Tung Hoành Cổ Đại

Chương 538

Lúc Ôn Yến nhận được tin của Vạn Lương, cuối cùng nỗi lo trong lòng cũng được đặt xuống.

Thấy nụ cười tràn ngập trên mặt Ôn Yến, Thiên Sơn không nhịn được tiến lên trước nghe ngóng, thấy Vạn Lương vẽ ra cảnh tượng tương lai Khanh Nhi và Tống Vân Lễ cắn xé lẫn nhau, nàng không kiềm được cười ra tiếng.

"Cái nàng Vạn Lương này, càng ngày càng mạnh miệng rồi, thật là..." Thiên Sơn không kiềm được xúc động, lúc trước chỉ cảm thấy Vạn Lương nói chuyện càng rỡ, nhưng mà bây giờ...

"Nhưng ta nhận ra được mùi vị muội ấy được sủng ái đó, nếu như Cửu Vương đối với muội ấy không tốt, ngươi cảm thấy muội ấy sẽ có tâm tư nói bậy nói bạ sao?" Ôn Yến hỏi nhỏ.

"Vạn Lương đây là đánh bậy đánh bạ, không ngờ lại có được thành tựu lương duyên." Nghĩ đến Vạn Lương có được hạnh phúc, Thiên Sơn thật lòng vui mừng cho nàng ta.

Có lẽ bởi vì độc trên người Lãnh Ninh, Thiên Sơn đặc biệt mong cho những người chung quanh mình có thể gặp được tình cảm và cuối cùng trở thành quyến thuộc, cho dù bản thân vẫn nơm nớp lo sợ, những nếu có thể nhìn người bên cạnh hạnh phúc cũng là một chuyện hạnh phúc rồi.

"Cửu Vương quá khổ rồi, hưởng thụ vinh dự của hoàng tử cũng chỉ được mấy năm, sau đó tiên hoàng lên ngôi, ông ta liền bị hạ độc, cứ luôn bị độc trong người hành hạ, giải độc không lâu lại bị Tống Vân Lễ hạn chế tự do, cũng chỉ có mỗi một mình ông ta mới có thể kiên trì sống vui vẻ được, nếu đổi thành người khác thì đã sớm tuyệt vọng tìm đến cái chết rồi, có điều bây giờ đã có Vạn Lương đáng yêu vui vẻ ở bên cạnh ông ta, muội cũng yên tâm rồi."

Ôn Yến nhẹ giọng xúc động, Thiên Sơn đang lắng nghe, đột nhiên cảm thấy Ôn Yến là lạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết vấn đề ở chỗ nào, lòng tràn đầy nghi vấn cũng chỉ đành để đó.

"Chủ nhân cần hồi âm cho Vạn Lương không?"

"Gửi lại một phong thư đi, bảo muội ấy chú ý cẩn thận, chăm sóc thật tốt Cửu Vương, còn nữa, có cơ hội thì hãy từ Lang Đính Phong về đây đi, nếu như Tống Vân Lễ thất bại, tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ Cửu Vương."

"Tống Vân Lễ biết Cửu Vương cho chúng ta mật báo?",

"Tống Vân Lễ chỉ là muốn buộc Cửu Vương chung một chỗ, thắng thì Cửu Vương có thể sẽ may mắn giữ lại được tính mạng, nhưng nếu bại..."

"Tại sao? Sống chết của Cửu Vương không quan hệ nhiều gì Tống Vân Lễ mà? Tại sao hắn phải đưa Cửu Vương vào chỗ chết?"

"Ghen tị, đều là người trong hoàng thất, Tống Vân Lễ hay sống ở trong bóng tối, mà Cửu Vương, cho dù trải qua trắc trở, vẫn thủy chung sống giữa ánh mặt trời, Tống Vân Lễ giữ Cửu Vương bên người, thật ra là muốn cho tất cả mọi người biết, hắn và Cửu Vương Nhất như nhau, lòng hướng ánh mặt trời."

"Tên biến thái này, thật là..." Nghĩ đến Tống Vân Lễ, Thiên Sơn không nhịn được cảm thán.

Ôn Yến lần này lại không phản bác, bởi vì Ôn Yến thấy Tống Vân Lễ không chỉ là biến thái, còn là một kẻ điên hoàn toàn.

Bây giờ tiền cuộc của Tống Vân Lễ đã không còn nhiều lắm, lo nhất chính là hắn sẽ làm ra một vài chuyện điên cuồng, nhất là sau khi biết mình trúng độc.

Bây giờ còn sống, Tống Vân Lễ đã biết mình trúng độc, hắn chẳng qua là không muốn thừa nhận thôi...

Nếu như vậy...

Chỉ là nghĩ tới, Ôn Yến cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy.

Tinh thần Ôn Yến hôm nay không tệ, vẫn luôn cùng Thiên Sơn nói về chuyện của Phi Long Môn, chỉ là chuyện nào cũng nói như thể đang giao phó hậu sự, Thiên Sơn nghe không được tự nhiên, nhưng thủy chung đều không tìm ra nguyên nhân, nàng chỉ có thể từ từ nhìn Ôn Yến suy ngẫm.

Nhưng thần sắc Ôn Yến vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt lại trong veo như nước suôi, thản nhiên khiến cho lòng người hoảng hôt.

Thiên Sơn trong lúc nhất thời không biết nói gì, chỉ lăm lăm nhìn Ôn Yến.

Tống Vĩnh Kỳ cứ như vậy xông vào giữa bầu không khí tĩnh lặng trong điện đích, y đi tới cạnh Ôn Yến, chậm rãi ngồi xuống cầm tay Ôn Yến, hỏi Thiên Sơn: "Sao thế?"

"Không sao, không sao, chỉ là trong lúc nhất thời không muốn biết nói gì với chủ nhân thôi."

"Không có gì có thể nói thì người đi làm việc đi, ta và ngươi chủ nhân có chút việc phải nói." Tống Vĩnh Kỳ nói ôn hòa.

Thiên Sơn ngoan ngoãn rời đi, Tống Vĩnh Kỳ quay đầu nhìn Ôn Yến, trịnh trọng hỏi: "Ôn Yến, thành Khắc Châu bên kia bộc phát dịch bệch ác tính."

"Thành Khắc Châu?" Ôn Yến không hiểu tại sao bệnh dịch lại bùng phát ở đó, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy dịch bênh này và mình có liên quan.

Bởi vì từ sau khi nàng trở về kinh thành, nàng chỉ đi qua thành Khắc Châu, hơn nữa thành Khắc Châu...

"Ta đi một chuyến nữa đến thành Khắc Châu đi." Ôn Yến nhẹ giọng lên tiếng.

"Không được."

Tống Vĩnh Kỳ đã sớm đoán được Ôn Yến sẽ nói như vậy, thái độ kiên quyết đáp lại.

"Nhưng..." Ôn Yến cảm thấy chỉ có thể tự mình đến đó thì mới có thể tìm ra được nguyên nhân phát dịch và trị bệnh cứu người được.

"Ta đã để cho Gia Cát đi, hắn sẽ trở lại nhanh thôi."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì nữa, chờ Gia Cát trở lại cùng nàng thương lượng đơn thuốc, đây là ranh giới cuối cùng của ta, nếu như không phải là ta cảm thấy bệnh dịch lần này ở thành Khắc Châu có phần quái dị thì ta cũng sẽ không nói cho nàng biết."

Tống Vĩnh Kỳ đoán chừng bệnh dịch lần này chắc chắn Gia Cát sẽ không giải quyết được cho nên ý mới báo cho Ôn Yến biết.

Nếu như còn có lựa chọn khác, y chắc chắn sẽ không nói cho Ôn Yến.

Ôn Yến bây giờ đang mang thai, thân thể cũng suy yếu rất nhiều, y không nỡ để cho Ôn Yến mệt nhọc dù chỉ một chút.

"Giữ mùa đông bùng nổ dịch bệnh, chuyện này quá không bình thường, cho nên ta càng cần phải đến đó xem một chút."

Ôn Yến vẫn kiên trì mong được đến thành Khăc Châu, nàng hiểu rõ sức khỏe của mình nhất, chuyện mà nàng có thể làm vì Tống Vĩnh Kỳ không nhiều lắm, mà dịch bệnh lần này ở thành Khắc Châu vẫn nằm trong khả năng cho phép đích của nàng.

"Ôn Yến, ngươi hiện đang mang thai, vẫn phải nên suy nghĩ cho con của chúng ta một chút." Tống Vĩnh Kỳ bất đắc dĩ thở dài.

Ôn Yến không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, nàng hiểu tâm tư Tống Vĩnh Kỳ, nhưng bách tính thành Khắc Châu cũng là con dân của y, mấy năm này y luôn cẩn trọng vì không muốn để cho bọn họ lún sâu vào bệnh dịch.

"Chờ một chút trước đã được không, chờ Gia Cát trở lại, nếu như nàng cảm thấy vẫn cần phải đi một chuyến, ta sẽ cùng nàng đến đó." Mỗi lần đối mặt Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ làm chỉ có thể thỏa hiệp.

"Cụ thể thế nào ta sẽ liên lạc với Gia Cát, nếu như tình hình bệnh dịch bên kia không khống chế được, hừm, chàng đừng cản ta, ta là đại phu." Ôn Yến nhẹ giọng nói.

" Được." Tống Vĩnh Kỳ đáp ứng rất sảng khoái, Ôn Yến có thể đồng ý như vậy đã là phúc lớn của y rồi.

Ôn Yến cũng không muốn thỏa hiệp, chẳng qua nàng hiểu rõ sức khỏe của mình nhất, đường xá gồ ghề xóc nảy, nàng không biết mình có thể sống trở về hay không.

Nàng phải còn sống, phải sinh con ra, phải giúp Tống Vĩnh Kỳ trừ hết các trở ngại Khanh Nhi, Tống Vân Lễ và cả bọn người Lương Khuê nữa.

Nhưng từ tận đáy lòng nàng mơ hồ cảm thấy áy náy vô cùng, bởi vì nàng là đại phu.

Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, nàng là đại phu, lúc trăm họ bị tật bệnh khốn khổ, lúc bệnh dịch bộc phát thì nàng nên phải cùng bách tính chống chọi.

Bởi vì nàng là đại phu, lòng không sợ chết, xông thẳng về trước.

Nhưng cơ thể của nàng, băn khoăn của nàng cuối cùng đã khiến nàng trở thành một đại phu không đủ tư cách, nàng không có cách nào đến được tiền tuyến, nàng...

Ôn Yến cảm thấy mất mác, nàng còn nhớ sư phó đã từng nói, nàng đến thế giới này cũng là sứ mệnh của nàng, liên quan tới kim châm thuật, liên quan tới y thuật.

Nhưng đến lúc gặp được tình yêu, số mệnh đã định trước rằng nàng sẽ khiến cho sư phó thất vọng, định trước rằng nàng sẽ có quá nhiều băn khoăn.

"Ôn Yến, lần này sức khỏe nàng không tốt, nếu như sau này có cơ hội, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản nàng." Như hiểu tâm tư Ôn Yến, Tống Vĩnh Kỳ ôm Ôn Yến vào lòng, nhẹ giọng bảo đảm. Ôn Yến gật đầu, nhưng trong lòng vẫn một mảnh vắng lặng, nàng biết, lần kế tiếp sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của nàng nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment