"Bé ngoan, Thiên Sơn cô cô đưa ngươi về nhà nhé." Thiên Sơn nói nhẹ giọng bên tai Trọng Lâu rồi đứng lên dắt Trọng lâu đi, Khanh Nhi nhìn hai người bóng lưng hai người họ khuất dần, không che nổi sự độc ác trong đáy mắt.
"Ôn Yến, ta vốn định cho ngươi sống lâu thêm vài ngày, là ngươi tự tìm cái chết thôi, ngươi mà không chết thì Trọng Lâu vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về ta được, sư ca cũng sẽ không phải là của ta, không phải ta hại ngươi, là ngươi đáng chết thôi, ngươi đáng chết từ mấy năm trước rồi, đúng ra nên nói là người vốn không nên sống."
Lúc Khanh Nhi nói lời này, trong đáy mắt đều là sự không cam lòng, tình yêu hoàn mỹ vốn thuộc về mình đã sớm bị Ôn Yến hủy hoại, người trong lòng sư ca bây giờ đích thị là Ôn Yến, Ôn Yến đã chiếm lấy sư ca quá lâu, nàng ta không muốn chờ thêm nữa.
"Tiểu Lam, truyền tin tức ra ngoài, nói cho Tống Vân Lễ biết ta muốn cùng hắn hợp tác." Khanh Nhi quay đầu, hướng về phía Thâm Lan lúc nói, giữa hai lông mày tất cả đều là oán hận.
"Nương nương, xin người hãy nghĩ lại, chuyện này..." Tiểu Lam vẫn biết một ít chuyện của Khanh Nhi, càng rõ ràng rằng nàng ta hợp tác với Tống Vân Lễ để làm hại ai đó, nàng không có lý do gì khuyên can Khanh Nhi, chẳng qua là bản năng không muốn để cho Khanh Nhi dấn sâu thêm vào vực thẳm.
Tiểu Lam thấy cuộc sống hiện giờ của Khanh Nhi rất tốt, hoàng thượng mặc dù không cho được nàng ta tình yêu, nhưng trước giờ người không hề đối xử tệ với nàng ta.
"Chuyện của ta từ lúc nào ngươi được phép quản vậy, ta thấy ngươi đã quên mất mình là ai rồi đấy nhỉ, ngươi không sợ ta nói với Tống Vân Lễ ngươi là kẻ hai lòng..." Lúc nói chuyện, khóe miệng Khanh Nhi nở nụ cười hiểm ác khiến Tiểu Lam không khỏi thấy rùng mình.
Tiểu Lam không dám giải thích, nàng cúi đầu mặc cho Khanh Nhi trách mắng, trong đầu đều là những lời Trọng Lâu nói với nàng mấy ngày trước, Trọng Lâu nói chỉ cần Khanh Nhi không làm loạn thì nàng ta vĩnh viễn sẽ là quý phi nương nương, con gái của quý phi nương nương cũng sẽ bình an cả đời, còn nếu như quý phi cứ muốn đi tìm chỗ chết thì kẻ đầu lìa khỏi xác chắn chắn sẽ là nàng ta.
Tiểu Lam biết, lời đứa bé kia nói là thật, bây giờ Khanh Nhi chính là đang tìm đường chết đây mà...
Nhưng đúng như lời Khanh Nhi nói, nàng là người của Tống Vân Lễ, nàng ta tuyệt đối không thể không lo chuyện của chủ tử, dù gì thì nàng vẫn còn muốn sống.
Thế cho nên nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đi truyền tin tức cho Tống Vân Lễ, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đón số mệnh thuộc về mình.
Mà Khanh Nhi thì đang mong đợi Trọng Lâu trở về, mặc dù Trọng Lâu đã ngoan ngoãn đi theo Thiên Sơn nhưng nàng ta vẫn không có một chút oán niệm nào với Trọng Lâu, bởi vì suy cho cùng thì nó vẫn là con của nàng ta, sau này sẽ không có ai có tư cách dẫn nó đi nữa, dù nó có biết nó là con của Ôn Yến thì sao chứ? Ôn Yến đã là một người chết, vì tương lai và tiền đồ của mình, nó chỉ có thể dựa vào công chúa Nam Chiếu là nàng ta mà thôi...
Đương nhiên, kết quả tốt hơn là nàng ta sinh hạ được một đứa con cho sư ca, nói như vậy nghĩa là Trọng Lâu sẽ bị vứt qua một bên, chỉ có đứa trẻ của nàng ta và sư ca mới là đủ ưu tú, mới có thể là vị vua tương lai của Đại Lương.
Khanh Nhi vừa tha hồ tưởng tượng tương lai, vừa nhẹ giọng cười, điệu cười thần bí khó lường khiến cho người người rợn cả tóc gáy.
Mà giờ khắc này, nhu phi nương nương vốn trước giờ vẫn luôn hiền từ lại đang nói chuyện một cách điên cuồng với Thiên Sơn vì con của Ôn Yến.
"Ngươi đi nói với hoàng thượng rằng nếu muốn ăn cơm bữa đoàn viên với con thì đừng có vứt bỏ mẫu phi của nó, hãy để cho nó tới cung Nhu Nghi, ở cung Nhu Nghi ta cái gì cũng có, kể cả những thứ trong hoàng cung không có."
Thiên Sơn ở cung Nhu Nghi cũng giống như ở cung Quý Phi vậy, chỉ an tĩnh đứng ở đó, khóe miệng nở nụ cười ôn nhuận, giống như lửa giận của bọn họ không liên quan gì đến mình vậy.
Mặc dù Nhu phi đơn thuần ngây thơ, nhưng nàng ta cũng không ngốc, nàng ta chắc biết hoàng thượng nói cơm đoàn viên là ý gì.
Trong lòng hoàng thượng, đoàn viên chính là ở cùng nữ nhân mình yêu thích, còn có đứa trẻ của bọn họ nữa, không liên quan gì đế Nhu phi, cũng không dính líu gì đến Khanh Nhi cả.
"Nhu phi nương nương, chẳng qua là một bữa cơm thôi, ăn cơm xong ta sẽ đích thân đưa tiểu công chúa về, người cần gì phải như vậy, chẳng rộng lượng chút nào, nếu như bị hoàng thượng biết..."
Thiên Sơn đã có ám chỉ, nàng ta rất rõ ràng, Trần Vũ Nhu đã từng đem xem Tống Vĩnh Kỳ là tất cả của mình, nàng ta chắc chắn quan tâm đến tâm tình Tống Vĩnh Kỳ, đương nhiên sẽ không muốn chọc tức Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ muốn làm chuyện gì nàng ta cũng sẽ hết sức trợ giúp, cho dù trong lòng chua xót không nguôi.
Lời của Thiên Sơn là cố ý, nàng không muốn để cho nhu phi được mãn nguyện, hoàng thượng hậu đãi nàng ta, chủ nhân đối với nàng ta cũng không tệ, nhưng nàng ta cứ muốn đứa trẻ của chủ nhân, Thiên Sơn không thể tức giận với hoàng thượng, cũng không thể oán giận chủ nhân được, chỉ có thể đối phó với Trần Vũ Nhu.
Thiên Sơn cảm thấy Trần Vũ Nhu chắc sẽ nuốt xuống khẩu khí này, nhưng là lại không ngờ rằng Trần Vũ Nhu lại cười lạnh nói với nàng: "Ngươi hãy nói với hoàng thượng rằng Kinh Mặc giờ là con của ta, ta không muốn cho nó đến ăn cơm với người đàn bà khác."
"Xin Nhu phi nương nương nghĩ lại, người rõ ràng nhất chủ nhân chúng ta không phải là người đàn bà gì khác cả."
"Thánh chỉ đã hạ xuống, Kinh Mặc đã là con ta rồi, sao hả, Thiên Sơn cô nương muốn nghi ngờ thánh chỉ?"
"Nhu phi nương nương, chủ nhân chúng ta chỉ là có chút nhớ nhung con mình nên mới sai ta đưa đi về nhìn một chút..." Thiên Sơn quá bất ngờ vì thái độ cương quyết của Nhu phi, trong lời nói bất giác có hơi e dè lại.
"Nàng ta nhớ nhung đứa trẻ thì có quan hệ gì đến ta, ta nói không cho đi là không cho đi, có thánh chỉ ở đây, ai ta cũng không sợ." Nhu phi không còn tức giận như trước nữa, cười nói với Thiên Sơn.
Thiên Sơn chỉ hận không thể lập tức xé xác ả đàn bà trước mặt này, nhưng là nàng vẫn nhịn được lửa giận trong lòng, bây giờ hoàng thượng cũng muốn cầu cạnh Trần Nguyên Khánh, nàng dĩ nhiên không thể để cho Trần Nguyên Khánh có cơ hội uy hiếp hoàng thượng được.
"Vậy ta có thể nhìn tiểu công chúa một chút không? Lúc còn ở Thải Vi cung vẫn luôn là ta chăm sóc công chúa, lâu rồi không gặp, ta rất nhớ công chúa." Thiên Sơn rốt cuộc thỏa hiệp, chỉ là không thấy Kinh Mặc ở bên cạnh Nhu Phi, trong lòng đột nhiên nảy sinh bất an.
"Thiên Sơn cô nương cũng nói rồi, lúc trước luôn là ngươi chăm sóc nó, bây giờ nó đã có những người khác lo rồi, đã không còn quan hệ gì với cô nương nữa rồi." Nhu phi nghe Thiên Sơn nói muốn gặp Kinh Mặc, thần sắc ngưng tụ, sau đó quả quyết phản bác.
"Nhu phi nương nương sống ở trong hậu cung, mà phượng ấn của hậu cung này lại ở trong tay chủ nhân chúng ta, người như vậy, không sợ..." Thiên Sơn áp chế lửa giận trong lòng, thử cố gắng lần cuối cùng, nhưng không ngờ Nhu phi lại bày ra tư thái cao cao tại thượng, khinh miệt nói lại một câu: "Vậy hãy để cho nàng ta mặc sức nhằm vào ta là được rồi, chẳng qua là không biết đến lúc đó là nàng ta thắng, hay là ca ca ta sẽ báo thù cho ta thôi."
"Ngươi..." Thiên Sơn đã bị làm cho tức không nói ra lời, nàng không ngờ Nhu phi ngày thường vẫn nhu nhu nhược nhược kia vậy mà lại có bộ dáng này, quả thật không giống với Nhu phi mà nàng biết, cũng hoàn toàn khác với Trần Vũ Nhu ngày trước.
"Thiên Sơn cô nương không cần nói lời dư thừa nữa, về sớm một chút đi, chủ ý ta đã quyết rồi, sẽ không thay đổi đâu, ngươi đợi ở chỗ này nữa chỉ khiến ta càng chán ghét thôi." Thiên Sơn nổi cơn giận dữ, Nhu phi thể mà lại không muốn nghe nàng nói tiếp nữa.
Nhu phi vừa dứt lời, thì có thị nữ đến mời Thiên Sơn rời đi, Thiên Sơn nhìn gương mặt nhu nhược của Nhu phi, cao giọng hô một tiếng: "Nhu phi, ngươi làm như vậy sẽ hối hận cho mà xem."
"Có hối hận hay không, đó là chuyện của ta, không liên quan gì tới ngươi cả." Lời nói của Nhu phi vẫn là lạnh nhạt.
Thiên Sơn bị Nhu phi đuổi ra khỏi Nhu Nghi cung, nàng thở hổn hển chạy thẳng tới Thải Vi cung, vào tẩm cung của Ôn Yến, nói với Tống Vĩnh Kỳ: "Nhu phi không cho Kinh Mặc trở lại, ngay cả để nô tỳ nhìn mặt công chúa cũng không cho."
Tống Vĩnh Kỳ nghe tiếng quay đầu, khuôn mặt vốn đang nhu hòa bỗng chốc mây đen giăng đầy, y sai Thiên Sơn gọi Lộ công công vào, lạnh giọng phân phó: "Hạ chỉ, mời Kinh Mặc công chúa tới Thải Vi cung, ai ngăn trở, giết không tha."
Lộ công công đã sớm biết ý định của Tống Vĩnh Kỳ, Nhu phi không để công chúa Kinh Mặc về, ông cũng rất tức giận, nhưng vẫn không nhịn được khuyên Tống Vĩnh Kỳ hay là đừng hạ chỉ chuyện này đi.