Tung Hoành Cổ Đại

Chương 532

Chiến tranh là hao tốn tiền của nhất, nên không chỉ có Thiên Sơn, mà toàn bộ Đại Lương đều đang mong đợi cuộc chiến này mau kết thúc.

Nhưng trong thâm cung lại có người không hề mong đợi cuộc chiến kết thúc, bởi vì nàng không biết phải đối mặt thế nào với Trần Nguyên Khánh khi thắng lợi trở về.

Đúng vậy, người này là muội muội mà Trần Nguyên Khánh thương yêu nhất, hiện đang là Nhu Phi nương nương.

Giờ nàng đang ngồi trên sạp giường mềm mại trong tẩm cung của mình, cười híp mắt nhìn Kinh Mặc đang quỳ trước mặt mình.

“Ngươi nên nhớ kỹ mấy chuyện này, đừng để ca ca ta biết được, bằng không...” Nhu Phi lạnh lùng uy hiếp người trước mặt, nhìn Kinh Mặc với ánh mắt căm ghét không hề che giấu.

“Ta đã đồng ý với Đại tướng quân rồi, sau này sẽ không nói dối nữa.” Kinh Mặc ngẩng đầu, mỉm cười với Nhu Phi, mấy ngày nay cô bé đã hiểu rõ, chỉ có Trần Nguyên Khánh mới có thể làm Nhu Phi kiêng kỵ với mình.

Nên mỗi lần dạy dỗ Kinh Mặc xong, Nhu Phi đều căn dặn một câu, đừng cho ca ca nàng ta biết chuyện này.

“Vậy thì ngươi sẽ không đợi được huynh ấy trở về.” Nhu Phi uy hiếp không hề kiêng dè, mấy ngày nay hai người bọn họ đối chọi gay gắt, đã sớm biết rõ điểm yếu của nhau rồi.

“Nếu ngươi muốn giữ lại mạng thì ngoan ngoãn nghe lời ta, bảo phụ hoàng ngươi tới đây ở cùng ta, chỉ cần ta nhận hết sự sủng ái, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Lời nói của Nhu Phi tràn đầy mê hoặc, nhưng tia sáng lóe lên trong ánh mắt lại làm Kinh Mặc chán ghét đến mức không thèm nhìn một cái.

“Ngươi vẫn nên giết ta đi.”

“Kinh Mặc, ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ta có thể đạt được ý nguyện, chắc chắn sẽ đối xử tốt với ngươi, nhưng nếu ngươi không muốn, vậy thì ta vẫn còn rất nhiều cách để giày vò ngươi, ta sẽ cho ngươi từ từ mà nếm thử.” Trần Vũ Nhu nghe Kinh Mặc nói thế thì nhìn cô bé với khuôn mặt tức đến vặn vẹo.

“Ngươi không phải Nhu Phi nương nương, cũng không phải là người từng thích phụ hoàng ta.” Kinh Mặc nhìn chằm chằm Trần Vũ Nhu rồi đột ngột mở miệng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vũ Nhu nhất thời sửng sốt, nhưng chỉ trong chốc lát, rồi cười lớn lên, cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường của Kinh Mặc: “Ngươi nói cái gì? Ta không phải Nhu Phi, vậy ai mới là Nhu Phi, nếu ta không thích phụ hoàng ngươi, vậy ta cần gì phải đối xử với ngươi như thế? Ta rất đố kỵ với mẫu thân ngươi, ta muốn hai người các ngươi phải chết.”

Nhu Phi nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng toàn bộ sự hoảng loạn trước khi nói đã lọt vào mắt Kinh Mặc.

Cô bé nở nụ cười với Nhu Phi, cười đến mức làm tim nàng ta hoảng loạn, đành phải giả vờ bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Người đâu, mau đâm thủng mắt nó cho ta, ta muốn nhìn xem có phải mắt nó bị mù rồi không, mà dám nói bản phi không phải con tiện nhân đó...”

Nhu Phi còn chưa dứt lời, đã bắt gặp ánh mắt sáng tỏ của Kinh Mặc, ánh mắt đó trong suốt như giếng sâu, làm người khác không khỏi mất khống chế đắm chìm vào đó.

“Nhu Phi nương nương vẫn nên dừng lại đi, nếu ngươi giết ta, chắc chắn phụ hoàng và mẫu thân ta sẽ không tha cho ngươi, nên ngươi hãy giữ lại mạng của ta đi, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ nói cho Đại tướng quân biết ngươi đã bắt nạt ta, do đó ngươi hãy tiết chế lại đi, nhưng ta rất khó chịu, nếu ngươi là muội muội Trần tướng quân, vậy thì tại sao ngươi lại sợ một người ngoài như ta chia rẽ tình cảm của hai người chứ?”

Kinh Mặc nói rất chắc chắn, lúc nói còn mỉm cười nhìn Nhu Phi, nhưng giọng điệu khẳng định, và sự kiêu ngạo như nắm chắc mọi thứ trong tay đó lại như một nhát dao đâm vào tim Nhu Phi.

“Kinh Mặc, ai nói với ngươi là ta không dám giết ngươi, ai bảo là ta sợ ngươi khiêu khích, ngươi cứ việc nói cho ca ca ta biết chuyện ta đã làm, nhưng chắc chắn ca ca ta sẽ không tin ngươi, nên ngươi cứ yên tâm.”

Kinh Mặc không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười nhìn Trần Vũ Như, nhưng sắc mặt nàng ta lại thay đổi.

“Hôm nay nếu ngươi không nói ra những lời này, có lẽ ngươi vẫn còn một con đường sống, nhưng nếu ngươi đã đoán ra được một số chuyện, chỉ sợ ta không thể giữ mạng ngươi được, mặc dù ngươi chết sẽ rất phiền phức.” Nhu Phi từ tốn nói, ánh mắt hiện lên vẻ độc ác mà trước giờ chưa từng có.

“Vậy ngươi là ai? Ngươi không phải là muội muội Trần tướng quân, tại sao lại muốn tiến cung, rốt cuộc ngươi vào cung để làm gì? Ngươi muốn gây bất lợi cho mẫu thân ta hay là..., ngươi cũng nói rồi đó, ta sắp chết rồi, ngươi không thể để cho ta làm một hồn ma không hiểu chuyện được đúng không?”

Nhu Phi vốn muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc hoảng loạn của Kinh Mặc, nhưng không ngờ cô bé bỗng cam chịu số phận, nên đáy lòng vẫn hơi không cam tâm muốn hỏi cô bé.

Trong lòng Nhu Phi đã khẳng định một điều, mặc dù cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng không hề đơn giản, nhưng nàng vẫn không nhịn được nói cho Kinh Mặc biết: “Ta vào cung là vì muốn chia rẽ quan hệ giữa Trần Nguyên Khánh và phụ hoàng ngươi, để bọn họ xa cách, đến lúc đó Trần Nguyên Khánh có thể dốc sức vì Tử Húc Quốc của chúng tôi.”

Kinh Mặc nhìn Nhu Phi, ánh mắt lại lóe lên, nhưng trong lòng đã vô cùng hoảng loạn, Nhu Phi có thể nói ra bí mật lớn như thế cho mình biết mà không hề do dự, vậy thì chỉ có một lời giải thích: Nàng ta đã xem mình là người chết.

Kinh Mặc nhìn Nhu Phi mỉm cười, rồi đột ngột xoay người chạy ra ngoài cung, Trần Vũ Nhu nhìn bóng lưng của cô bé, rồi khẽ nói một câu: “Các ngươi mau bắt nó tới đây cho ta.”

Kinh Mặc chưa chạy được bao xa đã bị người khác bắt lại, người bắt cô bé đều có võ công cao cường, bất kỳ người nào trong cung cũng không thể phản kháng lại thân thủ của hắn.

Người đó hành động rất nhanh, đợi đến khi hắn dẫn Kinh Mặc tới trước mặt Nhu Phi, thì người trong cung nàng ta đều sửng sốt.

“Đây là cao thủ ca ca để lại cho ta trước khi rời đi, để bảo vệ sự an toàn cho ta.” Nhu Phi thấy mấy người trong cung đều thay đổi sắc mắt thì nhẹ nhàng giải thích, rồi ra hiệu cho người đó dẫn Kinh Mặc rời đi.

“Nhu Phi nương nương, Kinh Mặc công chúa là đứa bé mà Đại tướng quân rất thương yêu, tốt nhất là người đừng nên tổn thương cô bé, bằng không đợi đến khi Đại tướng quân quay về, ngài ấy đối xử với người thế nào, chỉ sợ mấy người trong cung chúng ta muốn...”Một cung nữ thấy cao thủ mặc đồ đen không hề thương tiếc kéo Kinh Mặc rời đi, thì vội vàng đứng ra khuyên nhủ.

“Ta sẽ nói chuyện này với ca ca ta, không cần ngươi phải bận tâm.” Nhu Phi nhìn cung nữ đó, rồi nở nụ cười lạnh lẽo.

“Không có nhưng nhị gì cả, chỉ cần ngươi biết, ta là chủ nhân của Nhu Nghi cung là được, dù các ngươi là người của ca ca ta, thì ta cũng hy vọng các ngươi đừng quên rằng, giờ các ngươi đang hầu hạ trong cung Nhu Nghi, nên hãy nhớ kỹ cái gì nên nói và cái gì không nên nói...”

Trần Vũ Nhu nói xong thì cùng người áo đen đi vào tẩm điện của mình, khoảng thời gian này nàng ta không cho phép bất kỳ ai bước vào tẩm điện của mình, ngoài trừ Kinh Mặc, nhưng bọn họ đều hiểu rõ, Kinh Mặc vào đó cũng bị Nhu Phi hành hạ.

Nhu Phi nương nương dịu dàng hiểu chuyện lúc trước như biến thành một người khác, tra tấn một đứa bé như Kinh Mặc, còn uy hiếp mấy người được Trần tướng quân cho vào cung, như thể nàng ta đã hoàn toàn quên mất rằng, nàng ta có thể như cá gặp nước ở trong cung, đều dựa vào công lao của Trần Nguyên Khánh.

Nhu Phi dám đối xử với họ như vậy, chẳng qua là ỷ vào sự áy náy và thương hại của Trần Nguyên Khánh dành cho nàng ta, nhưng nàng ta lại không biết rằng chính vì sự áy náy và thương tiếc này, mà Trần Nguyên Khánh đã đưa người thân tín nhất nhất của mình qua, nên gần đây sự khác thường của nàng ta đã sớm bị người này gửi thư cho Trần Nguyên Khánh ở biên cương xa xôi.

Giờ Nhu Phi chỉ tập trung vào việc đối phó Kinh Mặc, đây là người mà nàng ta đố kỵ đến thấu xương, rõ ràng cô bé còn nhỏ như thế, nhưng đã có thể làm cho mọi người yêu thích, Trần Nguyên Khánh chỉ thương hại mình nhưng lại thích cô bé, Tống Vĩnh Kỳ không thích mình cũng thích nó, toàn bộ người trong cung đều bị nó mê hoặc, tại sao mình cũng là công chúa như nó, nhưng cuối cùng mình chỉ nhận lấy sự chán ghét và tổn thương?

Tại sao? Tại sao chứ...
Bình Luận (0)
Comment