Tung Hoành Cổ Đại

Chương 527

Người trong cung Thải Vi cũng không biết hết thảy mọi chuyện xảy ra trên đường, cho nên lúc Trọng Lâu nhìn thấy Kinh Mặc, cậu bé khinh khỉnh nói: "Kinh Mặc, tỷ đúng là không có lương tâm, đi nhiều ngày như vậy cũng không biết trở về thăm mẹ một chút sao? Mẹ rất nhớ chúng ta đấy."

"Hứ, chỉ cần tỷ khỏe mạnh là mẹ yên tâm rồi, mẹ mới không để ý đến việc tỷ có trở về thăm bà ấy hay không đâu." Kinh Mặc bày ra dáng vẻ không đồng ý, như thể cô bé thật sự chẳng quan tâm gì đến phụ hoàng và mẹ của mình.

"Tỷ đúng là không có lương tâm."

"Trọng Lâu, đệ thì có lương tâm chắc? Đệ có lương tâm nên phụ hoàng còn chưa hạ chỉ đệ đã nóng lòng đi tìm Như Quý Phi, đệ đúng là rất có lương tâm." Kinh Mặc dứt khoát phản kích lại lời chỉ trích của Trọng Lâu. Trong lòng cô bé Trọng Lâu tự ý đi tìm Khanh Nhi, tuy là cậu bé ép phụ hoàng phải ra lệnh nhưng lại cũng khiến bọn họ mất đi mấy ngày đoàn tụ.

"Đệ là vì thuốc giải của mẹ, đệ..." Khả năng đấu võ mồm của Trọng Lâu là hoàn toàn không có cách nào so sánh với Kinh Mặc, cho nên chỉ mới có vài câu mà cậu bé đã hơi không chống đỡ được rồi.

"Tỷ cũng có nỗi khổ tâm, đệ chỉ biết mỗi nỗi khổ tâm của đệ, tại sao không nghĩ tới tỷ chứ, thật là..." Kinh Mặc thấy Trọng Lâu chịu thua, đáy lòng rất không tình nguyện ai oán nói.

Trọng Lâu không dám nói nữa, cậu bé là người hiểu rõ sức chiến đấu của Kinh Mặc, chỉ cần bản thân cậu lại dám khiêu khích nữa thì cậu bé chắc chắn sẻ trở thành người không có lương tâm kia.

"Mẹ còn đang ngủ mà đệ ở nơi này hô to gọi nhỏ, quả thật là không có lương tâm." Kinh Mặc khẽ chỉ trích Trọng Lâu, thành công chụp tội danh không có lương tâm lên đầu Trọng Lâu.

Dù không muốn nhưng Trọng Lâu cũng chỉ có thể thừa nhận số phận của mình, nếu bọn họ tiếp tục cãi nhau nữa thì thật sự sẽ đánh thức mẹ dậy.

"Kinh Mặc, tỷ gầy đi rồi." Trong tẩm điện chỉ yên tĩnh trong chốc lát, Trọng Lâu liền thân thiết quan tâm Kinh Mặc.

"Tỷ đang giảm cân." Kinh Mặc nhẹ giọng giải thích. Cô bé còn muốn nói cho Trọng Lâu biết, ở chỗ mẹ ăn ngon đến nỗi không có cách nào giảm cân nhưng cô bé lại sợ Trọng Lâu hỏi ngược lại bộ ở chỗ Nhu Phi không có món ngon sao? Cho nên cô bé cũng không giải thích nhiều.

Cũng may Trọng Lâu cũng không hỏi tới, chỉ thấp giọng nói: "Gầy như que củi thì có gì là tốt, thật là..."

"Dù sao cũng tốt hơn cục bột tròn vo này, đệ nhìn lại vết sẹo lồi trên người đệ xem, đúng là..." Kinh Mặc ghét bỏ đánh giá Trong Lâu một hồi, mặc dù cô bé không gầy hơn bao nhiêu so với Trọng Lâu.

"Đệ..." Trọng Lâu bị tỷ tỷ chê thì vẻ mặt không cam lòng. Cậu bé đâu có béo như cục bột chứ? Cậu bé không béo, chỉ hơi tròn trịa mà thôi.

"Đệ cũng phải giảm béo thôi, nếu không sau này khi đệ làm hoàng thượng, long ỷ rộng rãi như vậy cũng không chứa nổi cái mông của đệ, đến lúc đó lúc bước lên bậc thang cũng tốn sức..." Kinh Mặc miêu tả Trọng Lâu trong tương lai, lời nói rất nhẹ nhàng nhưng khiến Trọng Lâu thay đổi sắc mặt.

"Đệ sẽ không béo như vậy, đệ cũng sẽ giảm cân, đệ..." Hình ảnh Kinh Mặc miêu tả xẹt lên trong đầu Trọng Lâu, cậu cảm thấy bản thân như vậy quả thực hơi kinh khủng, vì vậy nhẹ giọng hứa hẹn.

"Ừm, bây giờ đệ tranh thủ thời gian giảm béo, mọi chuyện vẫn còn kịp." Dáng vẻ Kinh Mặc rất vui vẻ, nghĩ tới lúc đó Trọng Lâu cũng gầy giống mình, phụ hoàng và mẹ cũng sẽ không cảm thấy bản thân đang chịu tủi thân gì, như vậy rất tốt.

Lúc Ôn Yến tỉnh lại, bên tai đều là giọng nói loáng thoáng của Kinh Mặc và Trọng Lâu, cô cảm thấy hơi hoảng hốt, tưởng rằng đang nằm mơ.

Trong khoảng thời gian này, chỉ có trong mơ cô mới thực sự cảm thấy hai đứa trẻ đang ở bên cạnh mình, bởi vì trong mơ có hai đứa nhỏ cho nên cô đều không muốn tỉnh lại.

Nhưng nghe bọn trẻ nói chuyện, nghe Kinh Mặc đang nghiêm túc hù dọa Trọng Lâu, Ôn Yến nhịn không được cười ra tiếng.

Đã lâu rồi cô không có một giấc mơ đẹp như vậy, nhưng chỉ là cô không ngờ sau khi cô cười xong sẽ nghe được tiếng reo vui mừng kinh ngạc của Trọng Lâu.

"Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao? Rốt cuộc mẹ cũng tỉnh ngủ rồi. Nếu mẹ không tỉnh lại, con sẽ đánh thức mẹ dậy, ngủ nhiều sẽ dễ béo lên. Mẹ nhìn dáng vẻ bây giờ của mẹ xem, bụng cũng to như vậy rồi, thật là..." Nhìn cái bụng đang phình to của Ôn Yến, Trọng Lâu hơi kín đáo khuyên mẹ, bày ra dáng vẻ như đang cổ xúy cả nhà giảm cân.

"Ngu ngốc, mẹ đang mang thai đương nhiên sẽ mập rồi. Bụng của mẹ đâu giống với bụng đệ, trên bụng đệ toàn là thịt, còn trong bụng mẹ là em trai." Kinh Mặc hoàn toàn bó tay với sự ngây thơ của Trọng Lâu nhưng lại không biết lời này là do Trọng Lâu cố ý nói, cậu bé chỉ cảm thấy dáng vẻ mập mạp này của mẹ không đẹp. Bởi vì mẹ cậu không béo hồng hào như n phụ nữ mang thai khác mà là béo theo kiểu của người bệnh.

Trong đầu Trọng Lâu lần lượt xẹt qua những hình ảnh xấu, Khi Trọng Lâu nhìn Ôn Yến, vẻ mặt của cậu đều là vẻ khó xử. Cậu bé không biết mình nên mở miệng thế nào, cũng không biết làm cách náo tránh né mọi thứ đang xảy ra trong đầu.

"Hai người các con đúng là không có lương tâm, rõ ràng biết mẹ không thích nghe nhất chính là nghe người khác nói mẹ béo, nhưng các con cứ một mực đâm vào lòng mẹ." Lúc này Ôn Yến đã chắc chắn hai đứa bé đã trở về rồi, nhất là những lời nói ăn miếng trả miếng, sống động như vậy có nằm mơ cũng không thấy được.

Vì vậy, cô nhắm mắt lại, khẽ giọng than thở. Lời nói của cô đã thành công thu hút hai đứa bé. Trọng Lâu và Kinh Mặc ngừng tranh cãi, háo hức chờ Ôn Yến mở mắt ra.

"Mẹ, con nhớ mẹ. Mẹ mau mở mắt ra nhìn con đi. Còn nữa, mẹ không mập chút nào, mẹ như vậy là rất vừa người, không giống như que củi, cũng không tròn như cục bột. Mẹ đang mang thai mà còn giữ được tỷ lệ vóc người như vậy, đúng là rất giỏi." Cái miệng nhỏ nhắn của Kinh Mặc như được bôi mật, nghiêm túc nói luyên thuyên.

Nhưng phải thừa nhận những lời này của Kinh Mặc đã an ủi Ôn Yến rất nhiều, cô mở to mắt mỉm cười nhìn hai đứa con lanh lợi hoạt bát của mình, khóe môi lộ ra nụ cười hạnh phúc.

"Mẹ, mẹ có nhớ con không? Đã mấy ngày rồi con không được gặp mẹ, mẹ..." Trọng Lâu thấy Ôn Yến mỉm cười nhìn mình, trong lòng xót xa, cậu bé cũng không để ý gì nữa nhào vào lòng Ôn Yến, lặng lẽ chảy nước mắt.

"Sao con lại ở đây? Phụ hoàng con bảo con đến đấy sao?" Đương nhiên Ôn Yến biết hai đứa bé sẽ không dễ dàng chạy tới đây. Người có bản lĩnh như vậy chỉ có thể là Tống Vĩnh Kỳ, chỉ là muốn tạo cho mình sự ngạc nhiên lớn như vậy, đúng là...

"Môn chủ, người đã tỉnh rồi, người nên đến phòng bếp xem một chút. Sợ là hoàng thượng sắp đốt phòng bếp của chúng ta rồi." Nghe được giọng nói của Ôn Yến, Thiên Sơn mỉm cười bước tới khẽ nói.

"Phụ hoàng đi đốt phòng bếp làm gì?"

"Ngu ngốc, phụ hoàng đến nhà bếp là để làm cơm chứ gì. Cho nên phụ hoàng sẽ không đốt phòng bếp đâu." Trọng Lâu đến trước nên đã nói chuyện xong với Tống Vĩnh Kỳ, đương nhiên cậu bé biết Tống Vĩnh Kỳ đến phòng bếp làm gì.

Ngay lập tức Kinh Mặc cũng hiểu ra: "Phụ hoàng thật sự sẽ đốt cháy phòng bếp mất."

"Không đâu nhé." Trọng Lâu rất tin tưởng phụ hoàng. Trong lòng cậu sớm đã nhận định Tống Vĩnh Kỳ không có gì là làm không được.

Lần này Ôn Yến hoàn toàn đứng về phía Kinh Mặc, cô khẽ giọng dặn dò: "Ngươi đi Ngự Thiện phòng nói một tiếng, bảo bọn họ hôm nay cùng làm món ăn của cung Thải Vi luôn."

"Thiên Sơn cô cô, nhớ bảo bọn họ làm món thịt thăn xào chua ngọt, tôm noãn bóc vỏ mà ta thích ăn nhất, còn có..." Cuối cùng Kinh Mặc cũng không nói ra món tôm càng cay nhưng dáng vẻ thèm nhỏ dãi kia vẫn lấp lánh trong mắt…

"Bảo bọn họ cũng làm thêm một phần tôm càng cay đi." Ôn Yến vừa dứt lời, Kinh Mặc liền phấn chấn thốt lên. Mẹ đúng là quá hiểu cô bé, mẹ vạn tuế.

"Mẹ là thấy con gầy đi cho nên mới cho phép con ăn đấy." Ôn Yến nhỏ giọng nói với Kinh Mặc, Trọng Lâu nhìn thấy hai mẹ con khe khẽ nói chuyện, vẻ mặt cậu xoắn xuýt.

Cậu bé cũng muốn ăn tôm càng cay nhưng cậu càng muốn ăn món ăn của phụ hoàng hơn. Cậu bé tin rằng phụ hoàng toàn năng của cậu bé sẽ cho cậu một bất ngờ.

Vì thế cậu bé cố gắng chống lại sự hấp dẫn của món tôm hùm cay, khẽ nói: "Mẹ, nếu phụ hoàng biết mẹ bảo Ngự thiện phòng làm món ăn, chắc chắn người sẽ rất tức giận."
Bình Luận (0)
Comment