Tung Hoành Cổ Đại

Chương 536

Dù chiến trường hay là trong thâm cung đều trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ đều biết bão táp sắp tới. Thân ở vòng xoáy bão táp, bọn họ như giẫm trên băng mỏng, cố gắng duy trì sự bình yên ngắn ngủi này.

Mà lúc này trên đỉnh núi Lang yên bình cũng nổi lên một trận bão táp.

Tống Vân Lễ vẻ mặt nặng nề nhìn danh y các nơi bị bắt tới, lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: "Các ngươi nói xem, rốt cuộc cơ thể ta làm sao?"

"Vương gia, cơ thể ngài rất tốt, cũng không có gì khác thường." Mười danh y hai mặt nhìn nhau, cuối cùng một người lá gan hơi lớn chút khẽ nói.

"Điều hắn nói là sự thật chứ?" Rõ ràng, Tống Vân Lễ không tin kết quả này, chàng ta liếc nhìn các thầy thuốc khác chung quanh, ánh mắt bọn họ tràn đầy sợ hãi, nhưng đều gật đầu, xem như công nhận lời của thầy thuốc đó.

"Trước tiên hãy dẫn xuống, ngày mai tiếp tục bắt mạch." Như mọi khi, Tống Vân Lễ phất tay sai người đưa các thầy thuốc đi, sau đó tức tối đứng dậy.

Sau khi từ chỗ của Khanh Nhi trở về, chàng ta lập tức mời danh y khắp nơi đến, chàng ta luôn cảm thấy cơ thể mình có điểm khác thường, nhưng lại không nói ra được khác thường ở chỗ nào, nên sai người bắt danh y các nơi tới, nhưng các danh y này đều nói cơ thể chàng ta không việc gì.

Nhưng kết quả càng như vậy càng khiến chàng ta sợ hãi, vì chàng ta hiểu thủ đoạn dùng độc của Khanh Nhi hơn bất cứ ai, nếu như nàng ta thật muốn hại mình...

Nên chàng ta rất bối rối, rất sợ hãi.

Dù nói chàng ta sắp có được thứ mà mình muốn, nhưng chàng ta vẫn lo bản thân không còn mạng để hưởng thụ tất cả những gì mình vất vả dành được.

Nên hiện tại cái chàng ta quan tâm nhất chính là thân thể, thậm chí quên cả hý hoáy son phấn và trang sức mà chàng ta yêu thích nhất.

Dù người hầu trong điện đã quen với Tống Vân Lễ buồn vui thất thường, nhưng cũng chưa từng thấy chàng ta mặt mũi u ám như bây giờ, nên bọn họ thở mạnh cũng không dám, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, không dám gây ra bất cứ sai lầm nào, sợ sẽ chạm đến Tống Vân Lễ đang thịnh nộ, khiến bản thân khó giữ được tính mạng.

Khi Cửu vương xuất hiện trong điện, mọi người trong điện không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Người hầu thiếp thân của Tống Vân Lễ thậm chí còn dùng mắt ra hiệu cho Cửu vương, bọn họ hi vọng Cửu vương có thể làm Tống Vân Lễ nguôi giận.

"Có chuyện gì thế, trong thời gian này hình như tâm trạng ngươi không tốt lắm." Cửu vương chậm rãi nói.

"Ừm, tâm tình không tốt." Tống Vân Lễ trả lời rành mạch. Chàng ta biết rõ, sự khác thường của mình không thể gạt được Cửu vương.

"Còn không muốn nói ta biết là chuyện gì sao? Không chừng ta sẽ giúp được ngươi." Cửu vương thong thả nói, vẻ mặt bình tĩnh, giống như không hề quan tâm Tống Vân Lễ có nói với mình đã xảy ra chuyện gì hay không.

"Cửu vương thúc, thời gian này ngài cảm thấy ta có bình thường không? Ta luôn cảm thấy cơ thể của ta xảy ra vấn đề gì đó, ta..." Tống Vân Lễ yếu ớt nói, không giống vẻ kiêu ngạo, cáu kỉnh mỗi lần nói với Cửu vương trước kia.

"Ngươi nhìn vẫn bình thường mà, thật không nhìn ra ngươi bị bệnh. Ngươi vẫn đang còn tráng niên, nên đừng suy nghĩ lung tung, nếu không thì còn chưa có bệnh bản thân đã bị chính mình dọa chết rồi." Cửu vương cũng không sợ chạm đến vảy ngược của Tống Vân Lễ, thành thật nói.

"Cửu vương thúc, ngài thật cảm thấy ta không có vấn đề gì sao, chúng ta luôn bên nhau, nếu ngài không cảm nhận được, đại phu cũng không tìm ra bệnh, vậy có phải ta thật không sao hay không?" Khi nói lời này, Tống Vân Lễ vui vẻ như đứa trẻ. Cửu vương không khỏi nhíu mày, ông ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lo được lo mất, bối rối như trẻ con của Tống Vân Lễ.

Cửu vương không trả lời, nhưng trong đầu ông ta hiện lên một bóng người, Ôn Yến. Nếu Ôn Yến ở đây, chắc chắn có thể trả lời cho ông ta, nhưng bọn họ đã sớm là kẻ thù không đội trời chung, nên đã định trước Tống Vân Lễ chỉ có thể bị dày vò thế này.

"Cửu vương thúc, ngài cũng mong ta chết phải không? Ngài nên nói với ta là ta sẽ không có chuyện gì." Rõ ràng, Tống Vân Lễ không hài lòng với phản ứng của Cửu vương, chàng ta hi vọng Cửu vương có thể dứt khoát nói cho chàng ta biết, chàng ta sẽ không có việc gì.

"Ai nói với ngươi là ngươi sẽ xảy ra chuyện chứ?" Cửu vương đánh trống lảng. Ông ta biết giờ nếu ông ta cho Tống Vân Lễ một câu trả lời như chàng ta muốn thì Tống Vân Lễ cũng sẽ không yên tâm.

"Khanh Nhi. Nàng nói ta có chuyện, nhưng sau đó lại nói ta không sao, đại phu vẫn bắt mạch cho ta, mạch của ta không có vấn đề gì, nên ta không tin nàng, nhưng ta lại cứ lo lắng, dù sao đã vất vả khổ cực nhiều năm như vậy, cuối cùng sắp chiến thắng, không muốn bởi vì lý do sức khỏe mà sắp thành lại bại." Tống Vân Lễ vội vàng giải thích, ánh mắt nhìn Cửu vương đầy khẩn cầu.

Cửu vương không nói gì, nhưng dường như ông ta đã biết được đáp án.

Ông ta biết rõ sự khác thường của Tống Vân Lễ hơn bất cứ ai, Tống Vân Lễ quan tâm dung mạo, quan tâm chi tiết, coi trọng công nhân thêu quần áo, chàng ta không nên có những biểu hiện như vậy, đây chính là biến hóa của chàng ta.

Mà Khanh Nhi thật có thể làm ra những chuyện như thế này.

Khanh Nhi nàng ta vốn là một con rắn độc, làm bạn với rắn độc thì phải sẵn sàng bị rắn cắn. Nhưng Cửu vương lại không muốn nói đáp án cho Tống Vân Lễ.

Tự gây nghiệt, không thể sống.

"Khanh Nhi nàng không có dũng khí hạ độc ta, thân phận công chúa Vân Thâm của nàng, còn có mạng của nàng đều do ta cứu, nên nàng không dám." Thấy Cửu vương không nói gì, Tống Vân Lễ đột nhiên khẳng định, nhưng khi nói ánh mắt chàng ta lại có vẻ không chắc chắn.

Cửu vương mỉm cười nhìn Tống Vân Lễ, ông ta không hề nghĩ đến, nỗi sợ cái chết có thể khiến Tống Vân Lễ thất thố đến mức như vậy.

Một người thấy hiểu lòng người như Tống Vân Lễ, lại có thể giữ lại bên cạnh một tai họa ngầm.

"Cửu vương thúc, ta sắp thành công rồi, đến lúc đó ta sẽ phong ngài làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, đến lúc đó chúng ta cùng hưởng thiên hạ, có được không?" Giống như để di chuyển sự chú ý, Tống Vân Lễ lại hưng phấn nhắc đến tương lai, chàng ta đã vạch xong kế hoạch thời kỳ đầu rồi, chàng ta buộc bản thân hết lần này đến lần khác mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, nhưng mà tương lai tốt đẹp như vậy, chàng ta làm sao nỡ chết chứ.

"Hiện ta rất thích phụ nữ ngươi tặng, chờ ngươi giành được thiên hạ, hãy thả Vương thúc và nàng tự do là được rồi." Cửu vương chậm rãi nói, hai hàng lông mày toát ra vẻ dịu dàng.

"Chúng ta cố gắng nhiều năm như vậy, cũng sắp được tiêu dao rồi, Vương thúc ngài thực sự là..." Rõ ràng, Tống Vân Lễ không ngờ Cửu vương sẽ nói như vậy

"Ta vốn không muốn hoàng vị, không thì đâu đến lượt Tiên Hoàng, ta chỉ muốn tiếp tục sống tốt, chỉ thế thôi." Nói đến lý tưởng của mình, Cửu vương cũng có chút phiền muộn, nhiều năm như vậy, lý tưởng của ông ta vẫn mãi đơn giản như thế, nhưng lại không có ai thành toàn cho lý tưởng đơn giản này của mình.

Chỉ có Ôn Yến, khiến ông ta đã từng chạm đến lý tưởng, thế nhưng lý tưởng đó như hoa trong gương như trăng dưới nước, đã bị hủy ở trong chính bàn tay của ông ta.

Cho nên nhớ tới Ôn Yến, ông ta cảm thấy rất áy náy.

Tống Vân Lễ cười cổ quái với Cửu vương, rõ ràng chàng ta không tin Cửu vương, nắm quyền điều khiển thiên hạ mới là lý tưởng đàn ông nên có.

"Vậy thì tốt, đến lúc đó ta sẽ để hoàng thúc tiêu dao, thành toàn cho hoàng thúc." Tống Vân Lễ cười đồng ý.

"Vậy bây giờ ngươi để ta rời đi được chứ?" Nghe vậy, Cửu vương cười hỏi, nhưng lời nói đều là thăm dò

"Chuyện ta đã đồng ý với ngài thì nhất định sẽ thực hiện, Vương thúc gấp gáp rời đi như vậy, không phải là muốn đi bày mưu tính kế cho Tống Vĩnh Kỳ đấy chứ? Ngài xem như là người hiểu rõ ta nhất." Khi nói chuyện Tống Vân Lễ vẫn mỉm cười nhưng ánh mắt ngoan độc khiến trái tim Cửu vương đau nhói.

Ông ta biết, chỉ cần mình nhắc đến việc rời đi thì Tống Vân Lễ sẽ lập tức động sát tâm.

Nhưng tại đỉnh núi Lang này, ngay cả hành động cũng bị hạn chế, ngay cả giúp cho Ôn Yến hạnh phúc ông ta cũng không làm được.

Mấy ngày nay, dù ôm người đẹp trong ngực, nhưng chỉ cần nghĩ đến Ôn Yến, ông ta lại không thể kìm nén được tình yêu đối với nàng, giờ đây, chuyện duy nhất ông ta muốn làm chính là bảo vệ nàng, giúp nàng vượt qua nguy cơ lần này.

Nhưng rõ ràng ông ta không làm được.
Bình Luận (0)
Comment