Con đường của nàng đã được định sẵn là không bằng phẳng, nàng bắt buộc phải đi tiếp, nếu không thì chỉ có con đường chết, nhưng mà nếu đi tiếp, thứ mà đang đợi nàng ở phía trước con đường hình như cũng không gì khác là con đường chết.
Thời gian này Trần Vũ Nhu được Trần Nguyên Khánh chiều chuộng đến mức không biết trời cao đất rộng, đương nhiên sẽ không để ý những chuyện này, nhưng đến khi những khó khăn hiện ra trước mắt nàng, lúc này nàng mới nhận ra bản thân mình thật sự cái gì cũng không làm được, nhưng mà cứ ngồi chờ đợi như vậy thì làm sao mà nàng có thể cam tâm được…
Có điều là chỉ khi ở trước mặt Trần Nguyên Khánh, nàng mới có quyền quyết định, những người khác cũng không để ý đến suy nghĩ của nàng, thậm chí còn không quan tâm đến hoàn cảnh của nàng.
Nếu trước giờ nàng chưa bao giờ được sủng ái qua thì có lẽ nàng sẽ không cảm thấy mọi người có cái nhìn không tốt về nàng, nhưng ngay lúc này đây, Trần Vũ Nhu lại cảm nhận được tất cả mọi người đều không hiểu và thông cảm cho nỗi khổ của nàng, nàng cảm thấy mình là người đáng thương nhất trên thế giới này.
Chỉ có điều, cảm giác đáng thương tội nghiệp qua đi, điều nàng có thể làm chính là lau khô nước mắt và tiếp túc cuộc sống của mình, nàng đã không còn đường lui, vì vậy nên nàng chỉ có thể cố tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng, chỉ hy vọng hoàng huynh sau khi thành công sẽ vẫn còn nhớ đến những gì mà nàng đã làm, và dành cho nàng chút tôn nghiêm và thể diện.
Chỉ có điều Trần Vũ Nhu không dám nghĩ quá nhiều đến khả năng này, ngay cả đến vị mưu sĩ võ công xuất sắc bên cạnh hoàng huynh còn nhìn nàng với ánh mắt khinh thường thì huống chi là hoàng huynh.
Có thể trong mắt hoàng huynh, nàng chỉ là con tốt thí, thậm chí số phận của nàng đã được định sẵn là kẻ bị bỏ rơi.
Nhưng nàng đã cho đi quá nhiều rồi, để trở thành giống với Trần Vũ Nhu, nàng để mặc cho các thầy thuốc động dao kéo trên gương mặt mình, từng nhát dao, từng nhát kéo, không ai hiểu được nỗi sợ hãi của nàng, nỗi đau của nàng, không ai biết được sau khi nàng trở thành viên ngọc trên tay Trần Nguyên Khánh, nàng rất muốn làm theo ý thích của mình, nhưng nàng không dám, nàng sợ Trần Nguyên Khánh sẽ nhìn ra điều khác thường.
Khó khăn lắm nàng mới chịu đựng đến khi Trần Nguyên Khánh rời đi, nhưng nàng vẫn không dám làm theo ý mình, vì hoàng huynh vẫn còn đang giám sát nàng…
Giờ thì Kinh Mặc cũng không còn nữa, nàng phải làm sao đây?
Cuối và thì cũng khóc đủ rồi, Trần Vũ Nhu lau khô nước mắt, lên tiếng nói vọng ra với người bên ngoài cửa: “Bổn cung mệt rồi, ta muốn nghỉ ngơi, hôm nay Kinh Mặc sẽ ở đây với ta, các người đi trước đi.”
Những cung nữ và thái giám mấy ngày này chịu đựng sự sai khiến và thái độ kênh kiệu của nàng liền thở phào nhẹ nhõm nhanh chân rời đi, nhưng nhũng người lo lắng cho Kinh Mặc cũng cố gắng nán lại nhìn dò thám thoáng qua trong cung, nhưng vì cách một cánh cửa nên họ không nhìn rõ bên trong, điều mà họ có thể cảm thấy được an ủi là trong đó không vang lên tiếng chỉ trích của Nhu phi, và cũng không nghe được phản kích của Kinh Mặc.
Ngày hôm sau, Trần Vũ Nhu chỉ cho phép người đưa cơm nước vào, không cho Kinh Mặc ra, ngày tiếp theo cũng như vậy.
Người trong cung Nhu Nghi tuy có chút buồn bực, nhưng cũng dần quen với phiền phức và ồn ào do Trần Vũ Nhu gây ra, cô không xuất hiện làm phiền họ thì họ đã cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Mà những rắc rối khác thường của cung Nhu Nghi, so với những rắc rối trong hậu cung thì thật sự nó không là gì.
Vì vậy mà không mấy ai để ý đến, thậm chí mấy ngày sau, một đứa bé hao hao gần giống với Kinh Mặc được lén lút đưa vào tẩm cung của Nhu phi cũng không ai phát giác.
Mà rắc rối náo loạn trong thời gian này ở hậu cung và triều đình đều xuất phát từ một lá quốc thư của quốc vương Nam Chiếu.
Lá quốc thư này còn do Như Quý Phi đưa ra, nói là do Phụ Hoàng của nàng gửi đến đến, lá thư được đóng dấu ấn chuyên dụng của Quốc vương Nam Chiếu.
Cho nên lần này không thể nào là Như Quý Phi giả truyền ý chỉ được.
Khanh Nhi diện bộ trang phục của công chúa Nam Chiếu Quốc bước vào triều đình và trực tiếp đưa quốc thư đến tay Tống Vĩnh Kỳ.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn vào lá thư đơn giản, chỉ vỏn vẹn mấy dòng chữ thôi, nhưng nó khiến cho chàng thở dài.
“Có vẻ như Nam Chiếu Vương quản lý rộng quá nhỉ, ngay cả đến việc ta lập ai làm thái tử cũng phải quản.”
“Hoàng Thượng, sở dĩ phụ hoàng của thần thiếp làm vậy cũng là vì hòa bình của hai nước, phụ hoàng của ta đã nói qua, chỉ cần chàng lập Tống Tống Trọng Lâu
làm thái tử, vậy có nghĩa là cháu ngoại của người là Hoàng Thượng tương lai của Đại Lương, đương nhiên phụ hoàng sẽ đồng ý duy trì hòa bình vĩnh viễn với Đại Lương.”
“Hoàng Thượng, đây là thành ý của Nam Chiếu Vương dành cho chúng ta, mà Tống Tống Trọng Lâu cũng là Hoàng Tử duy nhất của Hoàng Thượng, lập làm thái tử cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Hoàng Thượng, ngài vẫn luôn muốn để cho Tống Tống Trọng Lâu kế thừa Hoàng vị của ngài, như vậy thì nhất cử lưỡng tiện, chúng ta thật không thể bỏ qua.”
“Hoàng Thượng, hai đường quân lớn chinh phạt Nam Chiếu và Tử Húc Quốc, lương thảo đồ quân nhu hao phí quá lớn, nếu lúc này chúng ta đáp ứng thỉnh cầu của Nam Chiếu Vương, khi đó Vương Gia trấn quốc có thể khải hoàn quay về triều, sau đó chúng ta có thể toàn tâm toàn lực đối phó với Tử Húc Quốc…”
“Hoàng Thượng, đây là thiện ý của Nam Chiếu Vương dành cho chúng ta, chúng ta cũng nên thiện ý đáp lễ…”
“…”
Càng ngày càng nhiều triều thần bước ra và kiến nghị Tống Vĩnh Kỳ đáp ứng yêu cầu của Nam Chiếu Quốc, ngay cả đến bọn Tiêu Tướng, Trương Tư Không cũng không phản đối.
Tống Vĩnh Kỳ biết, việc lập Tống Tống Trọng Lâu làm thái tử luôn là hy vọng của bọn Tiêu Tướng và Trương Tư Không, vì vậy mà lần này bọn họ chẳng qua chỉ là đang chứng kiến sự việc diễn ra đúng theo ý họ mà thôi.
Nhưng Tống Vĩnh Kỳ lại không dám ra quyết định…
Chàng vốn từ thân phận hoàng tử từng bước đi lên được như ngày hôm nay, cái chàng học là trị quốc khởi gia, đế vương tâm thuật, vì vậy mà chàng hiểu rất rõ việc lập Tống Tống Trọng Lâu làm thái tử có thể tạm thời giải quyết được vấn đề trước mắt, nhưng đồng thời mối quan hệ của phụ tử họ sẽ xuất hiện những hiểm họa ngầm, quyền lực vốn là thứ rất dễ ăn mòn lòng người, Tống Vĩnh Kỳ tự nhận mình có thể chống lại cám dỗ, nhưng Tống Tống Trọng Lâu còn nhỏ như vậy, bản năng của Tống Vĩnh Kỳ muốn bảo vệ cậu bé, không muốn để cậu bé tiếp xúc những thứ đen tối đó.
Chàng không muốn đặt con trai mình vào vị trí nổi trội nhất, những tháng ngày nơm nớp lo sợ như sống trong băng giá đó, chỉ nghĩ đến thôi mà Tống Vĩnh Kỳ cũng đã cảm thấy rất đau lòng rồi.
Vì vậy mà chàng không muốn đồng ý, cho dù là quyết định đó có lợi cho quốc gia.
Tống Vĩnh Kỳ đã làm rất nhiều chuyện vì bá tánh thiên hạ mà có lỗi với Ôn Yến, có lỗi với chính bản thân mình, chàng không muốn làm như vậy nữa, đặc biệt là chuyện liên quan đến con của chàng và Ôn Yến.
Hai đứa con này đã giúp họ chia sẻ quá nhiều, chàng không thể ích kỷ mà đặt Tống Trọng Lâu vào phía trước nguy hiểm nữa.
“Lương đại nhân, ngươi cảm thấy chuyện này có ổn không?” Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn rằng trong toàn bộ quan thần trong triều, duy chỉ có mỗi nhóm Lương Khuê không tán thành chuyện này.
Vì vậy nên chàng muốn tìm kiếm sự trợ giúp của Lương Khuê, chàng tin rằng vì đứa bé dưới tên Lan Quý Phi, Lương Khuê sẽ không dễ dàng để cho Khanh Nhi được toại nguyện.
Triều đình vĩnh viễn kỳ lạ như vậy, vì lợi ích mà họ sẵn sàng có thể nắm tay cùng mình mà cũng sẵn sàng trở thành đối địch nhau.
Trước khi lên tiếng, Tống Vĩnh Kỳ đã đoán được ý của Lương Khuê, nhưng sau khi lời nói được thốt ra, Lương Khuê liền nhanh chóng hiểu được ý đồ của Hoàng Thượng.
Điều này khiến cho Lương Khuê trở nên hưng phấn hơn, con mắt vốn như thất bại liền như rực sáng lên, ông phấn khởi ngẩng đầu lên nhìn Tống Vĩnh Kỳ và cất cao giọng nói: “Hoàng Thượng, hoàng tử Tống Trọng Lâu còn nhỏ, thiên phú dị bẩm trí tuệ phi thường, lập làm thái tử thần không hề có ý phản đối, nhưng chỉ có điều thần lo lắng hoàng tử Tống Trọng Lâu tuổi còn quá nhỏ, nếu nhỏ như vậy mà đã có hoàng quyền trong tay, thần e là sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của hoàng tử, Hoàng Thượng thân là phụ thân của Tống Trọng Lâu, thần nghĩ chắc ngài sẽ hiểu tâm trạng này hơn thần, vì vậy thần xin thỉnh cầu Hoàng Thượng hãy suy nghĩ lại.”
Vừa nghe xong lời nói của Lương Khuê, Tống Vĩnh Kỳ liền vỗ tay, ông không hổ danh là lão làng, không ngờ ông có thể bắt đầu từ góc độ này…
Nhưng mà không thể không phủ nhận rằng những gì Lương Khuê băng khoăn cũng chính là thứ mà Tống Vĩnh kỳ lo lắng.
Vì vậy tuy là sớm đã nhận định Tống Trọng Lâu sẽ là thái tử, tuy rằng chàng biết chắc sớm sẽ có ngày này, nhưng mà khi ngày này đến thì tâm trạng của chàng lại bất ngờ trở nên buồn bã và nặng nề hơn.
Những người khác có mặt trên triều đình cũng bất ngờ hiều được ý đồ của chàng khi chàng hỏi ý của Lương Khuê. Vì trong triều, hiện nay người duy nhất kiên trì phản đối lập Tống Trọng Lâu làm thái tử thì cũng chỉ có mình Lương Khuê.