“Ta không có thuốc giải mà ngươi muốn.” Khanh Nhi nhìn Kinh Mặc, cuối cùng lên tiếng nói.
Kinh Mặc nhìn dáng vẻ của Khanh Nhi, mặc dù khi nàng ta nhìn mình mang theo hận thù, nhưng lại không có trốn tránh, rõ ràng, nàng ta không nói dối.
“Vậy ý của ngươi là, nếu như ngươi mang thuốc giải đến uy hiếp phụ hoàng ta, ép phụ hoàng ta phải sủng ái ngươi, đáp án cuối cùng ngươi đưa ra cho phụ hoàng ta sẽ giống thế này sao?” Kinh Mặc làm như vô tình hỏi thăm.
Khanh Nhi lại giật mình nhìn Kinh Mặc, nàng ta đúng là đã đánh giá thấp cô bé trước mắt này rồi, trước đó cảm thấy cô bé thật thông minh, nhưng nghe lời cô bé nói, có chỗ nào giống một đứa bé chứ?
“Đúng vậy, thuốc giải chỉ có một, ở chỗ của Tống Vân Lễ, tốt nhất ngươi bảo Ôn Yến đừng lấy mình ra thử giải độc, lỡ như dùng sai thuốc, những thuốc này sẽ cắn trả, đến lúc đó lại biến thành độc khác, ngay cả thuốc giải cũng không giải được nữa.” Khanh Nhi cắn răng nhỏ giọng nói.
“Đó chính là ngươi muốn lừa gạt phụ hoàng ta, lừa lấy thân xác phụ hoàng ta, còn không cho phụ hoàng làm việc, quả thật độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Kinh Mặc không nhịn được thở dài nói, quả thật không biết hành vi của Khanh Nhi hoàn toàn có thể dùng một từ thích hợp hơn: Tên lừa đảo.
“May mắn phụ hoàng ngu dốt của ta cũng không bị ngươi lừa.” Kinh Mặc nhỏ giọng thầm nói may mắn, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Vậy ngươi muốn dùng cái gì để lừa gạt phụ hoàng ta?”
Nếu như không phải đang bàn luận với Kinh Mặc về chuyện lớn liên quan đến sống chết của mình, Khanh Nhi cũng sắp nghi ngờ, cô bé này thật sự là con của Tống Vĩnh Kỳ sao? Vì sao một lát nói ngu dốt, một lát lại nói lừa gạt...
Nhưng mà rất rõ ràng, bản lĩnh của Khanh Nhi có thể lừa gạt được Tống Vĩnh Kỳ, có thể trấn áp được Trọng Lâu, lại không cách nào giấu diếm Kinh Mặc được.
“Nếu như ngươi không muốn chết thì tốt nhất nói cho ta biết, nếu không ta chắc chắn sẽ bắt ngươi chôn cùng mẹ ta.” Kinh Mặc mỉm cười uy hiếp, thâm tình nhưng cũng rất vui vẻ, bởi vì cô bé chắc chắn, cho dù độc của mẹ không giải được thì cũng có thể kéo dài thời gian phát tác, nếu không Khanh Nhi không thể nào lấy thứ này uy hiếp phụ hoàng đi vào khuôn khổ.
“Nếu như ta nói cho công chúa rồi, công chúa vẫn muốn lấy mạng của ta, ta phải làm sao bây giờ? Dù sao công chúa cũng phải cho ta một thứ bảo vệ tính mạng, ít nhất có thể tạm thời giữ được tính mạng.” Tất nhiên Khanh Nhi không cam lòng chắp ta dâng thứ mình dùng để bắt chẹt Tống Vĩnh Kỳ cho người khác, nàng ta khẽ nói điều kiện với Kinh Mặc, mặc dù nàng ta đã hiểu rõ, bàn điều kiện với Kinh Mặc cũng không phải là chuyện khiến người ta vui vẻ, nhưng rất rõ ràng, Kinh Mặc sẽ không cho nàng ta cơ hội đi bàn điều kiện với sư ca.
“Mẹ ta còn sống thì ngươi còn sống, đối với ngươi điều này cũng coi như là kết quả rất tốt rồi.” Khanh Nhi tốt bụng nhắc nhở, cho đến bây giờ cô bé cũng không cần nhiều, chỉ cần phụ hoàng và mẹ mình khỏe mạnh, cô bé cũng không muốn đối địch với người khác, hơn nữa, kẻ địch Khanh Nhi này quả thật quá mạnh mẽ.
“Nếu như mẹ ngươi chết rồi, ta...” Khanh Nhi còn muốn nói cho Kinh Mặc biết, cho dù Ôn Yến chết nàng ta cũng phải sống thật tốt, nàng ta rất rõ ràng, chỉ khi Ôn Yến chết, sư ca mới có thể đặt ánh mắt lên người mình, nàng ta thật sự không muốn chết cùng Ôn Yến.
“Dựa vào cái gì ngươi hạ độc mẹ ta, mẹ ta phải chết mà ngươi lại còn sống tốt, Quý phi nương nương cũng đừng mơ đẹp như vậy nữa, nếu cứ mơ đẹp nhiều cũng không tốt đâu, dễ dàng khiến cho người ta nảy sinh lòng tham không đáy, mơ hão thứ không thuộc về mình.” Kinh Mặc chậm rãi nói chuyện, vừa đấm vừa xoa, khiến cho trong lòng Khanh Nhi chấn động không thôi.
Đây là một cô bé mạnh mẽ đến nhường nào, dường như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của cô bé, trước mặt cô bé này, vậy mà nàng ta lại chỉ giống như một thằng hề đang nhảy nhót.
“Dù sao ta cũng phải chết, chết sớm hay chết muộn cũng không khác nhau là mấy, vậy ta cùng chết với Ôn Yến là được rồi.” Khanh Nhi khẽ nói, khóe miệng mang theo vài phần kiên quyết, nàng ta quý trọng mạng sống của mình, vì vậy nhất định phải lấy được đồ vật bảo vệ mạng sống, nếu không nàng ta sẽ không giao thuốc giải kéo dài độc phát tác cho Kinh Mặc.
Thương nhân khôn khéo nhất chính là phải làm ăn ra một vốn bốn lời, nàng ta yêu cầu không cao, đó chính là sống tiếp.
“Vậy ta đồng ý với ngươi, ta sẽ không nói cho bất kỳ ai biết chuyện ngươi đầu độc hại Lương quý phi và Nhu quý phi, như vậy không ai biết ngươi ghen tỵ, cũng...” Kinh Mặc vừa nói đến đây thì đã nhận ra mình quá vội vã, nhưng không còn cách nào khác, người đang nằm trên giường kia là mẹ của mình, cô bé phải cứu mẹ, vì thế nên thỏa hiệp quá nhanh...
“Như vậy ngươi có hài lòng không?” Nhìn thấy kinh sợ trên mặt Khanh Nhi, tất cả trong lòng Kinh Mặc đều là oán hận, cô bé nhìn về phía Khanh Nhi, khẽ hỏi.
Rõ ràng Khanh Nhi không ngờ Kinh Mặc dễ dàng thỏa hiệp như vậy, nàng ta cho rằng mình vẫn chưa tranh thủ đủ.
Nhưng Khanh Nhi quên rằng, khi một người ngay cả cái chết cũng không sợ, ai cũng không có cách nào khiến nàng ta thay đổi quyết định. Vừa rồi nàng ta bày ra dáng vẻ thề sống chết không theo, vì thế Kinh Mặc mới có thể thỏa hiệp.
Đương nhiên điều này cũng nhờ vào Kinh Mặc tuổi còn quá nhỏ, cho dù cô bé ra vẻ từng trải, cho dù trong lòng cô bé nhìn thấu, cuối cùng vẫn thua dưới tay Khanh Nhi.
Có được lời hứa của Kinh Mặc, trong nháy mắt trên khuôn mặt Khanh Nhi đều là ý cười, nàng ta đắc ý nhìn Kinh Mặc nói: “Những điều này còn thiếu rất nhiều, sau khi mẹ ngươi chết ta còn muốn làm Thái hậu, vì thế, cho ta nhận đệ đệ ngươi làm con thừa tự, từ đó về sau, nó chính là con trai của Khanh Nhi ta.”
Đáy lòng Khanh Nhi đều là sự vui sướng, Ôn Yến chết, nàng ta vẫn là Như quý phi, đến lúc đó nàng ta nuôi con trai của Ôn Yến, đến lúc đó con của nàng ta chính là Hoàng thượng tương lai, đến lúc đó là có thể chôn chung với sư ca...
Cho dù sống không chiếm được trái tim sư ca, vậy chết nàng ta cũng muốn ở bên sư ca.
Đương nhiên, khi nảy ra suy nghĩ này, Khanh Nhi miễn cưỡng giấu niềm vui sướng này trong đáy lòng, nàng ta mới không thèm sau khi chết mới ở cùng sư ca đâu, nàng ta chính là muốn cả đời ân ái với sư ca, mặc kệ là sống hay chết, đều là mình.
Chờ đến khi nàng ta có con của chính mình, vậy Trọng Lâu là cái thá gì chứ, con của nàng ta và sư ca mới là sự tồn tại xuất sắc nhất trên đời này, hoàn toàn xứng đáng làm Hoàng thượng của Lương Quốc.
Nụ cười trên mặt Khanh Nhi tùy ý nở rộ, khiến đáy lòng Kinh Mặc hối hận vô cùng, cô bé nhìn về phía Trọng Lâu, suy nghĩ xoay chuyển.
“Nếu như có thể, ta hi vọng Quý phi nương nương có thể nuôi dưỡng ta dưới tên ngươi, giữa ta và Trọng Lâu, rõ ràng phụ hoàng yêu thích ta hơn.” Kinh Mặc vẫn không yên lòng đặt Trọng Lâu vào trong tay Khanh Nhi, ai cũng biết nàng ta ngoan độc, cô bé không muốn đệ đệ của mình rơi vào hang sói.
Vì mẹ mà bỏ đệ đệ, chuyện mất cả chì lẫn chài, Kinh Mặc coi khinh không làm.
Chỉ là cô bé lại không nghĩ đến, nuôi mình dưới danh nghĩa của Khanh Nhi, cũng là mất cả chì lẫn chài, bản chất không có gì khác nhau.
Trọng Lâu vẫn luôn im lặng vô cùng khiếp sợ, cậu bé vẫn luôn biết tỷ tỷ thông minh hơn mình, lại không ngờ đã thông minh đến độ mình thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Nhưng khi nghe thấy tỷ tỷ muốn chính mình nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Khanh Nhi, cậu bé theo bản năng đứng ra nói: “Người Như quý phi muốn nuôi dưỡng là người được chọn kế thừa đế vị sau này, Như quý phi muốn làm Hoàng thái hậu, tỷ tỷ có lợi hại hơn nữa cũng không thể để phụ hoàng phong tỷ làm Nữ hoàng? Vì vậy vẫn là để Như quý phi nhận ta làm con thừa tự là tốt nhất.”
Trọng Lâu vừa nói dứt lời thì thật thà cười một tiếng với Khanh Nhi, Khanh Nhi nhìn khuôn mặt vô cùng giống sư ca hồi còn bé kia của Trọng Lâu, trái tim mềm nhũn, nghe lời cậu bé nói mà không ngừng gật đầu.
“Quý phi nương nương, tỷ tỷ của ta quá gian xảo, đến lúc đó theo ngươi nhất định sẽ chọc ngươi tức giận mỗi ngày, ta lại ngoan ngoãn hơn, ta sẽ rất nghe lời Quý phi nương nương, chỉ cần ngươi đồng ý cứu mẹ ta, về sau ta cũng có thể gọi ngươi là mẫu phi.” Trọng Lâu rốt ruột lấy lòng Khanh Nhi.
Kinh Mặc nhìn Trọng Lâu ngu ngốc, đáy lòng vô cùng tức giận, đệ đệ này của mình cũng thật là... đã tự bán mình rồi lại còn vui vẻ đếm tiền...