Lời Tống Vân Lễ vừa dứt, Khanh Nhi đã bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ.
Cũng phải, nàng ta đã từng muốn làm Hoàng thái hậu thì Tống Vân Lễ muốn bắt thiên tử để ra lệnh cho chư hầu cũng không phải chuyện không thể…
Chỉ là lời như vậy…
“Tống Vân Lễ, ngươi đã đồng ý với ta không được làm tổn thương huynh ấy, nếu huynh ấy khoẻ mạnh thì sao Trọng Lâu có thể bước lên Hoàng vị được?” Từ tận đáy lòng, người mà Khanh Nhi muốn bảo vệ nhất chính là Tống Vĩnh Kỳ, cho nên khi Tống Vân Lễ nói ra kế hoạch của mình, theo bản năng nàng muốn biết kế hoạch này có liên quan thế nào tới Tống Vĩnh Kỳ.
“Không phải ngươi không biết cái gọi là giả chết chứ, ta sẽ giữ mạng hắn lại, đến khi đó hắn sẽ là của ngươi.” Hiển nhiên tâm trạng Tống Vân Lễ đã tốt hơn nhiều, hắn đã có lòng thảnh thơi nói chuyện sau này với Khanh Nhi rồi, trước kia những chuyện liên quan đến sau này hắn cũng lười nói.
“Ta…” Khanh Nhi muốn nói với Tống Vân Lễ rằng điều nàng muốn không chỉ là Tống Vĩnh Kỳ còn sống, nhưng nàng cũng biết hai người đang tranh giành thứ gì, cho nên chắc chắn sẽ là thắng làm vua thua làm giặc.
Nhưng từ tận đáy lòng Khanh Nhi cũng không sợ Tống Vân Lễ, nàng có pháp bảo chắc chắn thắng lợi, chỉ cần sư ca yêu nàng thì nàng sẽ dốc hết sức giúp sư ca giành lại thiên hạ này một lần nữa. Nàng cảm thấy trên phương diện này mình mạnh hơn Ôn Yến gấp trăm lần, nghìn lần, chỉ là sư ca vẫn không biết thế mạnh của nàng mà thôi.
“Hy vọng ngươi đừng nuốt lời, đến khi đó ta cũng không cản đường ngươi, chỉ cần ngươi cho hai người chúng ta một con đường sống là đủ rồi.” Lần này Khanh Nhi nghe theo một cách kỳ lạ, nàng ta đồng ý nhanh chóng khiến Tống Vân Lễ có phần ngạc nhiên, thậm chí hắn nghi ngờ Khanh Nhi có tâm tư khác. Nhưng hắn cũng biết Khanh Nhi sẽ không nói suy nghĩ của nàng cho mình, trái tim nàng lúc nào cũng dành cho Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vân Lễ nói xong thì đứng dậy rời đi, hắn không muốn ở lại lâu trước mặt Khanh Nhi, nhất là không muốn nhìn dáng vẻ nàng quyết một lòng với Tống Vĩnh Kỳ.
Hắn cũng không cho Khanh Nhi một câu trả lời chắc chắn, vì trong lòng hắn, đợi tới khi hắn thật sự trở thành vua nhiếp chính, chúa tể của thiên hạ này thì Khanh Nhi và Tống Vĩnh Kỳ đã sớm không còn tồn tại nữa.
Từ trước đến nay hắn đều không phải người thiện lương, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của việc đuổi tận giết tuyệt.
Cái gọi là giữ cho đối thủ một mạng, chẳng qua chỉ là tưởng tượng tuyệt vời của nữ nhân ngu ngốc Khanh Nhi kia mà thôi.
Khanh Nhi nhìn bóng lưng tráng lệ kiêu ngạo của Tống Vân Lễ biến mất trong màn đêm, khoé miệng lại nở nụ cười ác độc.
Sức khoẻ Tống Vĩnh Kỳ đương nhiên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, thậm chí còn khoẻ hơn trước, vì vấn đề không nằm trên cơ thể hắn mà là hắn sẽ chỉ ngày càng nữ tính, ngày càng thích cái đẹp, sẽ ghen ghét, tính toán chi li như tất cả những nữ nhân trong thiên hạ…
Đây là con đường cuối cùng mà nàng chọn cho Tống Vân Lễ, cho dù hắn có kế hoạch gì thì kết quả của hắn cũng đã được định trước.
Chỉ là những chuyện này có lẽ đại phu tài giỏi nhất thiên hạ cũng không phát hiện ra.
Đây là độc cổ tuyệt diệu của nàng, là món quà nàng dành cho Tống Vân Lễ, cảm ơn hắn đã luôn đối đầu vào sư ca mấy năm qua.
Nhưng đây là chuyện của rất lâu sau này.
Có điều Khanh Nhi không ngờ Tống Vân Lễ lại có gan ám hại mình, nàng cũng biết có lẽ hắn sẽ không giữ lời hứa nên nàng phải có kế hoạch của riêng mình, nàng phải bảo vệ sư ca cho dù y có hiểu tấm lòng mình hay không.
“Tiểu Lan, chúng ta đi thăm Hoàng tử Trọng Lâu đi.” Thấy Thâm Lan từ ngoài cung đi vào, dáng vẻ không nhìn thấy gì hết thì trái tim đang treo lơ lửng của Khanh Nhi mới rơi xuống.
Thâm Lan không hiểu vì sao Khanh Nhi lại thích Hoàng tử Trọng Lâu như vậy, nàng ta không kìm được nhắc nhở nàng, Trọng Lâu là con của Ôn Yến.
“Đó cũng là con của sư ca, chỉ cần có liên quan đến sư ca thì ta đều sẽ đối xử tử tế.” Lời này của Khanh Nhi hơi lừa mình dối người, nàng ta có thể đối xử tử tế chẳng qua là vì người đó không có xung đột lợi ích với mình mà thôi. Ví dụ như Ôn Yến, ai cũng biết cô là người Hoàng thượng yêu nhất. Nhưng nàng ta không thể chứa chấp được cô, thậm chí còn mong cô chết đi.
“Công chúa, đó là tiểu Hoàng tử, thật ra không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, ta luôn cảm thấy đứa bé này rất tinh quái, ta sợ nó sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với nương nương.” Tiểu Lan thấy Khanh Nhi nôn nóng muốn đi gặp Trọng Lâu thì vội khuyên nhủ.
Đây là chuyện mà những người xung quanh đều nhìn thấu, chỉ có Khanh Nhi dường như không hiểu.
“Ta đối xử tốt với thằng bé không phải vì nó là con Ôn Yến, mà vì nó là con của sư ca. Rất nhiều vẻ mặt và động tác của thằng bé đều giống y như sư ca năm đó, ta nhìn thằng bé cảm thấy dường như có thể trở về ngày xưa.” Khi Khanh Nhi nói lời này, trên mặt đã mang theo ý cười.
Bao năm nay nàng ta chỉ cần nghĩ tới vẻ lạnh lùng mà sư ca đối xử với mình là sẽ đau lòng gào khóc, điều chống đỡ nàng ta gắng gượng bước tiếp chính là những ký ức ấm áp khi xưa.
Khanh Nhi vào phòng Trọng Lâu, rón rén nhẹ nhàng bước tới, nhìn vẻ mặt ngủ say yên tĩnh của cậu bé, ý cười trên mặt Khanh Nhi càng lan rộng hơn.
“Tiểu Trọng Lâu, có lẽ ngươi cũng không biết ngươi giống sư ca khi còn nhỏ thế nào đâu, ta nhìn ngươi giống như sư ca mà ta vừa mới quen năm đó. Khi ấy sư ca nói gì ta tin ấy, ta dành hết những thứ tốt của mình tặng cho sư ca, bây giờ thứ tốt mà ta có nhiều hơn khi ấy rất nhiều. Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi, cho ngươi mọi thứ, thậm chí ta có thể giành thiên hạ về tay ngươi, cho nên ngươi tuyệt đối đừng để ta thất vọng, đừng lừa dối ta, đừng để ta biết người ngươi nhớ trong lòng vẫn là Ôn Yến, nếu không ta thật sự sẽ giết người đó. Yên tâm đi, ta không nỡ giết ngươi nhưng lấy mạng của Ôn Yến với ta mà nói là một chuyện rất đơn giản.”
Khanh Nhi lải nhải liên tục như đang kể sự ai oán của mình, cũng như đang thể hiện ý chí của mình. Không ai biết thật ra nàng ta rất trân trọng quãng thời gian này, nhất là khi được nhìn Trọng Lâu yên lặng ngủ say, giống như năm đó nàng ta lén nhìn sư ca ngủ vậy.
“Tiểu Trọng Lâu, ngươi biết năm đó khi gặp sư ca, ta có cảm giác gì không? Là ngạc nhiên trước vẻ đẹp của chàng, nếu không gặp được sư ca thì ta sẽ không biết trên đời lại có người đẹp trai như vậy, đẹp giống như mặt trời, khi đó sư ca đối xử với ta thật sự rất tốt, chàng ước gì có thể dành mọi thứ tốt đẹp cho tiểu sư muội là ta. Khi ấy dù ta muốn sao trên trời thì chàng cũng sẽ không keo kiệt mà tặng cho ta.”
“Nếu sư ca muốn đối xử tốt với ai thì chàng sẽ dốc hết sức, muốn gì chàng sẽ cho đó, ngày tháng được chàng cưng chiều thật sự là những ngày tháng khiến người khác hâm mộ nhất.”
“Ta yêu sư ca, ta nguyện dùng tính mạng mình để yêu chàng, ta không muốn chàng cưới nữ nhân khác, nhất là nữ nhân mà chàng không yêu, nên ta sẽ giúp chàng diệt trừ, vì ta yêu chàng nên cho dù làm gì thì ta cũng vui vẻ chịu đựng…”
“Tiểu Trọng Lâu, ta thật sự yêu sư ca, ngươi có biết không? Đêm đến mỗi khi đi ngủ nếu không nghĩ đến sư ca thì ta không thể ngủ được, ta…”
Khanh Nhi nói mãi nói mãi rồi nước mắt tuôn rơi, nàng ta cảm thấy mình yêu Tống Vĩnh Kỳ rất đau khổ, bao nhiêu năm như vậy mà không có được hồi đáp.
Bây giờ nhìn Trọng Lâu như nhìn thấy sư ca khi còn nhỏ, như khi chàng vẫn còn cưng chiều mình như báu vật, sao nàng có thể kìm nén nổi sự tủi thân từ đáy lòng mình, nhất là nàng còn vừa mới biết mặt mình có thể sẽ bị huỷ hoại bất cứ lúc nào, từ tận đáy lòng nàng cũng sợ hãi.
Nàng sợ mình sẽ xuất hiện trước mặt sư ca với dáng vẻ xấu xí nhất, sợ sư ca sẽ ghét mình, càng sợ chàng sẽ xa lánh mình.
Khanh Nhi thổ lộ tình cảm của mình với Tống Vĩnh Kỳ trước Trọng Lâu nhưng nàng ta không biết rằng đứa bé nhìn như ngủ say trước mắt đã nghe thấy hết lời nàng ta nói.
Ở trong cung của Khanh Nhi sao bé dám ngủ thật chứ? Nhưng lần này giả vờ ngủ lại thu hoạch được không nhỏ, bé đã hiểu: Như quý phi này mặc dù ác độc nhưng lại có thể lợi dụng.