta. Đến lúc đó, không chỉ có phụ hoàng ta nhận ra người là một nữ nhân độc ác, muốn đuổi người ra khỏi cung, mà ngay đến cả Trần Nguyên Khánh cũng sẽ không tha cho người đâu. Người bảo hộ Nam Cương của người đã rời đi rồi, không có ai có thể bảo vệ được người nữa đâu.” Đây là những lời Trọng Lâu đã suy nghĩ rất lâu, đương nhiên đây cũng là những lời Kinh Mặc nói lúc trước.Trước khi họ uy hiếp Khanh Nhi, Kinh Mặc đã nói qua với cậu bé, cũng chính là bởi vì họ có nhận thức này, cho nên mới có thể khiến cho Khanh Nhi lúc trước đồng ý với hai điều kiện của họ.

Khanh Nhi rõ ràng không ngờ Trọng Lâu sẽ nghĩ nhiều như vậy, nàng ta nhìn Trọng Lâu, đáy mắt đột nhiên lộ ra ý cười.

“Như quý phi, không cần ta nói rõ với người nữa chứ! Người đã đồng ý hai điều kiện của bọn ta rồi, bây giờ ta đổi thành một cái thôi, chính là giao thuốc giải ra, sau này ta cũng sẽ không nhắc đến chuyện hạ độc nữa!” Trọng Lâu nhìn Khanh Nhi không nói gì, đáy lòng càng căng thẳng hơn, cậu bé không có quá nhiều lợi thế, nhưng Khanh Nhi lại nắm trong tay tính mạng của mẹ.

Đây đã được định trước là một cuộc đàm phán không công bằng rồi. Trọng Lâu biết, đứng trước con người giảo hoạt như Khanh Nhi, khả năng thắng của bản thân không lớn, nhưng cho dù khả năng thắng không lớn, cậu bé cũng phải ra sức giành giật.

“Như quý phi, người còn có điều kiện gì thì cứ việc nói, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm, ngoại trừ chuyện người muốn quyến rũ phụ hoàng.” Trọng Lâu thấy Khanh Nhi vẫn không nói gì, đáy lòng càng lo lắng hơn, cậu bé không nhịn được, đành phải thỏa hiệp lần nữa.

Khanh Nhi nghe thấy Trọng Lâu nói như vậy, gương mặt xinh đẹp thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

“Nói cái gì mà ta quyến rũ phụ hoàng ngươi chứ? Phụ hoàng của ngươi vốn dĩ là của ta, nếu như không phải là năm đó ta hôn mê, thì mẫu thân ngươi cũng không thể nào “hành đao đoạt ái” được đâu! Ta yêu sâu đậm phụ hoàng của ngươi, bọn ta mới là “tình chàng ý thiếp”, bọn ta mới là người một nhà!” Cuối cùng Khanh Nhi cũng không thể nào nhịn được nữa, nàng ta cao giọng, cãi lại, thét lên với Trọng Lâu.

Nàng ta yêu sư huynh mình, nàng ta hi vọng tất cả mọi người đều biết, giữa hai người họ mới là thứ tình yêu sâu đậm nhất. Tình yêu của nàng ta còn thuần khiết, thiêng liêng hơn cả Ôn Yến.

“Nhưng phụ hoàng ta không muốn bị người quyến rũ, nếu không thì vì sao phụ hoàng ta có thể vào cung Lan Chi của Lan mẫu phi, có thể để Lương mẫu phi mang thai được chứ? Nhưng ngay cả đến cung của người một chuyến, phụ hoàng ta cũng không muốn. Người cao quý tự mình biết rõ, cả đời này phụ hoàng ta sẽ không thích người đâu, cho nên người cũng đừng quấn lấy phụ hoàng nữa.”

Lời nói non nớt của Trọng Lâu lại giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm rách sự lừa mình dối người bao lâu nay của Khanh Nhi. Nàng ta không thể không thừa nhận, những lời Trọng Lâu nói đều là sự thật, sư huynh của nàng ta thà muốn người đàn bà đê tiện như Lương phi, thà rằng ở chung một chỗ với Lan quý phi cũng không muốn liếc nhìn, tình sâu ý nặng với nàng ta.

“Ngươi nói bậy! Sư huynh chỉ không biết điểm tốt của ta, đến cuối cùng huynh ấy cũng sẽ biết thôi. Đến ngày đó, Lương phi hay Lan phi thì cũng không coi là gì cả, ngay đến cả Ôn Yến cũng không là gì. Còn về phần ngươi, chẳng qua ngươi cũng chỉ là một đứa con hoang không được huynh ấy yêu thích mà thôi!” Khanh Nhi lớn tiếng gào thét, giống như chỉ có lớn tiếng thì những lời nàng ta nói mới là thật được.

Nhưng cho dù nàng ta có lớn tiếng như thế nào, thì những lời nàng ta nói cũng không thể nào thành sự thật được.

“Như quý phi vẫn nên đừng nằm mơ nữa thì hơn! Hãy thực tế một chút đi, biết thân biết phận mà sống ở trong cung này thì người vẫn sẽ tiếp tục mang danh hiệu “Như quý phi”, hoặc là Hoàng thượng sẽ nhìn người với thân phận công chúa Nam Chiếu, đến lúc đó sẽ phong cho người danh hiệu “Hoàng quý phi”.”

Trong mắt An Nhiên, yên phận đợi chết đã trở thành con đường duy nhất của Khanh Nhi.

Khanh Nhi nhìn An Nhiên, sau đó lại nhìn Trọng Lâu, sự cay đắng trên khuôn mặt càng nặng nề hơn. Chuyện mà hai đứa trẻ này có thể nhìn thấu, nàng ta đương nhiên cũng biết, chỉ là nàng ta không cam tâm, chỉ là vẫn đang chờ đợi sư ca sẽ vứt bỏ mọi thành kiến. Nàng ta cảm thấy bản thân mình vẫn có hi vọng có thể chung sống hạnh phúc với sư huynh.

“Hai ngươi đừng nói nữa, cho dù các ngươi nói với sư ca chuyện ta hạ độc thì huynh ấy cũng sẽ không giết ta đâu. Nhưng nếu như Ôn Yến không có thuốc giải thì sẽ chết, nàng ta chết rồi, sư huynh cũng sẽ không ngày đêm nhung nhớ nàng ta nữa đâu, đến lúc đó sư huynh chính là của ta rồi.” Khanh Nhi hung hăng nói, từ trước đến nay nàng ta vẫn luôn mong ngóng cái chết của Ôn Yến, đặc biệt là bây giờ, khi đứng trong tình thế bị vây kín bốn phía, không còn đường sống nữa thì nàng ta càng hi vọng Ôn Yến chết.

Bởi vì cái chết của Ôn Yến đã trở thành đường sống duy nhất của nàng ta.

“Tỉnh lại đi, người đàn bà ngu xuẩn! Dù mẫu thân ta có chết, thì phụ hoàng ta cũng sẽ chỉ là của mẫu thân ta mà thôi!” Trọng Lâu nhìn sắc mặt đang trở nên đáng sợ của người phụ nữ, cậu bé không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

“Ngươi nói vớ vẩn! Sư ca là của ta, kể từ khi huynh ấy vẫn chưa rơi xuống núi thì huynh ấy chính là của ta, vẫn luôn là của ta!” Khanh Nhi không còn quan tâm đến hình tượng của mình nữa mà cãi nhau với một đứa trẻ, giống như nếu cãi thắng thì mọi lời nàng ta nói đều là sự thật.

“Nếu như mẫu thân ta phát độc mà chết, thì ta và tỷ tỷ của ta dù có liều mạng cũng sẽ không để người đến gần phụ thân ta đâu, người đừng có nằm mơ nữa!” Trọng Lâu đã biết mình chắc chắn sẽ thất bại, nhưng cậu bé không ngờ Khanh Nhi sẽ không quan tâm đến lời hứa hẹn lúc trước, và cũng không thể ngờ, hóa ra Khanh Nhi lại luôn mong ngóng mẫu thân mình chết đến như vậy.

Đáy lòng Trọng Lâu vô cùng căm hận Khanh Nhi, nhưng cậu bé lại không thể làm bất cứ chuyện gì được. Mẫu thân đã dặn dò cậu bé không thể dùng bừa khả năng đặc biệt, nhất là trước mặt người xấu. Nhưng bây giờ cậu bé thật sự rất muốn giết người.

Cậu bé thật sự muốn giết chết người phụ nữ có ý đồ xấu xa, muốn khiến mẫu thân chết, muốn quyến rũ phụ hoàng này.

An Nhiên thấy đáy mắt Trọng Lâu đã nổi lên sát ý, lập tức nhanh chóng đứa tay ra khống chế cánh tay đã tức đến mức run rẩy của Trọng Lâu. Trọng Lâu nhìn sang An Nhiên, trong nháy mắt không còn nhìn thấy sự kiên cường nơi đáy mắt.

Nếu như Khanh Nhi nhất định không giao ra thuốc giải, vậy thì kết quả, thật sự chỉ có thể là như mình đã biết…

Cậu bé không muốn có kết quả như vậy.
Bình Luận (0)
Comment